Ngoài thành nam Thanh Hà,
Vô số võ giả chen chúc nhau vây xem ngoài thành trận này đỉnh cao quyết chiến.
Chỉ thấy lúc này đối mặt với Tống Khuyết kinh khủng một đao, Nhất lưu cao thủ Phong Ma Côn Cổ Hà vậy chỉ đơn giản như nhàn nhã dạo bước như thế, không đáng kể chút nào khẽ nghiêng người liền đem nó hóa giải.
Phong thái kia thật sự để người chiết phục.
Nhưng bất ngờ nổi lên, vừa rồi một đao thế mạnh lực trầm vậy mà chỉ là hư chiêu, người tại không trung Tống Các chủ tại mọi người ánh mắt kinh ngạc bên trong liền đột ngột chuyển hướng, đao thế cũng đồng dạng biến đổi giữa chừng chém ngang, nhanh như tật chớp hướng Cổ Hà ngang hông chặt tới.
Khoảng cách quá gần, tốc độ lại càng nhanh, Cổ Hà chỉ cảm thấy hàn khí bốc lên, vội vàng ngửa người ra sau dán sát mặt đất né qua này một chiêu rồi vội vàng dùng tay khẽ nhấn, cả người lộn mèo một vòng lùi lại.
Tuy dựa vào nhiều năm vào sinh ra tử kinh nghiệm ứng biến né qua được một kiếp, nhưng lão Cổ cũng là mồ hôi lạnh ứa ra, lòng còn sợ hãi.
Không kịp để kẻ này thở ra một hơi, chân còn chưa chạm đất thì Tống gia Huyền Thiết Đao đã lần nữa như hình với bóng theo tới.
Cổ Hà vong hồn đại mạo, vội vàng dồn đủ công lực, chân khí quán xuất vào hai tay. Chỉ thấy lúc này tay hắn nổi lên một lớp mỏng hồng quang, như một tầng giáp bọc vậy vội vàng xuất quyền chống lại đao chiêu.
“Keng .....”
Một tiếng nổ vang như sấm động, không có chỗ mượn lực Cổ Bang chủ bị này bá đạo một đao chém bay về sau mấy chục trượng, hai chân phải lùi thêm 2, 3 bước nữa mới coi như tan hết được lực đạo.
Trên tay truyền đến cảm giác đau nhói để Cổ Hà trong lòng mạc danh sợ hãi.
Thật đáng sợ lực lượng, thật đáng sợ người trẻ tuổi.
Cỗ lực đạo này tuy không thể bằng hắn nhưng cũng có đến gần 2 Tượng lực, thật sự quá kinh khủng.
“Bang chủ cẩn thận!”
Nghe thủ hạ sợ hãi quát lớn, lão Cổ liền rùng mình nhìn trên đầu rơi xuống cự ảnh.
Không có thời gian cho hắn suy nghĩ, được thế không tha người Tống lão gia là quyết không cho thằng này thở dốc. Lợi dụng hơn người khinh công lúc này liền đã lần nữa áp sát.
“Rống!”
Tình thế nguy ngập, không kịp suy nghĩ nhiều Cổ Hà liền hét lớn một tiếng, 2 tay như song long xuất hải, chân khí điên cuồng xuất ra thật giống một cỗ năng lượng pháo vậy bắn thẳng lên trời về hướng Tống Khuyết.
Đang hăng hái cầm đao chém người Tống lão gia cũng bị thằng này bất thình lình một đòn dọa cái nhảy, may mà hắn phản xạ kinh người, trên không trung vội vàng thi triển thân pháp né tránh mới trốn được này một phát.
Móa, quả nhiên loại mặt hàng này lời là không thể tin đấy.
“Hắc, Cổ Bang chủ, ngài trước đây có từng học đếm?” – Một bụng lửa giận Tống gia không chút nể mặt mở lời trêu chọc.
Cổ Hà vậy tự nhiên đen mặt, cũng không nói thêm lời nào mà thẹn quá hóa giận chủ động xông lên tấn công.
Quả nhiên Nhất lưu cao thủ chăm chú lên vậy thật sự kinh khủng, tuy lực đạo không vượt trội hơn hắn bao nhiêu nhưng kết hợp với chân khí thần diệu, lão Cổ là bắt đầu đè Tống đại quan nhân ra ma sát đấy.
Nếm thử đối chọi mấy chiêu, ăn qua mấy lần mệt sau Tống bảo bảo liền học ngoan, tự biết mình còn chưa thể chính diện chống lại con hàng này hắn liền đánh du kích.
Lợi dụng thân pháp cùng thân thể linh mẫn, tiểu tặc này chính là xoay xung quanh Cổ Hà chuyên chọn vị trí hiểm độc thọc đến mấy đao để lão Cổ chật vật vô cùng.
Làm sao đối phương không cùng mình đối kháng, người lại lươn lẹo như con cá trạch vậy khó nắm, còn chuyên chọn vị trí sau lưng mình chém. Hắn cũng không phải đao thương bất nhập đấy, chân khí hộ thể tác dụng hữu hạn, bị chém mấy đao đồng dạng treo, Cổ Hà là không thể không như con quay vậy bị Tống Khuyết chuyển vòng vòng.
Hai người dưới sân đấu bất phân thắng bại, Tống Khuyết còn có thể đè nhân gia ra tùy ý trêu chọc kết qủa này quả thật nhường quan chiến người xem trợn mắt há mồm.
Nếu không phải trên thân lão Cổ vẫn tỏa ra một lớp hồng quang, mọi người đều nghĩ con hàng này là giả Nhất lưu đấy, quá phế vật rồi.
Nguyệt Khuyết Các hậu viện đoàn vui sướng phát ra tiếng dinh tai nhức óc hò reo.
“Tiểu tử, chỉ biết trốn đông trốn tây vậy sao? Chẳng lẽ không dám cùng lão phu đối chiến.”
Cảm nhận nơi xa người ánh mắt chỉ chỏ, Cổ Bang chủ xấu hổ tột đỉnh, giận không thể át quát lớn.
Ai ngờ Tống tặc cũng là quang côn, rất thành thật gật đầu:
“Cổ Bang chủ ngài nói đúng rồi, tiểu tử mới luyện võ được mấy năm, làm sao so được với lão tiền bối ngài. Ngài nhiều hơn cho ta chỉ điểm mới là, đừng có quay chung quanh một chỗ như thế.”
Tống gia hớn hở nói còn không quên tay lại chọc mấy đao, để Cổ Hà chật vật đón đỡ.
“Phốc!”
“Ha ha ha...”
Nhiều người ngại Kim Tiền Bang uy thế không dám làm càn, chỉ có thể che mồm nghẹn lấy, Nguyệt Khuyết Các là không có cái này tự giác, cả đám thoải mái ôm bụng cười vang, trêu đến bên kia mấy người mặt mo đỏ bừng.
“Bang chủ! Tiếp côn!”
Kim Tiền Bang người liền không nhịn được, lúc này hét lớn một tiếng, đợi Cổ Hà chú ý liền đem hắn vũ khí ném qua.
Lão Cổ lần này không dám thác đại, lần nữa xuất đại chiêu đem Tống Khuyết đẩy lùi liền nhanh chân chạy đến bắt lấy côn.
Đến lúc này Cổ Hà mới chính thức thở phào nhẹ nhõm. Nắm chặt vũ khí trong tay, hắn lòng tự tin bắt đầu trở lại, ánh mắt nhìn qua Tống đại quan nhân cực kỳ bất thiện.
“Tiểu tử, bây giờ xem ngươi né thế nào.”
“Hắc hắc, Cổ Bang chủ, lúc trước ngươi cũng nói luận bàn mà thôi, chớ để thương hòa khí. Nếu không chúng ta đồng dạng không cần vũ khí đến một hồi quyền cước giao đấu thế nào.”
Nghe tiểu tử này giọng hét oang oang để toàn thành nghe rõ, Cổ Hà cũng không nhịn được tức giận mặt mo đỏ lên. Nhưng bảo hắn lần nữa rời côn là tuyệt đối không dám đấy, vì thế lão Cổ chỉ có thể cắn răng nghiến lợi:
“Là ta coi thường Tống Các chủ, ngươi khinh công lão phu mặc cảm không bằng.”
Xem ra lão đầu này là không dám đại ý lần nữa, Tống Khuyết bắt đầu ngưng trọng:
“Được, vậy bây giờ để chúng ta 3 huynh đệ được lãnh giáo Cổ Bang chủ Phong Ma Côn.”
Đã sớm chờ đến nhiệt huyết sôi trào Nhiếp, Hùng 2 người lúc này lập tức tiến lên, cùng thiếu gia phân 3 hướng vây địch nhân vào giữa. Bọn họ 3 người chỗ đứng là cũng có giảng cứu đấy, chính là dựa theo Tam tài trận pháp phân công cụ thể rõ ràng.
“Cổ Bang chủ, xin mời!” – Đợi trận pháp bố thành, Tống Khuyết mới trầm giọng quát khẽ.
Lần này Cổ Hà cũng không dám có bất kỳ ý nào coi khinh, gật đầu ngưng trọng:
“Xin mời!”
Lời vừa dứt, Tống Khuyết 3 người đã như một cơn gió từ 3 phía xông lại, Hùng Bá công đầu, hắn công trước mặt, lão Nhiếp sau lưng. Mỗi người uy lực đồng dạng bất phàm để Cổ Hà cũng phải rùng mình.
“Cuồng Ma Ti Hải”
Hồng quang đại thịnh, có côn cùng không côn lão Cổ vậy như thể 2 người. Lúc này Cổ Hà đem Phong Ma Côn quay tròn bảo vệ toàn thân, tốc độ quá nhanh để mọi người thấy côn trên tay hắn dường như bỗng dưng biến mất, xung quanh kẻ này liền bị bao bọc bởi một chiếc lồng khí màu đỏ.
“Keng keng keng .....”
Liên tiếp tiếng kim thiết chói tai vang lên, Tống Khuyết mấy người thế công hết thảy đều bị cự bên ngoài, lão Cổ phòng thủ bây giờ có thể nói giọt nước không lọt.
Tự thân an toàn vô lo, Cổ Hà bắt đầu không đoạn tấn công lại, từ trong lồng khí thi thoảng lại xuất một côn công về phía mấy người, phương pháp núp trong lô cốt nã pháo này để Tống gia cực kỳ không thích ứng, nhưng không thể không nói là một biện pháp chống cự quần ẩu rất tốt.
Nhất lưu cao thủ tùy ý một đòn cũng không phải như thế tốt đỡ lấy, lão Cổ chính là khiến cho bọn họ chật vật chống đỡ, nhất là lão Nhiếp, tay không tấc sắt thiên nhiên ở vào liệt thế, nếu không phải 3 người bọn họ phối hợp với nhau đã có mấy phần ăn ý, hắn cùng Hùng Bá 2 người không đoạn ra tay hỗ trợ cản lại vậy trận pháp đã hẳn bị Cổ Hà phá đi.
Không thể tiếp tục như vậy!
Tống Khuyết ánh mắt co lại, Lĩnh Vực cực độ ngưng thực, bắt đầu từng ly từng tý cảm nhận trước mặt lão Cổ động tác.
Rất nhanh hắn phát hiện một chút môn đạo.
Cổ Hà tuy côn pháp tinh diệu, nhưng cũng không thể thật sự làm được kín kẽ không chút vết hở đấy, chỉ cần tỷ mỉ cạm nhận, hắn là còn thấy được động tác đôi lúc đình trệ khi biến chiêu.
Khoảnh khắc này rất nhanh, tầm sát na vật chợt lóe tức qua nhưng đối với Tống gia vậy đủ rồi.
Chỉ thấy trên tay hắn đao lấy ra làm kiếm dùng, như độc xà thổ tín mổ thẳng lão Cổ 7 tấc chỗ yếu.
“Keng!”
Quay nhanh Phong Ma Côn bỗng im bặt mà dừng, xung quanh lồng khí đỏ phút chốc tự nhiên tan biến. Nhiếp, Hùng 2 người đại hỉ nắm lấy ngàn năm cơ hội lần nữa xông lên.
“Ầm!”
Không dám đón đỡ lấy Hùng Bá thiên quân chi thế Thiên Vương chùy, Cổ Hà vội vàng phi thân lùi lại hướng Nhiếp Phong, ỷ vào vượt xa công lực vung côn đưa hắn đẩy ra rồi nhân cơ hội tránh ra mấy bước.
Tận dụng thời cơ 3 người còn chưa tiếp tục vây công, lão đầu lại trò cũ trọng thi đem côn múa tròn.
“Lên!”
Tống Khuyết trầm quát một tiếng, lần nữa một đao đâm ra.
“Keng!” – Côn thế lần thứ 2 ứng tiếng mà ngừng.
Cổ Hà lúc này tâm chìm đáy cốc, xem ra kẻ này không phải ngẫu nhiên mà là đã tìm tới được của hắn côn pháp điểm yếu.
Thật đáng sợ khả năng ứng biến, thật đáng sợ trực giác.
Không kịp sợ hãi than, lão Cổ lần nữa phải đối mặt 2 cái to như chiếc mâm Thiên Vương Chùy. Lần này Hùng Bá rút kinh nghiệm, từ hắn che chắn để lão Nhiếp núp phía sau tìm cơ hội hạ thủ.
“Keng .. keng ..”
Cản lại được Nhiếp, Hùng 2 người, lúc này Tống gia thế đao như thác bổ lần nữa tới rồi, Cổ Hà lại phải căng da đầu hai tay giơ côn lên đón đỡ. Dưới người không môn lộ ra, bên kia 2 người tiếp tục thừa dịp tiến vào, vị này Cổ Bang chủ không thể không co lại như con tôm lộn một vòng né tránh.
Thật sự chật vật vô cùng, xem mà để Kim Xà người run rẩy sợ hãi, Nguyệt Khuyết Các nhiệt huyết sôi trào, quan chiến người vậy còn phải nói, tự nhiên hô lớn đã nghiền.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK