Đối với người thường lương tháng hai vạn đã rất tốt, nhưng hắn không có khái niệm gì về tiền vì từ sau khi hắn đi vào thế giới này, gần như chưa từng thiếu tiền. Đối với hắn, tiền nhiều tiền ít không có ý nghĩa lớn lao gì, chẳng qua chỉ là một chuỗi con số.
“Bạn thân của tôi tên là Cao Hiểu Đồng, tốt nghiệp đại học ở kinh thành, sau đó ra nước ngoài học thạc sĩ kinh tế, cũng có chút danh tiếng ở Wall Street, là một phú bà, cũng rất xinh đẹp…”
Đỗ Thanh Trần xấu hổ nói: “Cái đó, em cũng không cần phải nói mấy thứ này với tôi.”
Vương Lăng Ảnh cũng sửng sốt, mất tự nhiên nói: “A, tôi chỉ nhắc nhở anh lát nữa nhìn thấy người ta cũng đừng ngây người, anh không phải gu của cô ấy, cô ấy đã có người trong lòng, còn nói muốn độc thân cả đời, còn có, đừng bại lộ quan hệ giữa chúng ta, ở công ty cũng vậy.”
Đỗ Thanh Trần đồng ý.
Đi vào bãi đỗ xe sân bay, lữ khách ra sân bay đều sẽ đến nơi này ngồi xe rời đi.
Đợi khoảng 10 phút, một người đẹp đeo kính râm xuất hiện, nhìn thấy Vương Lăng Ảnh, người đẹp tháo kính xuống vẫy tay với cô, hai người ôm chầm lấy nhau.
Đỗ Thanh Trần thầm đánh giá.
Chắc vị này chính là Cao Hiểu Đồng.
Chân dài, mặt trái xoan, cô ấy hoạt bát tinh nghịch hơn Vương Lăng Ảnh nhiều, dáng người rất tốt, đặc biệt là bộ ngực kia đã làm đàn ông ở gần đó chảy nước dãi ròng ròng.
“Đây là ai, bạn trai cậu?”
Cao Hiểu Đồng nhìn về phía Đỗ Thanh Trần, chủ động dò hỏi.
Đỗ Thanh Trần ăn mặc rất bình thường, đứng chung một chỗ với Vương Lăng Ảnh không hợp nhau, có chút đẹp trai, nhưng giống như lời Vương Lăng Ảnh nói, hắn không phải gu của Cao Hiểu Đồng.
“A, tôi là bảo vệ của công ty.”
“Cũng là bạn của tôi.”
Mặt của Vương Lăng Ảnh ửng đỏ, bổ sung một câu,
Sức quan sát của Cao Hiểu Đồng rất tốt, nhận thấy được Vương Lăng Ảnh không tự nhiên, cười nói: “Hai người sẽ không thật sự đi đăng kí rồi chứ? Lăng Ảnh, khẩu vị của cậu rất độc đáo.”
Đỗ Thanh Trần có chút xấu hổ.
Hình như có ý khinh thường hắn.
Vương Lăng Ảnh nói: “Đi thôi, nhanh lên xe, tớ dẫn cậu đi khách sạn, không nhìn thấy đám đàn ông kia sắp nhào lên sao, cậu không sợ hả?”
Cao Hiểu Đồng cười hì hì nói: “Dù sao cũng chỉ có thể xem không thể sờ, để người ta xem cũng không mất miếng thịt nào, tớ rất hưởng thụ.”
Đỗ Thanh Trần xấu hổ.
Người phụ nữ này……
Tính cách tương đối hướng ngoại.
Đây là ấn tượng đầu tiên của Đỗ Thanh Trần về cô ấy.
Lên xe, Cao Hiểu Đồng và Vương Lăng Ảnh ngồi hàng phía sau nói chuyện.
Nữ thần băng sơn bỏ đi sự nặng nề thường ngày, tươi sống hơn bình thường nhiều, thường thường còn sẽ đùa giỡn với Cao Hiểu Đồng. Nghe thấy tiếng cười vui sướng bên tai, Đỗ Thanh Trần cũng rất vui.
Hiếm khi thấy Vương Lăng Ảnh vui vẻ như vậy!
Nhưng cũng khá tốt.
Cô có thể vui vẻ, Đỗ Thanh Trần cũng vui lây.
Cao Hiểu Đồng cười ha ha một lúc, cuối cùng nghiêm mặt nói: “Xem ra cậu thật sự gặp phải khó khăn, nếu không cậu cũng sẽ không để tớ đến giúp cậu.”
Vương Lăng Ảnh cũng thu lại nụ cười: “Đúng vậy, gia tộc đối xử rất hà khắc với tớ, hơn nữa hai người chú của tớ vẫn luôn như hổ rình mồi với vị trí hiện tại của tớ, cho nên khoảng thời gian này rất gian nan. Nhưng hiện tại cậu đã đến, tớ cũng yên tâm được, ở phương diện tài chính cậu tuyệt đối là thiên tài, tớ muốn cảm ơn cậu. Mặt khác, tớ chuẩn bị cho cậu làm phó tổng giám đốc của công ty kiêm giám đốc tài vụ, lương một năm 500 vạn, cậu có yêu cầu gì hay không?”
“Cái gì mà lương 500 vạn một năm, tớ lại không thiếu tiền, nhưng cậu cũng đừng quá lạc quan, cậu biết tại sao tớ từ chức không?” Cao Hiểu Đồng rầu rĩ không vui.
Vương Lăng Ảnh tò mò hỏi: “Sao vậy?”
“Tớ bị đả kích.”
Cao Hiểu Đồng nói: “Tớ ở Wall Street cũng có chút danh tiếng nhưng mấy năm trước tớ gặp được một thiên tài chính hiệu, dùng sức của bản thân suýt làm Wall Street hỏng mất, anh ấy là thần tượng của tớ, một năm trước tớ đã từ chức để đi tìm anh ấy nhưng tìm không thấy, nghe nói đã mất tích rất nhiều năm.”
“Ai vậy, lợi hại thế?”
“Ảnh Tử, nghe qua chưa?”
Vương Lăng Ảnh chấn động: “Cậu đang nói vị thiên tài năm đó từng làm khuynh đảo thị trường tư bản? Từ một vạn USD kiếm được 1 tỷ chỉ trong một tháng?”
“Anh ấy chính là thần tượng của tớ, cũng là người tình trong mộng của tớ, đời này tớ sẽ không gả chồng, cũng không biết hiện tại anh ấy có khỏe không, đang ở đâu, nhưng chờ thêm mấy năm nữa, tớ chắc chắn sẽ đi tìm anh ấy.” Cao Hiểu Đồng thề thốt nói.
Đỗ Thanh Trần ngồi lái xe phía trước, sắc mặt có chút quái dị, nhìn Cao Hiểu Đồng thông qua kính chiếu hậu.
“Này, nhìn gì mà nhìn, muốn nhìn thì quang minh chính đại mà nhìn.”
Cao Hiểu Đồng chạm phải ánh mắt của Đỗ Thanh Trần, loại cảm giác quái quái này làm cô rất khó chịu.
Vương Lăng Ảnh nhíu mày nhìn về phía Đỗ Thanh Trần.
“Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi cô gặp qua thần tượng của cô chưa?”
Cao Hiểu Đồng nói: “Chưa gặp.”
“Vậy cô tìm người đó kiểu gì?”
“Tôi có cách của riêng tôi, tôi có một người bạn đã tận mắt nhìn thấy anh ấy.”
Cao Hiểu Đồng đắc ý nói.
Đỗ Thanh Trần xấu hổ: “Cô muốn gả cho anh ta nhưng nhỡ may anh ta đã kết hôn thì sao, cũng chưa chắc anh ta đã thích cô, cho nên tôi khuyên cô từ bỏ suy nghĩ không thực tế đó sớm đi.”
“Liên quan gì đến anh, hơn nữa tại sao anh ấy lại không thích tôi, không lẽ tôi không xinh đẹp? Tôi không gợi cảm? Dáng người tôi không đẹp?” Cao Hiểu Đồng tức giận nói.
“Ý của tôi là anh ta có vợ, dù cô tốt đến mấy anh ta cũng sẽ không phản bội vợ mình.” Đỗ Thanh Trần nói.
Cao Hiểu Đồng nói: “Ai cần anh lo! Anh lại không phải anh ấy, hơn nữa anh ấy thích tôi hay không cũng không quan trọng, tôi nguyện ý làm tình nhân của anh ấy, tôi cam tâm tình nguyện, anh quản được hả!”
Khụ……
Đỗ Thanh Trần suýt nữa sặc nước bọt.
Người phụ nữ này bị tẩu hỏa nhập ma rồi.
Hắn rất muốn khuyên thêm vài câu, nói Ảnh Tử sẽ không tìm cô làm tình nhân, nhưng hắn không thể nói.
Vương Lăng Ảnh vội vàng nói: “Này này này, tại sao lần đầu gặp mặt đã cãi nhau rồi. Được rồi, nể mặt của tôi đi, đừng tức giận. Tiểu Đồng, tớ đặt tạm phòng ở khách sạn Sheraton, mấy ngày nay cậu tạm ở khách sạn, chờ ổn định tớ sẽ đi thuê nhà giúp cậu, hoặc mua luôn một căn, cậu thấy thế nào?”
Cao Hiểu Đồng trừng mắt nhìn Đỗ Thanh Trần, mỉm cười nói với Vương Lăng Ảnh: “Tớ ở đâu cũng được, cậu biết đấy, ở đây hay tiền lương bao nhiêu, tớ không có hứng với những việc này, chỉ cần chúng ta có thể cùng làm việc, có thể ở cạnh nhau tớ đã rất thỏa mãn. Cậu không biết lúc ở nước ngoài tớ cô đơn đến mức nào đâu, thường xuyên nhớ đến ngày tháng cùng đi học trước kia……”
Đi vào khách sạn, đặt đồ xong, Vương Lăng Ảnh nói: “Đi thôi, tớ đã đặt cơm cho cậu rồi.
“Woa, vậy còn được, không uổng công tớ chạy từ xa về đây giúp cậu, hơi trước một câu, ở tiệm cơm nào vậy?” Cao Hiểu Đồng vui vẻ hỏi.
“Nhà hàng Khải Việt, năm sao.”
“Đi thôi đi thôi, hai người đi ra trước chờ tớ, tớ đi gọi điện đã.”
“Vừa trở về cậu đã gọi điện cho ai vậy?”
“Bị người nhờ vả, không còn cách nào khác, nhanh đi ra ngoài đi.”
Cao Hiểu Đồng đuổi hai người ra ngoài, đóng cửa lại.