Trước kia lúc nhìn thấy Lữ Mai Phương, Lâm Đình cũng không cảm nhận được bất cứ điều gì khác thường.
Nhưng sau khi anh đột phá nhờ Vô Tương Quyết, bây giờ nhìn thấy Lữ Mai Phương lại có cảm giác hoàn toàn khác nhau.
Trên người Lữ Mai Phương giống như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng đỏ, bản thân loại ánh sáng đỏ này đã đại diện cho nghĩa chẳng lành rồi.
Lâm Đình hoàn toàn không hiểu được tại sao loại tình huống này lại xuất hiện trên người bà ta.
“Lâm Đình, bắt đầu từ năm ngoái thím của cậu đã như vậy rồi, ban đầu là nửa nám sẽ xuất hiện một lần, bây giờ một tháng đã xuất hiện một lần, mỗi lần đều phải nằm ở trên giường ít nhất ba ngày không động đậy được. Cho tới bây giờ, vậy mà đã một tuần rồi đều không thể xuống giường được!”
Thôn trưởng nói như vậy, trong lời nói tràn đầy vẻ lo lắng.
Lữ Mai Phương đã không còn trẻ, cũng phải hơn bốn mươi tuổi fôỉ.
Có lẽ là do thôn trưởng cực kỳ yêu thương chiều chuộng Lữ Mai Phương, cho nên nhìn bà ta còn khá trẻ, không khác với những người phụ nữ hơn ba mươi tuổi trong thành phố là bao.
Lâm Đình đầu tiên là không nói một lời, trực tiếp đưa tay ra đặt lên trên mạch đập của Lữ Mai Phương.
Anh bắt đầu cảm nhận khí tức trên người bà ta, không lâu sau, Lâm Đình đã hiểu được đại khái xảy ra chuyện gì.
Không đợi Lâm Đình thu hồi tay lại, một cảm gỉác vô cùng kỳ quái đột nhiên xông lên đầu.
Chỉ một lát sau, cổ tay nóng bỏng của Lữ Mai Phương giống như có một loại ma lực nào đó khiến tim người ta phải đập nhanh, huyết mạch sôi trào.
Với loại tình huống này của Lữ Mai Phương, nếu để Lâm Đình giải quyết, thật ra cũng không khó.
Nói trắng ra là thể chất của Lữ Mai Phương có chút đặc biệt, thuộc về loại hình dục cầu bất mãn!
Đáng lẽ ra loại tình huống này không nên xuất hiện ở trên người phụ nữ đã có tuổi như Lữ
Mai Phương mới đúng, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, có lẽ là do thể chất đặc biệt của bà ta gây ra, khiến lửa nóng trong người bà ta không được phát tiết, từ đó mới khiến cơ thể xuất hiện loại tình huống này.
Chỉ cần có thể xóa được ngọn lửa trong cơ thể Lữ Mai Phương đỉ, bệnh của bà ta không cần chữa cũng khỏi!
“Thôn trưởng, khụ khụ…”
Lâm Đình nhìn thoáng qua thôn trưởng, lại nhìn Hạnh Nhỉ ở bên cạnh.
Lưu Diễm đi làm cơm, Hạnh Nhi lại không đỉ cùng, mà lại cùng vào trong phòng, dù sao người nằm ở trên giường cũng là mẹ của cô ta.
Cả đời thôn trưởng Vương Tiền Tiến luôn phải nhìn mặt mà nói chuyện, Lâm Đình ám chỉ đơn giản như vậy, làm sao ông ta có thể không hiểu được?
“Hạnh Nhỉ, con cũng đi giúp chị dâu con nấu cơm đi, con ở đây làm gì? Mau đỉ đi!”
Thôn trưởng vội vàng thúc giục, mặc dù Hạnh Nhi rất không vui, nhưng vẫn quay người rời đi, trước khi rời đi cô ta còn hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc Lâm Đình.
Anh cũng không thèm để ý đến tiếng hừ
lạnh của Hạnh Nhỉ, mà lúng túng ho một tiếng, hỏi thôn trưởng: “Thôn trưởng, mạo muội hỏi một câu, sinh hoạt bây giờ của chú như thế nào?”
Thôn trưởng đột nhiên không kịp phản ứng, trả lời: “Cuộc sống của nhà tôi tốt lắm, ngày nào cũng có thịt trứng ăn!”
Lâm Đình thấy có vẻ thôn trưởng không hiểu lời của anh, lại ho một tiếng, nói: “Ý cháu là phương diện kia, sinh hoạt vợ chồng ây, bao lâu sinh hoạt vợ chồng một lần? Một Tân mất bao lâu?”
Lâm Đình hỏi thẳng như vậy khiến thôn trưởng há miệng mà không thể thốt nên lời.
“Cái này… Cái này…”
Thôn trưởng đột nhiên có chút nghẹn lời, loại chủ đề này muốn ông ta nói thế nào đây?
Dù sao thôn trưởng cũng là người hơn năm mươi tuổi, bây giờ muốn nói ông ta lợi hại thế nào về phương diện kia, sợ là ngay cả bản thân ông ta cũng không tin.
Thấy thôn trưởng có vẻ khó nói, đương nhiên Lâm Đình cũng hiểu được.
Tiếp theo anh nói đơn giản về tình huống của Lữ Mai Phương, thôn trưởng cũng tỏ ra vô
cùng xấu hổ.
Dù sao để một vãn bối vạch trần loại chuyện này ở trước mặt, hơn nữa còn nói ra như một căn bệnh, quả thật là quá mất mặt.
“Tiểu Đình à, cháu cũng biết chuyện này rồi đây, đến tuổi của chú, cháu nói xem… chú phải làm sao đây?1′, Vương Tiền Tiến lấy lòng nói, trong lời nói cũng tràn đầy vẻ chờ mong.
Cho dù là trong thành phố hay là ở nông thôn, trẻ tuổi hay đã già, đàn ông nào mà lại không muốn oai hùng trên giường đâu?
Lâm Đình bắt mạch chẩn bệnh cho Vương Tiền Tiến một chút, tiếp theo kê một đơn thuốc.
“Chú Vương, chú cứ uống thuốc theo đơn này trước đã, đợi một khoảng thời gian nữa sẽ có chuyển biến tốt đẹp, uống hết thuốc thì đến tìm cháu, cháu sẽ lại căn cứ vào tình huống của chú để kê đơn Lân nữa!”, Lâm Đình nói, nếu thôn trưởng đã thay đổi xưng hô với anh, Lâm Đình cũng sẽ thay đổi xưng hô với ông ta.
“Được được được, chú nhất định sẽ uống đúng theo đơn thuốc của cháu!”, nói đến đây, Vương Tiền Tiến lạỉ nhìn Lữ Mai Phương đang nằm ở trên giường một chút.
Bây giờ Lữ Mai Phương có chút không
được tỉnh táo, lửa nóng trong người quá mạnh, với tình hình này của bà ta mà không giải quyết, chỉ sợ về sau sẽ càng ngày càng nghiêm trọng.
Sau khi Vương Tiền Tiến nhiều lần nài nỉ Lâm Đình ra tay, cuối cùng Lâm Đình mới đồng ý-
“Chú Vương, làm phiền chú cởi quần áo cho thím, sau đó…”, Lâm Đình lại đưa tay chỉ vào nửa người trên và nửa người dưới: “Tìm khăn hoặc là vải trắng che chỗ này lại, làm xong thì gọi cháu, cháu sẽ châm cứu cho thím!”
Vương Tiền Tiến nghe Lâm Đình nói như vậy, thật ra trong lòng cũng có chút kháng cự.
Dù sao đây cũng là vợ của ông ta, nhưng Lâm Đình là do ông ta mặt dày mày dạn nhờ tới cứu người vợ thứ hai của mình, người ta đã đưa ra yêu cầu, ông ta cũng không thể bỏ cuộc giữa chừng chứ?
Ngẫm nghĩ một lát, cuối cùng Vương Tiền Tiến vẫn gật đầu, trực tiếp làm theo lời Lâm Đình dặn dò.
Lúc Vương Tiền Tiến chuẩn bị, Lâm Đình đi ra bên ngoài.
Anh ở ngoài cửa chính nhìn Vương Hạnh Nhi và Lưu Diễm nấu cơm, thỉnh thoảng Lưu
Diễm còn liếc mắt đưa tình với Lâm Đình, đương nhiên là giấu Hạnh Nhỉ.
Hạnh Nhi nhìn Lâm Đình và Lưu Diễm, luôn cảm thấy hai người có chút là lạ, nhưng lại không nói ra được.
Lâm Đình nhìn hai người nấu cơm, lúc này Hạnh Nhi đang cúi người nhặt rau.
Lâm Đình đưa mắt nhìn qua cổ áo của Hạnh Nhi, chỉ thấy hai con thỏ trắng nhảy nhót tưng bừng, nhoáng một cái lại nhoáng một cái theo động tác nhặt rau của cô ta. Mặc dù không thể thấy được toàn cảnh, nhưng nửa phong cảnh bên trong cũng vô cùng mê người.
Hạnh Nhi ngẩng đầu, đúng lúc chú ý tới ánh mắt của Lâm Đình, liền a một tiếng, vội vàng che kín ngực mình.
Lâm Đình vội vàng quay đầu, ho một tiếng, lúc này Vương Tiền Tiến cũng đã làm xong hết mọi việc theo yêu cầu của anh.
Lâm Đình giả bộ như điềm nhiên như không có việc gì, sải bước đỉ vào.
Vương Tiền Tiến vốn định đi vào theo, lại bị Lâm Đình ngăn cản.
“Chú Vương, nếu chú đi vào, lát nữa mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sợ là về sau tình
huống của thím sẽ càng khó trị!1′, Lâm Đình nói.
Nghe Lâm Đình nói như vậy, cho dù Vương Tiền Tiến có lo lắng như thế nào cũng không nói gì thêm, chỉ ở bên ngoài chờ.
Rất nhanh, Lâm Đình đã đi thẳng vào, nhìn Lữ Mai Phương lúc này đã lộ hơn nửa cơ thể ra ngoài, trong lòng của anh không khỏi có chút dập dờn. Mặc dù loại dập dờn này cũng không phải là sự hấp dẫn giữa nam và nữ, quan trọng là loại thể chất kia của Lữ Mai Phương đã khiến không người nào có thể rời mắt đi được rồi, nhưng Lâm Đình tự nhận là mình không có chút hứng thú nào với một người phụ nữ như Lữ Mai Phương, dù sao bà ta cũng được coi là trưởng bối của mình.
Lâm Đình lấy ngân châm ra ngoài, rất nhanh đã bắt đầu cắm lên người Lữ Mai Phương.
Lâm Đình càng cắm nhiều châm, hiệu quả càng thêm rõ ràng.
Lâm Đình cũng thấy rõ thân thể của Lữ Mai Phương đã đỏ lên bằng tốc độ mắt thường có thể nhìn thây, ngay lúc Lâm Đình đang chuẩn bị thu tay lại, Lữ Mai Phương lại đột nhiên tỉnh dậy, không chỉ như thế, bà ta còn túm lấy tay Lâm Đình ấn về phía cơ thể mình.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK