Mục lục
Chàng rể siêu cấp (bản dự phòng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Minh chủ, minh chủ ra khỏi thành rồi." 

"Cái gì?" 

Nghe xong lời này, đám người Phù Mãng nhất thời kinh hãi trực tiếp lại đứng lên. 

"Minh chủ ra khỏi thành rồi?" Phù Mãng lập tức gấp gáp hỏi. 

"Vâng." 

Đệ tử này là do Phù Mãng và giang hồ Bách Hiểu Sanh an bài ở trên mái nhà tửu lâu để quan sát tình huống tang thi ở bốn phía, bởi vì nơi đó đủ cao cho nên đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng động tỉnh trong thành. 

"Ngươi thấy rõ thật sao?" 


"Thấy rõ." Đệ tử gật đầu nói. 

Bên ngoài đều là tang thi, Hàn Tam Thiên là người sống, thêm nữa đang là ban ngày, mặc dù đệ tử này có tu vi không cao, nhưng tối thiểu cũng phải nhìn rõ. 

"Lúc này Tam Thiên ra khỏi thành làm gì?" Phù Ly kỳ quái nói. 

"Hàn đại hiệp đi rồi thì chúng ta làm sao bây giờ?" 

"Hắn sẽ không vứt bỏ chúng ta tự mình chạy trốn chứ?" 

Có một vài người trong tửu lâu vẫn chưa gia nhập liên minh người thần bí, bây giờ nghe được tin tức này, không khỏi cảm thấy khủng hoảng. 

Bị nhiều tang thi vây quanh như vậy, Hàn Tam Thiên là hi vọng duy nhất của bọn hắn, nếu như ngay cả Hàn Tam Thiên cũng không thấy đâu, như vậy bọn hắn chắc chắn sẽ bị tang thi vây quanh, thậm chí... 

bị chúng chia nhau ăn sạch. 

Giang hồ Bách Hiểu Sanh cau mày, mắt nhìn thấy đám người đang kinh hoàng, suy nghĩ một chút, cho dù ngay cả hắn cũng nghĩ không thông, tại sao Hàn Tam Thiên lại vào lúc này lựa chọn ra khỏi thành. 

"Chính Hứa minh chủ là người phát hiện ra chuyện quái quỷ ở nơi này hết thảy đều là do đám hòa thượng ngoài thành giở trò quỷ, cho nên trực tiếp đi tìm đám hòa thượng kia." Thi Ngữ nói. 

"Có đạo lý, muốn bắt giặc trước thì phải bắt vua." Mặc Dương lập tức phụ họa mà nói. 

Cho dù là phải hay không phải thì hắn đều phải nói một tiếng, bây giờ ở bên ngoài tang thi thành đàn, nếu như nội bộ hốt hoảng loạn hết lên thì tình cảnh của bọn hắn sẽ càng thêm nguy hiểm. 

Cho nên, nhất định phải ổn định lòng người. 

"Điểm này, Hàn Tam Thiên cũng với tôi như vậy." Vào lúc này, giang hồ Bách Hiểu Sanh đứng dậy nói. 

Thân là Phó minh chủ, cho dù là người trong liên minh hay những người khác trong tửu lâu, khi Hàn Tam Thiên không có ở đây thì hắn giữ vai trò hết sức quan trọng. 

Nghe giang hồ Bách Hiểu Sanh nói xong, rất nhiều người đang bất an rất nhanh lại khôi phục lại vẻ trấn định. 

Nếu Hàn Tam Thiên đã sớm có sắp xếp, vậy thì bọn họ không bị vứt bỏ, vẫn còn có hi vọng. 

"Đều lên lầu nghỉ ngơi đi." Giang hồ Bách Hiểu Sanh nhìn đám người, nhưng mọi người đều có vẻ không muốn rời đi, sợ đi ngủ rồi sẽ bỏ lỡ gì đó. 

"Minh chủ đang ở bên ngoài nghĩ biện pháp, chúng ta nên cố gắng chống đỡ trong tửu lâu, chúng ta không thể giúp đỡ 

được gì, nhưng cũng tuyệt đối không thể cản trở, tạo thêm phiền phức cho minh chủ. Cho nên mọi người đều nghỉ ngơi đi, nơi này để cho chúng tôi trấn thủ trước, chờ các ngươi nghỉ ngơi thật tốt rồi thì đến thay ca." 

"Đúng vậy, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi đi, nhiều tang thi như vậy hiển nhiên không phải dễ giải quyết, chúng ta trấn thủ được thêm một ngày thì có thể cho Hàn Tam Thiên nhiều thêm một ngày, cũng có thể giúp hắn có thêm một phần thắng." Phù Mãng bị giang hồ Bách Hiểu Sanh vụng trộm khều một cái, cũng vội vàng nói. 

Có hai vị giữ vị trí quan trọng ở đây nói chuyện, đám người gật gật đầu, sau đó ngoan ngoãn lên lầu. 

Bọn người rời đi không lâu, giang hồ Bách Hiểu Sanh cũng bảo các đệ tử trong liên minh người thần bí đi nghỉ ngơi trước, chỉ để lại duy nhất người đệ tử đã báo tin kia. 

Trong đại sảnh lầu một, rất nhanh chỉ còn lại Phù Mãng, giang hồ Bách Hiểu Sanh, Phù Ly, Thi Ngữ, mấy vị lão nhân trong liên minh người thần bí, Mặc Dương và ba người Đạo Thập Nhị. 

"Ai, tại sao Hàn Tam Thiên ra khỏi thành mà chỉ nói với người, lại không nói với ta chứ?" 

Phù Mãng nhẫn nại cho đến lúc này, lập tức trực tiếp mở miệng mà nói. 

"Bởi vì căn bản hắn cũng không nói với tôi." 

Sắc mặt Giang hồ Bách Hiểu Sanh lạnh lùng nói. 

"Không nói với người, vậy người vừa rồi.." Phù Mãng lập tức không hiểu. 

"Chẳng lẽ ngươi muốn tất cả mọi người đều hoảng loạn cả sao?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh cau mày nói, nói xong, hắn nhẹ nhàng uống một ngụm trà, cau mày, nhìn qua đệ tử kia, nói: "Ba vị này là anh em của mình chủ, có lời gì ngươi có thể nói thẳng." 

Nhìn thấy giang hồ Bách Hiểu Sanh hỏi chuyện này với đệ tử, Phù Mãng càng thêm nghi hoặc. 

Có ý gì đây chứ? 

"Minh chủ rất kỳ quái." Đệ tử nhìn tất cả mọi người, nuốt nước miếng một cái nói. 

Lấy tính cách của Phù Mãng, đương nhiên không phát hiện khi đệ tử đến báo tin, mặc dù báo cáo tình huống nhưng rõ ràng vẻ mặt có loại cảm giác nhăn nhó. 

Cho nên sau khi giang hồ Bách Hiểu Sanh an ổn lòng người xong thì mượn cơ hội để tất cả mọi người rời khỏi. 

"Kỳ quái?" Giang hồ Bách Hiểu Sanh cau mày kỳ quái nói. 


Hắn thực tế không lý giải được, kỳ quái trong lời nói của đệ tử đến tột cùng là chỉ cái gì. 


Những người khác trong phòng hiển nhiên cũng vô cùng hoang mang, nhao nhao đưa ánh mắt về phía người đệ tử kia. 


Người đệ tử kia rõ ràng khẩn trương, nuốt nước miếng một cái, do dự nửa ngày, nói: "Kỳ thật vừa mới bắt đầu thì rất bình thường, nhưng khi minh chủ đi đến tường thành lại đột nhiên dừng lại." 


"Lúc đầu, những tang thi kia đều công kích hắn, nhưng chẳng biết tại sao, sau đó đám. tang thi lại bịt tai từ chối nghe gì đó. Sau đó..." Nói đến đây, hắn không dám nói tiếp, hai mắt kinh hoàng nhìn qua giang hồ Bách Hiểu Sanh. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK