Mục lục
Ta Muốn Làm Thiên Đao
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy mấy vị tân trại chủ vậy mà tụ tập đầy đủ, còn có tâm lưỡng lự đám Hắc Thiết Trại tặc nhân lập tức trung thực, tay cầm vũ khí chuyển đầu trợn mắt nhìn Mặt Sẹo đám người như kẻ thù giết cha giết mẹ.



Khốn nạn, suýt chút hố lão tử.



Lần trước mấy kẻ dám cầm vũ khí chống đối mồ mả còn chưa khô đâu.



.....

Lại nói Tống Khuyết,



Phát hiện đám gai đầu mật mưu đảo chính sau, hắn báo tin cho Nhiếp Phong xong lập tức gấp rút giục ngựa lên đường.



May mà mấy con ngựa đều là ngựa tốt, trong núi rừng hành tẩu tự nhiên, không tốn bao công phu là 3 người đã đến được mục đích.



Nhìn trước mắt còn giằng co hai bên thế lực Tống lão gia thở phào nhẹ nhõm, cũng may còn chưa đến muộn.



Đến lúc này còn nghe Mặt Sẹo ca lớn giọng đòi chém hắn, Tống đại quan nhân giận quá phản cười.



“Làm sao? Còn đứng đấy, xông lên a!”



Xem xét xung quanh tình huống, dùng đầu gối nghĩ cũng biết mình đã là ba ba trong rọ Tô Răng Hô không biết trong lòng đem tổ tông mười tám đời Mặt Sẹo chửi bao nhiêu lần, mặt ngoài còn là nở nụ cười quyến rũ chắp tay:



“Thì ra mấy vị là mới Trại chủ của Hắc Thiết Trại, tiểu nhân Tô Ninh, mọi người đều xưng Tô Răng Hô, ở đây cho các vị đương gia hành lễ.”



Vái chào Tống Khuyết mấy người xong lão Tô lập tức quay ra Mặt Sẹo trở mặt.



“Các vị trại chủ, tiểu nhân cũng là bị Mặt Sẹo thằng khốn này lừa, nói cái gì Hắc Thiết Trại bị người tàn sát, bắt bớ. Tiểu nhân tâm hệ tình nghĩa giang hồ mới gấp không chờ nổi kéo người đến trợ giúp.



Nay đã hiểu lầm giải khai, tất cả đều là do kẻ này xúi giục. Không biết tiểu nhân có thể hay không xin về trước, trong nhà còn nhiều việc phải làm?”



Nghe hắn mạch não thanh kỳ suy nghĩ Tống lão gia cũng bật cười.



Nhà còn bao việc! Hắc hắc.



“Ha hả, ngươi nói đi?”



Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, Tô Răng Hô căng ra nụ cười khó coi:



“Không biết tiểu nhân cần làm gì mấy vị đương gia mới đồng ý tha mạng?”



Nhìn quanh một vòng, Tống Khuyết hừ lạnh:



“Buông vũ khí quỳ xuống, đầu hàng không giết.”



Tô Răng Hô tiến thoái lưỡng nan, lúc này nhịn đau đứng dậy Độc Nhãn Long còn là có vài phần huyết khí, gằn giọng nói:



“Làm thế chẳng khác nào bó tay chịu chết tùy ý các ngươi chém giết? Cùng lắm chúng ta cá chết rách lưới, các ngươi cũng không được tốt hơn.”



“Cá chết rách lưới, các ngươi cũng quá đề cao mình.”



Tống Khuyết không muốn thêm nói nhảm, lạnh lùng quát:



“Giết!”



Nói rồi cầm đao xông lên, đã sớm hai mắt tỏa hung quang khao khát khó nhịn Hùng Bá lúc này hưng phấn gầm lên, cầm đôi búa mới vung vẩy tìm mục tiêu làm bánh nhân thịt.



Đập đập đập, ta đập đập đập.



Nhìn thấy chỉ có 3 người xông lên, Độc Nhãn Long mấy người còn theo bản năng chống cự một hồi, nhưng rất nhanh bọn họ biết mình sai lầm thái quá.



Trên chiến trường một chút sai lầm cũng là cần đánh đổi bằng mạng sống đấy.



Nơi 3 người đi qua là máu tươi cuồng phún, tay chân cụt thịt nát văng khắp trời, một bộ tu la địa ngục như thế.



Độc Nhãn Long vong hồn bốc lên, há mồm hô lớn:



“Ta đầu ...”



"Bành ..."



Tiếc rằng hắn gặp Hùng Bá, chơi điên rồi ngốc Hùng gặp người đứng liền đập, chỉ Tam giai võ giả còn mang thương trong người Độc Nhãn Long làm sao sống qua được tay hắn nửa hơi, chưa kịp nói hết lời đầu đã như bóng bay nổ tung tóe, trắng đỏ màu sái đầy cửa trại.



Quỳ!



Có thể sống đến bây giờ tất cả đều nhờ thần kỹ này Tô Răng Hô mỗi khi gặp nạn lập tức thi triển chung cực bảo mệnh kỹ năng, quỳ, giơ tay lên đầu hàng.



Phản xạ của hắn không thể nói không nhanh, Hùng Bá còn đang trợn mắt lên tìm con mồi thằng này đã ôm đầu quỳ dưới đất, làm búa lớn giơ lên không có chỗ phát tiết ngốc Hùng rất phẫn nộ, hung quang nhìn xung quanh tìm kiếm.



Đáng tiếc theo Mặt Thẹo mấy người bị Tống gia 1 đao nhất nhất chia làm 2 nửa sau, nơi này ngoại trừ người chết tất cả đều quỳ, không còn một ai dám đứng.



Buồn bực Hùng Bá bĩu bôi hạ búa, nhìn về nơi xa khi nãy còn lưỡng lự đám Hắc Thiết Trại sơn tặc thòm thèm liếm môi. Chiếc mặt nạ vẩy đầy máu cùng đôi mắt hung bạo của hắn làm mấy người kia vong hồn đại mạo, có kẻ không nhịn được còn đái cả ra quần, nhưng chung quanh cũng không ai rảnh chế giễu.



Tống Khuyết lạnh lùng nhìn qua toàn trường, không một ai dám đối mặt ánh mắt của hắn đều cúi gằm mặt xuống nín thở.



Tống lão gia lúc này mới hài lòng hô:



“Mã Diện, cho người thanh tràng.”



“Rõ, Vô Thường đại nhân!”



Không quản nơi này nữa, đã xong phần việc của mình Tống Khuyết dẫn theo Hùng Bá cùng Lý Tín giục ngựa chạy về biệt viện lưng núi.



Đại cục đã định Nhiếp Phong cũng không có gì lo lắng, liên tiếp phát ra mấy lệnh, giao cho Đao Tử xử lý nốt việc còn lại, chính mình thì đi tìm thiếu gia mấy người.



.......

Đi đến nơi ở, gật đầu cùng đang đứng bên ngoài nghịch búa cạnh giữ Hùng Bá chào hỏi, Nhiếp Phong mở cửa vào trong nhìn thấy Tống Khuyết, Lý Tín 2 người.



Gặp 2 người không đeo mặt nạ, hắn cũng đơn giản gỡ ra, xấu hổ cùng Tống lão gia chắp tay:



“Thiếu gia, là ta quản lý bất lực để ngài bận lòng rồi!”



Không sao cả cười, Tống Khuyết khoát tay:



“Không có gì, không phải đúng như chúng ta dự đoán kiểu gì cũng sẽ có chuyện này sảy ra sao. Như thế tốt nhất, giải quyết được cái này tai họa ngầm, về sau Hắc Thiết Trại mới chân chính thuộc về chúng ta quản lý.”



“Đa tạ thiếu gia lý giải” – Nhiếp Phong thở dài nhẹ nhõm. Tiện đà lúc này mới không nhịn được hiếu kỳ mấy người bọn hắn dáng ngoài.



“Thiếu gia, ngài với Lý Tín đây là ...?”



“Hắc hắc, không phải đã nói là luyện Thiên Chuy Bách Luyện Thể sao? Đây chính là di chứng ban đầu.”



Nhìn 2 cái đầu trọc rất có hỉ cảm Nhiếp Phong nhoẻn miệng cười:



“Xem ra đợi khi luyện thành giống như Hứa Thế Hữu, chúng ta nơi này có thể gọi là Quang Đầu Trại.”



“Ha ha, cũng không phải là không thể, danh tự này lấy rất có ý nghĩa và sát thực sao. Hôm nay ta cũng cho ngươi mang đến dược cao, lão Nhiếp ngươi nhân tiện có chúng ta hộ pháp ngày mai cũng đem môn này võ công cho luyện.”



“Toàn nghe thiếu gia phân phó!”



Tống Khuyết cười gật đầu sau đó bắt đầu mở phê bình đại hội:



“Lão Nhiếp, hôm nay ngươi làm việc hơi xúc động rồi. Nếu chúng ta không kịp đến không khéo lại thành đại họa. Lần sau nhất thiết không cần liều lĩnh như thế.”



Việc hôm nay Nhiếp Phong tính toán cẩn thận, cảm thấy cũng có 5,6 thành nắm chắc lưu lại đám ô hợp kia nên mới tương kế tựu kế dẫn bọn nó vào trại. Nhưng tất nhiên hắn cũng không ngốc đem lời đó nói ra cãi lại.



Hơn nữa cũng may mà Tống Khuyết kịp thời gửi thư nhắc nhở, nếu không tỉnh tỉnh mê mê hắn một mình tại nơi này, hôm nay không chắc đã bị người cho âm.



Tuy không biết thiếu gia làm sao phát hiện, còn dùng chim sẻ gửi thư cho hắn. Nhưng đã thiếu gia không nói Nhiếp Phong cũng không hiếu kỳ, trên đời kỳ nhân dị sĩ nhiều đi, chỉ có thể coi đây là bí mật riêng của Tống lão gia. Hắn trong lòng không khỏi cảm thán nhà mình thiếu gia thần thông quảng đại, bội phục vô cùng:



“Là ta quá tham công muốn một lần giải quyết hết tai họa ngầm. Còn may mà có thiếu gia ngài liệu sự như thần cho ta nhắc nhở đồng thời kịp lúc chi viện.”



Được vỗ mông ngựa Tống đại lão gia tâm lý ám sảng thuận tiện đem việc này vứt qua một bên, bắt đầu lan man cùng lão Nhiếp trò chuyện. Đợi đến khi Hùng Bá thông báo bên ngoài có người tìm, 2 vị này mới là đeo vào mặt nạ ra ngoài thấy mặt.



......

Ngoài cửa, đã hoàn thành việc kiểm kê chiến hậu Đao Tử liền chạy đến cho mấy vị Trại chủ bẩm báo.



Lúc này đứng gần Ngưu Đầu nhị đương gia, dù đối phương không cố tình để ý hắn nhưng trên người khi có khi không phát ra hung lệ chi ý cũng khiến Đao tử kinh hồn bạt vía, cả người bồn chồn vô cùng, hận không thể cùng đối phương cách xa một chút.



Thấy 2 vị trại chủ đi ra, hắn đã không kịp chờ chạy lên hành lễ:



“Ra mắt Vô Thường, Mã Diện đại nhân!”



“Đại đương gia, đây là Đao Tử, lần này đối địch có hắn công lao rất lớn.” – Nhiếp Phong nhân tiện cho Tống Khuyết dẫn tiến.



“Không dám, tất cả đều là Mã Diện đại nhân an bài thỏa đáng.” – Đao Tử không kiêu ngạo không siểm nịnh đáp.



Mấy ngày này lão Nhiếp cũng đã nghe ngóng, trong số đám Hắc thiết Trại đầu mục, Đao Tử người này không tệ.



Được biết hắn vốn là người gốc Thanh Hà huyện, chỉ là không may đắc tội quyền quý mới bị treo biển truy nã không thể không trốn lên núi làm tặc. Hàng ngày làm việc nghĩa khí, hơn nữa võ công cao cường rất được các huynh đệ tin phục.



Nhiếp Phong ghé vào bên tai Tống Khuyết nói mấy câu, tuy không nhìn thấy được mặt mấy vị đương gia nhưng Đao Tử rõ ràng cảm nhận trên người mình áp lực tản đi rất nhiều. Lúc này Vô Thường đại trại chủ mới trầm thấp mở miệng:



“Làm rất tốt, có công thì thưởng có tội thì phạt, ta người này luôn công bằng công chính. Ngươi có gì muốn thưởng bây giờ có thể nói ra!”



“Đa tạ đại nhân, thuộc hạ chỉ là nghe lệnh mà làm việc, không dám kể công. Tất cả đều bằng các vị đại nhân làm chủ.”



Thấy hắn khí độ ung dung, tiến thối có lẽ, Tống đại quan nhân cũng là nổi lên lòng ái tài, hiếu kỳ hỏi:



“Được, chuyện này trước để qua một bên. Nghe nói ngươi là người gốc Thanh Hà huyện, do đắc tội quyền quý mới phải trốn lên đây. Ta rất tò mò, có thể hay không cho ta nói rõ chuyện này?”



Đao Tử người này cũng thập phần hào sảng, không có gì che dấu cười:



“Chuyện nào có gì khó nói, mấy vị đại nhân không sợ tốn thời gian, thuộc hạ coi như cho các ngài kể một hồi chuyện xưa chính là.”



Hồi ức lại chuyện đã qua, miệng hắn nỏi lên một vệt chua sót, chậm rãi kể:



“Trước đây thuộc hạ vốn có chí hướng theo đường binh nghiệp, cũng đã từng là Thanh Hà huyện một người giáo úy. Cho đến một lần ...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK