Nghe thấy Hầu Hoài cười to bảo vậy, Lâm Đình không hề tin chút nào.
Vừa rồi đúng là anh và Trương Tuệ đã hưởng thụ một chút trong phòng nhưng hai người làm cực kỳ kín đáo.
Dù sao cũng là sáng sớm, không đời nào anh lại mặt dày như Hầu Hoài.
Nếu như Hầu Hoài nghe thấy tiếng hai người thân mật thì chỉ có một khả năng, đó là tên Hầu Hoài này núp góc tường nghe trộm!
Cho dù Hầu Hoài có thực sự nghe thấy thì Lâm Đình cũng nhất quyết không thể thừa nhận.
“Anh nói cái rắm gì vậy? Anh nghe thấy ông đây rên rỉ ư? E là anh bị ảo giác, nhầm tiếng anh rên thành tiếng tôi rên rồi! Theo tôi thì Hầu Hoài à, đây là bệnh đấy, anh phải đi chữa bệnh đi! Nể tình hàng xóm láng giềng, anh có muốn tôi chữa giúp cho anh không? Anh yên tâm, tôi không lấy tiền của anh đâu!”, Lâm Đình mỉa mai.
Vừa rồi Hầu Hoài còn cười vang, giờ thấy Lâm Đình nói như vậy, anh ta lập tức sầm mặt lại.
“Mày còn không chịu thừa nhận à? Nào, bà
con lại đây xem đi! Xem cho rõ mặt mũi đôi gian phu dâm phụ này ra sao!”
Hầu Hoài la to một hồi, ban đầu xung quanh không có nhiều người qua lại lắm nhưng sau khi thấy có người đầu tiên nán lại trước cửa nhà Lâm Đình để nhìn thì những người khác cũng chạy tới xem.
Cứ thế, người này rủ người kia tới hóng chuyện, chẳng mấy chốc, trước cửa nhà Lâm Đình đã tụ tập không ít người, hơn nữa con số vẫn còn đang tiếp tục tăng lên.
“Gọi đi, anh cứ gọi to lên đỉ, nếu anh khát thì tôi rót nước mời anh miễn phí!”, Lâm Đình cười, vặt một quả mơ bỏ vào miệng.
Ban đầu mọi người không hề nhận ra, tới khi thấy Lâm Đình ăn trái cây thì mới giật mình tự nhủ, sao cây mơ nhà Lâm Đình lại lớn như vậy!
Rất nhanh, không ít người xung quanh đã kéo tới đây.
Hầu Hoài thấy chừng ấy người là đủ rồi mới nói tiếp.
“Vừa rồi chính tai tôi nghe thấy hai người bọn họ rên rỉ trong phòng, nói những lời thật khó nghe, tới khi tôi tới thì trông thấy bọn họ
đang ôm nhau hành sự! Vốn tôi định tha cho bọn họ một lần nhưng giờ bọn họ mặc quần áo vào rồi lại cương quyết phủ nhận! Đúng là tồi tệ, vô liêm sỉ không còn cách nào khác, tôí đành phải vạch trần hành vi không đáng mặt làm người của bọn họ cho mọi người biết!”
Thấy Hầu Hoài nói năng đâu ra đó, thực ra từ lâu người trong thôn đã gai mắt hành vỉ của Trương Tuệ.
Cho dù ấn tượng của bọn họ về Lâm Đình đều rất tốt nhưng nghe Hầu Hoài nói vậy, đương nhiên mọi người đều có xu hướng tin lời anh ta.
Lâm Đình không vội phản bác, vẫn tiếp tục ăn mơ, xem Hầu Hoài biểu diễn.
“Hầu Hoài, cậu làm cái gì vậy? Khỉ làm xiếc đấy à! Đẹp mặt chưa!”, lúc này, thôn trưởng cũng đã chạy tới.
Vương Tiền Tiến vừa trông thấy Hầu Hoài, sắc mặt lập tức sa sầm lại.
Từ nhỏ, tên nhóc Hầu Hoài này đã hay phá phách trong thôn, mặc dù bây giờ đi nơi khác làm ăn kiếm được ít tiền cầm về nhưng thực ra hầu hết người trong thôn đều biết tiền mà tên nhóc này kiếm được đều là ăn trộm tiền chữa bệnh của Lâm Đình.
Mặc dù mọi người không có chứng cứ nhưng tính cách của Hầu Hoài như vậy, mọi người cũng đều không ưa.
Nhất là sau khi tên nhóc Hầu Hoài này lái xe chở cô vợ xinh đẹp về thôn, cả ngày đỉ đâu cũng hếch mặt lên trời, ra vẻ đắc ý, không thèm nề mặt người trong thôn.
Lâm Đình có ơn lớn với thôn trưởng, giờ Hầu Hoài lại kiếm chuyện với anh như vậy, đương nhiên Vương Tiền Tiến thiên vị cho anh là chuyện không cần phải bàn cãi.
Hầu Hoài hoàn toàn không hề biết những điều này, anh ta thấy thôn trưởng tới còn cảm thấy vui vẻ.
Suy cho cùng, nếu có thể khiến thôn trưởng kết luận rằng Lâm Đình và Trương Tuệ có tằng tịu với nhau thì từ giờ trở đi, Lâm Đình đừng hòng ngóc nổi đầu lên với thôn dân.
Hầu Hoài nhắc lại một lượt những lời anh ta vừa nói, Vương Tiền Tiến nghe vậy chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm anh ta, không hề tỏ ra căm phẫn như anh ta dự đoán.
“Cái tên nhóc này, sao cậu chẳng học được điều gì tốt đẹp cả vậy, đứng đây nói năng luyên thuyên cái gì thế! Mọi người đừng xem nữa, giải tán cả đi!”, Vương Tiền Tiến phẩy tay
xua dân trong thôn đi khỏi đây.
Hầu Hoài thấy Vương Tiền Tiến làm vậy, đời nào anh ta chịu chấp nhận như thế?
“Thôn trưởng, sao ông lại thiên vị như vậy được! Mọi người đừng đi, những gì tôi nói đều là thật!”, Hầu Hoài nói đến đây, quay đầu lại hung hăng la to trước mặt Lâm Đình: “Tôi xỉn thề, tôi thực sự đã nghe thấy, nhìn thấy hai người bọn họ tằng tịu với nhau!”
Thấy Hầu Hoài kích động như vậy, Lâm Đình cảm thấy nếu mình không nói câu nào thì e là không thể thuyết phục được mọi người.
“Hầu Hoài, nếu như anh đã bảo vậy thì chắc vừa rồi anh đã nhìn thấy tôi cởi truồng mặc quần áo vào như thế nào rồi phải không?”, Lâm Đình cườỉ nóỉ.
“Đương nhiên, tôi thấy rất rõ!”, Hầu Hoài khẳng định chắc nịch.
“Ồ? Nếu vậy, vậy tôi hỏi anh, tôi mặc quần lót màu gì?”, Lâm Đình trêu chọc anh ta.
Mọi người nghe vậy, thoạt tiên ai nấy dều sững sờ, sau đó bốn mắt nhìn nhau.
Hai người đang cãi nhau, đột nhiên Lâm Đình lại nói vậy khiến mọi người nhất thời không biết nói gì cho phải.
Dù vậy, mọi người cũng vẫn hiểu ý của Lâm Đình.
Nếu Hầu Hoài đã tuyên bố là anh ta bắt gian tại giường thì đương nhiên phải trông thấy Lâm Đình mặc quần áo vào như thế nào.
“ơ… Mày…”, Hầu Hoài nghẹn lời, làm sao anh ta biết được chuyện đó cơ chứ.
Thấy Lâm Đình cười tươi hơn, sao Hầu Hoài có thể chịu nổi?
“Ai mà biết được mày mặc quần lót màu gì chứ, tao có phải biến thái đâu! Sau khi thấy hai người trần truồng làm chuyện đó, tao đã lập tức chạy ra khỏi nhà gọi mọi người rồi!”, Hầu Hoài nói như vậy, trong lòng cũng âm thầm bội phục mình nhanh trí.
Đúng vậy, nếu nói vậy thì coi như đã kín kẽ, không cần phải trả lời câu hỏi của Lâm Đình.
Lâm Đình lắc đầu: “Anh đúng là hạng vô liêm sỉ, không biết thì nói là không biết đi, còn chối bay chối biến như vậy làm gì? Lại còn bảo mình không phải biến thái? Nếu trông thấy người khác nằm trên giường mà anh lại chạy đi gọi người trong thôn tới, thế không phải là biến thái thì thế nào mới là biến thái đây?”
Hầu Hoài bị Lâm Đình nói cho mặt hết
xanh lại trắng: “Mày nói vớ vấn, mày mới là biến thái, mày chơỉ cả gái góa chồng, mày vô đạo đức!”
‘Vô đạo đức ư? ồ! Tôi không nhận ra đấy, Hầu Hoài à, không ngờ anh chẳng đỉ học được mấy bữa mà cũng biết dùng cả từ này cơ đây, đúng là khiến tôi không khỏi nhìn anh nhiều thêm mấy lần!”, Lâm Đình càng cười tươi hơi: “Tôi và chị Tuệ chỉ đang đứng trong sân ăn mơ mà thôi, bỗng nhiên anh ở đâu chạy tới la hét om sòm, không biết anh lấy đâu ra mặt mũi mà la hét như vậy! Nếu như thôn Đào Hoa của chúng ta mà có biến thái thì ngoài anh ra chẳng thế là một ai khác, mấy ngày nay, từ sáng đến tối, anh nghĩ động tĩnh mà anh gây ra nhỏ lắm hay sao? Aỉ bỉết thì nói là anh dẫn một cô vợ trẻ về thôn, ai không biết khéo lại nghĩ là anh cưỡng bức con gái nhà người ta!”
Lâm Đình nói vậy, đám đông xung quanh đều cười to.
Đương nhiên không phải chỉ mình Lâm Đình nghe thấy động tĩnh của Hầu Hoài từ tối tới sáng.
Suốt nhiều ngày nay, mọi người đã gom cả động tĩnh khi Lâm Đình ngủ với Doanh Doanh quy hết cho Hầu Hoài.
Không ít người đứng xung quanh chỉ trỏ Hầu Hoài, nhất là lúc này Doanh Doanh đã gia nhập vào đám đông, thấy mọi người mắng nhầm “đôi uyên ương”, cô ta lại càng xấu hổ hơn, đầu sắp chôn cả xuốnq đất.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK