Mục lục
Ta Muốn Làm Thiên Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngồi trên bàn tiệc, nhân lúc những người khác chưa đến Tống Khuyết liền cho mấy người giới thiệu.



“Lương Hội trưởng, đây là huynh đệ ta Hùng Bá chắc ngươi vẫn còn ấn tượng. Vị này là Quan Hưng, là Thuận Phong Tiêu cục Tiêu đầu. Sau này 2 người bọn họ sẽ thay ta vận chuyển tuyến thương đạo này, còn mời Lương Hội trưởng chiếu cố nhiều hơn. Quan thúc, đây là trong thành đứng đầu bang hội Thiết Đao hội Lương Tĩnh Hội trưởng.”



“Ra mắt Lương Hội trưởng!”



2 người lập tức hướng Lương Tĩnh chắp tay, lão Lương cũng mỉm cười đáp lại, ánh mắt phần lớn thời gian tập trung ở Hùng Bá.



Tiểu tử vừa đen vừa cứng này hắn là gặp qua, còn có ấn tượng. Nhưng hôm nay nhìn lại thấy càng thêm khôi ngô rồi, bên cạnh dựng một đôi búa lớn, trên thân lộ ra hung hãn sát khí cũng khiến lão Lương hơi kinh hồn.



Đậu xanh rau má.



Tống Khuyết tiểu tử này thì thôi đi, một kẻ tùy tùng không thu hút cũng có thể khiến hắn run sợ như vậy. Lão Lương cố nghĩ mình đã cả nghĩ rồi, nhưng sau gáy lông tơ dựng lên cho hắn biết cảm giác của hắn là không sai.



Thật không biết Hùng Bá từ sau khi đại khai sát giới trên Hắc Thiết trại, không hiểu thu liễm khí thế hắn trên người hung sát chi khí quả thật khá thấm người. Không thấy ngay cả Thuận Phong đám đồng bọn cũng chỉ dám xa xa đứng nhìn sao. Lương Tĩnh ở bên cạnh hắn thấy gai người cũng là có đạo lý.



Lúc này có người đẩy cửa mà đến.



“A Khuyết, trở về không cùng ta báo trước một tiếng!”



Nhìn ra là Ngô Diệc, Tống Khuyết cười lớn tiến lên cho hắn một cái gấu ôm:



“Ha ha, Diệc ca, chuyện này ta vừa nghĩ liền làm, không kịp thông báo với ngươi. Hơn nữa cũng định cho ngươi một bất ngờ nha!”



Thấy Ngô Diệc người đến, Lương Tĩnh sáng mắt lên đem chỗ ngồi nhường cho hắn. Ngồi cạnh Hùng Bá tiểu tử này hắn cả người cảm thấy không được tự nhiên.



“Ngô Bộ khoái, lại đây ngồi. Các ngươi huynh đệ lâu ngày không gặp, ta cũng không muốn xen vào giữa cản trở.”



Không hiểu lão Lương dụng tâm hiểm ác Ngô Diệc thấy vậy liền không từ chối, đối hắn khách khí cám ơn rồi cũng thản nhiên ngồi xuống. Cùng Hùng Bá rất quen thuộc hắn cũng không thấy có điều gì khó chịu, tiếp tục nhiệt tình cùng Tống Khuyết mấy người trò chuyện.



Một lát sau, cửa lần nữa bị mở ra, bên ngoài đã thấy Lục Tích dẫn theo một vị lão giả nữa tiến đến.



“Trấn trưởng đại nhân! Lục đại nhân!”



Đang ngồi Lương Tĩnh cùng Ngô Diệc thấy người đến lập tức đứng lên hành lễ. Nghe vậy Tống Khuyết mới biết kẻ này là Trấn trưởng Lữ Thành Tài. Nói thật sống tại nơi này bao nhiêu năm, đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy Trấn trưởng, có thể thấy người này đủ đê điều, kín tiếng.



Dù sao cũng là quan phụ mẫu một phương, Tống lão gia cũng không thể thất lễ, liền kéo theo mấy người khác đứng dậy chắp tay:



“Ra mắt Lữ đại nhân, Lục đại nhân.”



“Ha ha, chư vị không cần đa lễ. Vị này chính là Tống Khuyết, Tống thiếu hiệp đi?”



Lữ Thành Tài cũng không kiểu cách, rất hiền hòa cười khoát tay rồi quay sang Tống Khuyết hỏi.



“Chính là tiểu tử, đại nhân gọi ta tên được rồi, thiếu hiệp gì đó không dám nhận.”



“Ha ha, xứng đáng, xứng đáng. Lần trước nghe tin tại địa bàn ta quản hạt vậy mà xuất hiện một vị thanh niên tuấn kiệt như Tống thiếu hiệp, có thể thân thủ tiêu diệt Nhị lưu cao thủ ác tặc Trịnh Quân Thanh, trong lòng ta kích động hồi lâu, hối hận không thể sớm cùng ngươi kết giao.



Hôm nay nghe nói Lương Hội trưởng mở tiệc chiêu đãi Tống thiếu hiệp, lão phu mặt dày không mời tự đến, chư vị mong đừng chê trách chính là.”



Thì ra nghe tin mà đến muốn kết giao, Tống đại quan nhân cũng không phản cảm, thêm một người bạn thêm một con đường sao, rất khách khí trả lời.



“Trấn trưởng đại nhân quá lời, ngài ngày bận trăm công nghìn việc lo cho mấy vạn hộ dân nơi này, có thể bớt chút thời gian đến thăm hỏi tiểu tử đã rất cảm kích, sao có điều chê trách đáng nói!”



Bàn về quan trường chi đạo, có lẽ Tống quan gia trời sinh đã là mãn cấp thiên phú, há mồm ngoại giao chính là không cần bản nháp. Lão Lữ nghe vậy cũng rất thoải mái, cười tươi như hoa cùng hắn tiến vào trong phòng.



Chỉ để lại Lương Tĩnh vẫn đứng một chỗ bơ vơ, đầu óc hỗn loạn.



Tống Khuyết tiểu tử này vậy mà đã có thể tự tay chém giết Nhị lưu cao thủ rồi. Nhanh như vậy?



Nhưng nghĩ đến đối phương 2 năm trước cũng đã được xưng Hoàng Diệp đệ nhất cao thủ, việc này còn có thể chấp nhận.



Vấn đề là vì sao tin tức này ai cũng biết chỉ mình mình không biết? Nhìn chung quanh phòng mọi người nét mặt không chút nào biến hóa ngạc nhiên. Lão Lương bi ai nhận ra tại đây chỉ có mình là tin tức chậm lụt nhất.



Hắn Thiết Đao hội tình báo tổ quả thật cùng thùng rỗng không khác, một điểm tiếng gió cũng không thu được, không biết hàng ngày đám gia hỏa đấy làm ăn gì không biết.



Lần này về không đem đám vô dụng này đánh cái mông đít nở hoa quả thật có lỗi với chính mình tiền chi lương hàng tháng nha.



Lương Tĩnh đem mấy người mắng cái cẩu huyết lâm đầu, hít sâu mấy hơi lấy lại bình tĩnh mới quay người vào phòng định tìm Tống đại quan nhân ngồi gần liên lạc tình cảm.



Làm sao xung quanh Tống Khuyết 2 bên bây giờ ngồi đầy người, ẩn ẩn đem hắn cùng Lữ Thành Tài song song ở chủ vị, Lương Tĩnh buồn rầu phát hiện vị trí mình cả chen vào nói chuyện cũng khó.



Ngửa đầu thở dài lão Lương đành tự an ủi, cũng may còn có Chung Hội người này làm cầu nối. Chút nữa tan tiệc tìm hắn hỏi thăm tin tức cũng không muộn.



Xem ra về sau cần cho hắn tăng chức tăng lương, tiểu tử này làm việc cũng không tệ sao.



.......

Đợi lão bản nơi này đích thân đem món ăn bưng lên chưa được bao lâu thì Chung Hội, Chung Hồng 2 anh em dắt tay nhau đến.



Tống lão gia lần nữa nhận nhiệm vụ cho mọi người giới thiệu, đợi qua 2 lần tửu, mấy người mới bắt đầu hoạt lạc vui vẻ chuyện trò.



Cũng không có chuyện gì cao sang, chỉ đơn thuần liên lạc tình cảm thôi. Bầu không khí ngược lại không kém, đợi đến khi Lữ Thành Tài viện cớ tuổi cao, không thắng tửu lực đứng dậy cáo từ, bữa ăn này mới xem như kết thúc.



Nhìn sắc trời đã muộn, Tống Khuyết cũng bỏ qua ý định trở về nhà mình, hơn nữa còn đám tiêu sư ở đây hắn liền đem trọn một gian khách sạn cho thuê, đem người sắp xếp ở lại.



......

Trong phòng,



Tống Khuyết cùng Ngô Diệc đang ngồi uống trà nói chuyện. Chung Hồng hôm nay còn phải về nhà thăm lão mẹ cùng cháu gái, sẽ không ở lại nơi này.



“Diệc ca, Lữ Thành Tài này ngươi biết đến bao nhiêu. Làm sao ta thấy hắn cả người đều là bí ẩn, cứ quái quái thế nào?



Nếu hôm nay không gặp ta còn quên là chúng ta còn có một vị trưởng trấn đây.”



Lần đầu gặp Lữ Trấn trưởng Tống lão gia cũng là ấn tượng khắc sâu, phi thường khắc sâu.



Mẹ nó, lão đầu này như kiểu cả năm không tắm, trên người mùi hôi tanh điếc mũi, cố tình xông thật nhiều hương liệu che dấu đi qua nhưng làm sao qua được mũi chó của Tống gia.



Đối với người có khứu giác linh mẫn như hắn, bữa ăn hôm nay cùng bị hành xác không khác, nếu không phải đối phương là quan phụ mẫu, hơn nữa thái độ bình dị không sai Tống đại nhân đã 1 cước đem hắn đạp bay ra ngoài.



Nghe Tống Khuyết hỏi, Ngô Diệc cũng nhíu mày trầm ngâm:



“Ta khi về đây làm việc hắn đã ngồi ở vị trí Trấn trưởng mấy năm rồi, cũng không quá hiểu rõ. Chỉ nghe đồn người này trước kia làm quan lại trong quận, tu vi thường thường, đợi tuổi già khí huyết xói mòn cũng không còn đua chen nữa mới xin cáo lão về nơi này an nhàn mấy năm.”



“Từ khi về đây hắn đều là một bộ dáng như thế. Cả ngày ngoài ăn chính là ngủ, cũng không mấy khi tham dự trong Trấn công việc, mọi người dần dà cũng quen chỉ coi như hắn ở đó dưỡng lão mà thôi, rất ít người chú ý đến.”



Ra là như thế,Tống Khuyết gật gù:



“Không biết hắn làm Trấn trưởng được bao nhiêu năm rồi?”



“Hẳn cũng được 6-7 năm đi?” - Ngô Diệc không chắc chắn.



Tống đại quan nhân cười:



“Ta xem hắn khí huyết tuy loạn, có dấu hiệu xói mòn ra ngoài nhưng thể nội còn đang rất sung túc, không phải dạng tầm thường đâu. Lục Tích người kia chưa chắc đã đánh qua được vị này Trấn trưởng đại nhân. Xem ra vị trí này hắn còn ngồi dài dài.”



“Dù sao cũng là từ trong Quận đi xuống, có chút bản lĩnh hẳn cũng là bình thường sao.” – Diệc ca cười.



Cũng đúng! Tống gia cũng chỉ tò mò đôi chút mà thôi, việc không liên quan đến mình hắn rất nhanh không quan tâm ném ra sau đầu.



Sau này để ý cách xa vị này hình người bom hóa học là được.



“Diệc ca, ngươi đã biết khi nào có thể quay trở lại Huyện chưa?”



Ngô Diệc không mấy bận tâm vấn đề này lắc đầu:



“Còn chưa xác định, nhanh thì nửa năm chậm một năm. Dù sao cũng phải để ta ở nơi này làm ra một phen thành tích đi.”



“Hắc hắc, muốn thành tích không phải đơn giản. Để ta nhờ Lương Hội trưởng phối hợp với ngươi, mấy trọng án không nói, nếu chỉ là trộm cắp vặt đảm bảo trong ngày là có thể giải quyết. Không được cũng có thể trước cho người nhận tội báo cáo, sau đó từ từ phá án cũng được.



Hiệu suất tăng lên rồi không phải là có chiến tích sao?”



Mãn cấp mưu quyền thuật thiên phú lúc này lại phát huy tác dụng, Tống đại quan gia bắt đầu cho Ngô bộ khoái bày mưu nghĩ kế, chỉ điểm giang sơn.



Lão Ngô càng nghe càng thấy có lý, đôi mắt không nhịn được sáng lên.



Làm quan cũng có thể như thế chơi? Ta còn là quá non rồi.



Lão Ngô: cái này không phải là quan tặc cấu kết thông đồng làm bậy sao?



Tống gia sẽ nói cho hắn: Sai! Đây là quan dân chung tay đẩy lùi tội phạm. Giữ gìn trật tự xã hội.



Ngô Diệc: Tống gia! Ta phục!



Hai người cứ thế trên trời dưới đất trò chuyện hồi lâu, đến tối muộn Ngô Diệc mới chưa hết thòm thèm rời đi. Hắn hôm nay đã được Tống đại quan nhân khai quang cho, đầu óc càng thêm linh mẫn biến báo, tin chắc không bao lâu là có thể làm nên một phen sự nghiệp.



..........

Sáng hôm sau, Tống Khuyết vừa rời giường không bao lâu Hùng Bá đã đến thông báo Lương Tĩnh đang chờ hắn dưới sảnh.



Có chút tò mò Tống lão gia nhanh chóng dọn dẹp một phen rồi xuống gặp người.



“Lương Hội trưởng, không biết sáng sớm tìm tại hạ có việc gì?”



Không biết đến được bao lâu lão Lương trên mặt cũng không có dấu hiệu khó chịu, thấy hắn liền đứng dậy chắp tay cười:



“Tống huynh đệ, giữa chúng ta không cần khách sáo như thế. Ta lớn hơn ngươi vài tuổi ngươi sau này cứ gọi lão ca là được.”



“Vậy tiểu tử cũng không làm kiêu. Lão ca, sáng sớm đã tìm ta không biết có việc gì quan trọng?”



Nghe hắn nói, Lương Tĩnh cười càng tươi rồi:



“Lão đệ, hôm nay không phải sợ ngươi về thôn từ sớm sao? Nên ta mới phải vội vàng đến đây bái phỏng để nói chuyện hợp tác.”



Thực ra tối qua sau khi trở về hỏi thăm Chung Hội. Tuy không biết được cặn kẽ nhưng đại khái Lương Tĩnh là còn biết được Tống Khuyết giờ phút này tại trong huyện thành cũng là nhân vật máu mặt.



Không kịp cảm thán đối phương tốc độ trưởng thành, có cơ hội này lão Lương làm sao dễ dàng bỏ qua, cả đêm nằm nghĩ cách kết giao Tống đại quan nhân. Sáng sớm hôm nay đã không thể chờ được muốn gặp mặt nói chuyện cùng hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK