Mục lục
Chàng rể siêu cấp (bản dự phòng)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Tam Thiên đưa ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn cô ta, đồng thời mở lá thư ra. 

Trong bức thư, bốn thành của bốn gia tộc được vẻ ả một cách tỉ mỉ và rõ ràng. 

Dường như khi nhìn thấy bốn cái tên của bốn gia tộc này, trong đầu Hàn Tam Thiên liền hiện ra một tấm bản đồ, mà bốn vị trí của bốn gia tộc này hiện rõ mồn một trong đầu của Hàn Tam Thiên. 

Nếu như Hàn Tam Thiên không nhớ nhầm tấm bản đồ, vị trí của bốn gia tộc này nằm ở bốn vị trí trọng điểm, quan trọng đến mức không cần phải nói thêm. 

Nhưng thành nào có vị trí càng quan trọng, phát triển càng mạnh, thì lực lượng quân sự cũng vô cùng lớn, bốn thành này ít nhiều cũng là đại gia tộc, muốn tấn công không phải là chuyện dễ dàng. 

“Cô ta thật sự đã quá coi trọng ta, bốn thành này cái nào cũng đều kiên cố, thế lực đối phương lớn mạnh hơn nữa địa hình phức tạp, chiếm một vị trí then chốt ở trong thành, để phòng thủ nhưng khó tấn công." 


“Đừng nói đến ta, ngay cả đỉnh Lam Sơn muốn tấn công cũng không phải là chuyện dễ dàng" 

Hàn Tam Thiên chau mày lại, vì Hàn Niên, cho dù là tứ đại gia tộc, hay là nhiều hơn đi chăng nữa hắn cũng làm: “Ngươi dựa vào cái gì mà tin tưởng ta như vậy?" 

Ai cũng đều biết rằng, Hàn Niên quan trọng với hắn như thế nào, nhưng người càng quan trọng thì Lục Nhược Tâm càng biết sử dụng hơn, sao lại dùng bốn thành nhỏ này để trao đổi chứ? 

“Tô Nghênh Hạ đã thay lòng đổi dạ, vậy con gái của hai người đối với người mà nói sẽ vô cùng quan trọng, huống hồ người mà Tô Nghênh Hạ yêu thích lại có mối quan hệ thân thiết với Lục tiểu thư, vì vậy không cần 



ta phải nói nhiều nữa." Lạc Hi nhẹ nhàng đáp. 

“Ngươi đang nói nhăng nói cuội gì đấy." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói. 

“Tin hay không tùy ngươi, ngày nắm được bốn thành trong tay, sẽ là ngày đoàn tụ của hai cha con ngươi, Hàn đại hiệp, rượu cũng đã uống, chuyện cũng nói xong, đêm khuya cô nam quả nữ không nên ở chung lâu, tiễn khách” 

“Vâng!" 

Hàn Tam Thiên đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lạc Hi, không biết cô ta là ai, rốt cuộc cô ta đang muốn làm điều gì? 

Lúc Hàn Tam Thiên rời đi, Lạc Hi đi một mạch vào căn phòng phía sau hậu viện của căn phòng lúc này. 

Căn phòng tuy nhỏ nhưng trang trí rất ảo diệu, trong đó là một thân người duyên dáng đang xoay người nằm nghiêng. 

“Tham kiến tiểu thư" Lạc Hi khom người xuống, giọng nhẹ nhàng tôn kính thưa. 

“Vâng, Lạc Hi đã làm theo lời căn dặn của người, sắp xếp vô cùng thỏa đáng" 

“Nhưng mà sau khi chiếm được bốn thành rồi sẽ mang Hàn Niên trả lại cho hắn sao?" 

“Lam như vậy có nguy hiểm không?" 

Lục Nhược Tâm cười: “Nếu không làm như vậy, người cho rằng, với tình cảm của Hàn Tam Thiên và Tô Nghênh Hạ, ngươi cho rằng Hàn Tam Thiên sẽ tin những lời trong thư của Tô Nghênh Hạ sao?" 

Nói đến đây, gương mặt của Lục Nhược 

Tâm nổi lên sự tức giận: “Nếu như hắn còn không tin, ta sẽ không có cơ hội." 

“Nhưng Hàn Tam Thiên tin là thật, khi cướp lại được Hàn Niên, đến lúc đó người vẫn thất bại, thì Hàn Tam Thiên sẽ hệt như một con ngựa hoang, sẽ rất khó để kiểm soát và thuần phục" Lạc Hi lo lắng lên tiếng. 

“Ta có thể thất bại sao? Nếu như không có Tô Nghênh Hạ, thì nữ nhân trên thiên hạ có ai có thể so sánh được với ta?" Lục Nhược Tâm vô cùng tức giận với câu nói của Lạc Hi, liên lạnh lùng nói. 

Lạc Hi vội vàng quỳ xuống: “Lạc Hi chỉ là lo lắng cho đại sự của tiểu thư mà thôi." 

“Không cần lo lắng, cho dù ta không thành công, Hàn Tam Thiên có thể sẽ không nghe theo ta, nhưng vào thời điểm mấu chốt, Tô Nghênh Hạ sẽ khiến hắn nghe theo lời của ta." 

Lạc Hi như hiểu ra liền cười: " Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu toàn.” 

Lục Nhược Tâm cười, trong tay cử động: “Hàn Tam Thiên, để ta xem người làm cách nào để thoát khỏi lòng bàn tay của ta." 

Lục Nhược Tâm có thể dễ dàng thả Hàn Niên ra như vậy, thật sự khiến Hàn Tam Thiên lo lắng về hoàn cảnh của Tô Nghênh Hạ lúc này. 

Hắn đương nhiên không tin Tô Nghênh Hạ thay lòng đổi dạ, nhưng cũng không phải vì vậy mà không nghĩ đến chuyện Hàn Niên được thả ra. 

Tô Nghênh Hạ thật sự thay lòng? Hay là bị người khác ép buộc? 

Nhưng nếu như bị ép buộc, với sự thông minh của Tô Nghênh Hạ, tuyệt đối sẽ để lại kí hiệu gì đó trên bức thư này, nhưng trên thư lại không có gì. 

Lúc Hàn Tam Thiên quay về tửu lầu, đám người Phù Mãng đã đứng ở dưới chờ đợi, dùng hết sức bình sinh mà sờ soạt khắp vào người Hàn Tam Thiên, sợ hắn xảy ra chuyện không hay. 

“Không sao chứ, Tam Thiên?"Phù Mãng lo lắng hỏi. 

“Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đâu?" Hàn Tam Thiên quét mắt qua đám người liền hỏi. 


“Ta đây." 


+] 


“ Người giúp ta điều tra bốn thành này" Dứt lời, Hàn Tam Thiên đưa một lá thư cho Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh. 


Cầm lấy xong liền đưa mắt nhìn qua, Giang Hồ Bạch Hiểu Sinh đột nhiên chau mày lại nói: "Sao lại...lại là bốn thành này?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK