Hôm sau, câu chuyện Minh Tuệ và nữ đồng nghiệp được tổng giám đốc mua cơm tối cho lan ra khắp phòng Marketing. Nhiều người xuýt xoa ngưỡng mộ, ngồi bàn tán xem rốt cuộc Đỗ tổng chọn trưởng phòng hay nhân viên mới, số còn lại thì thấy ghen tị.
Minh Tuệ chăm chỉ làm việc. Sáng nay cô đã xem nhưng quên trả lời tin nhắn khiến Quân Viễn bồn chồn không yên.
“Ê tổng giám đốc đến nữa kìa!”
Mãi đến khi có một lời nói đủ to, Minh Tuệ mới sực tỉnh, thoát hồn ra khỏi màn hình máy tính. Cô vội ngẩng đầu nhìn Quân Viễn. Chú mặc vest và khoan thai bước về phía mình. Lúc này cô mới nhớ ra chuyện mình chưa trả lời tin nhắn của chú.
Nữ trưởng phòng lại đánh hơi được mùi thơm, nhanh chóng xuất hiện. Bà từ đâu ra khoác lấy cánh tay Quân Viễn, bước chân hai người song song đi về phía Minh Tuệ.
- Đỗ tổng dạo gần đây chăm chỉ đến thăm chúng em quá! Không biết sáng hôm nay có chuyện gì mà anh tới sớm vậy ạ?
Quân Viễn không đáp nhưng cũng mặc kệ để cho người ta ôm tay. Cảnh tượng này làm cô gái nhỏ cảm thấy ngứa mắt vô cùng.
Đôi chân dài của chú dừng lại trước bàn làm việc của Minh Tuệ. Chú trầm giọng hỏi:
- Sao đọc tin nhắn rồi mà không trả lời?
Nói là “đọc rồi” thì cũng hơi oan ức. Minh Tuệ chỉ theo thói quen bấm vào để xóa thông báo, mắt có liếc qua khoảng một giây, không kịp hiểu nội dung, sau đó thì cắm đầu làm việc quên béng đi mất. Cô ngại ngùng cười xòa:
- Hì, cái này là chưa kịp trả lời chứ.
Mọi người xung quanh khá ngạc nhiên về cuộc hội thoại ngắn ngủn này. Nữ trưởng phòng đang ôm tay Quân Viễn nên được nước lấn tới, bà ta kéo nhẹ cà vạt trên cổ chú, điệu đà nói:
- Tin nhắn gì vậy anh? Sao anh không trực tiếp liên hệ em? Dù gì em cũng đại diện cả phòng mà!
Cái điệu bộ ưỡn ẹo quyến rũ đàn ông của bà trưởng phòng, Minh Tuệ không nuốt được. Cô đứng phắt dậy, nhăn mặt:
- Chị có thể giữ lại chút thể diện cho bản thân được không?
Nữ trưởng phòng vẫn ôm khư khư tổng giám đốc, bà ta đáp:
- Con nít con nôi! Liên quan gì đến cô mà xen vào? Đỗ tổng không có ý kiến thì đến lượt cô chắc?
Đúng, quả thật là không liên quan. Minh Tuệ chỉ có thể bực bội ngồi xuống trở lại. Cô chẳng thể tranh cãi nếu chú ấy cho phép người ta làm như thế.
Quân Viễn thấy thái độ của Minh Tuệ thì khóe môi vô thức nhếch lên. Chú gạt tay trưởng phòng ra rồi cúi người, hai tay ôm lấy má cô bé, nâng mặt cô hướng ánh nhìn về phía mình:
- Sao thế? Em khó chịu à?
Không chỉ có Minh Tuệ, mà tất cả mọi người trong phòng đều sốc nặng. Tổng giám đốc hành động như đang cưng nựng một cánh hoa mỏng. Điều này làm Minh Tuệ xấu hổ. Cô đẩy Quân Viễn ra rồi đứng lên:
- Khụ khụ… chú… ở đây đông người…
- Đúng thật nhỉ? Vậy thì lên phòng chú nói chuyện.
Quân Viễn kéo tay Minh Tuệ đi ra phía cửa. Cô cúi gằm mặt, tránh cái nhìn xăm soi từ những người khác. Chú Viễn làm thế này, những ngày tháng còn lại của cô chắc sẽ hơi khó sống với vị trưởng phòng và đám người nhiều chuyện kia.
…----------------…
Cửa phòng tổng giám đốc bị Quân Viễn khóa lại, phát ra một tiếng “cạch” như báo hiệu có điềm chẳng lành.
Minh Tuệ lùi vài bước, vội vàng giải thích:
- Chú, sáng nay em mải mê làm việc nên mới không trả lời…
Quân Viễn không quan tâm chuyện đó, chỉ điềm tĩnh tiến tới dồn cô bé vào tường:
- Có thể nói chú nghe, vì sao Mun lại khó chịu không?
Cô gái nhỏ bị kẹt cứng giữa người đàn ông và bức tường nên không dám nói lớn, chỉ lí nhí.
“Tại chú…”
Quân Viễn cũng hạ giọng để bằng mức âm lượng với cô, điệu bộ chú trêu chọc vô cùng.
“Hửm? À…Tại chú à?”
“T-Tại… chú nói theo đuổi em… mà lại đi thân thiết với người phụ nữ khác…”
Quân Viễn bật ra tiếng cười nhẹ. Bàn tay to lớn không yên vị mà đùa nghịch trên mái tóc mềm bồng bềnh của cô.
“Đâu có, chú chỉ trở nên tốt bụng hơn thôi”.
Minh Tuệ quay mặt đi chỗ khác, đáp:
“Chú chỉ giỏi biện minh…”
Nhìn biểu cảm nửa giận nửa hờn của cô gái nhỏ, Quân Viễn không nhịn được mà đưa tay kéo cằm cô về. Chú chậm rãi đặt bờ môi ấm của mình lên đôi môi căng mọng của Minh Tuệ.
Cô bé bị những chuyển động trên môi làm cho tê tái. Vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Cô cũng nhắm mắt lại, thả hồn theo nụ hôn sâu.
Quân Viễn buông cô ra. Tiếng thở của chú dường như gấp gáp hơn một chút. Tuy đầu óc đang quay cuồng trong cơn mê, nhưng vẫn không quên trêu chọc con bé:
- Mun không thích chú nhưng vẫn đồng ý hôn chú à?
- A-Ai nói không thích…
Mặt Minh Tuệ đỏ bừng, cô lắp bắp, dùng hai tay che mặt. Thấy cô bé bối rối một cách đáng yêu, chú nhẹ nhàng nắm cổ tay, gỡ chúng ra khỏi mặt Minh Tuệ. Giọng chú đã trầm, bây giờ còn hạ xuống thấp hơn:
- Nói thật đi. Em không thích người tốt. Em chỉ thích người tốt với một mình em, phải không?
Trúng tim đen, Minh Tuệ càng xấu hổ hơn. Cũng nhờ câu nói đó, cô mới nhận ra từ trước đến giờ cô chỉ thích một mình chú. Chỉ cần là Đỗ Quân Viễn thì như thế nào cô cũng thích.
Minh Tuệ chăm chỉ làm việc. Sáng nay cô đã xem nhưng quên trả lời tin nhắn khiến Quân Viễn bồn chồn không yên.
“Ê tổng giám đốc đến nữa kìa!”
Mãi đến khi có một lời nói đủ to, Minh Tuệ mới sực tỉnh, thoát hồn ra khỏi màn hình máy tính. Cô vội ngẩng đầu nhìn Quân Viễn. Chú mặc vest và khoan thai bước về phía mình. Lúc này cô mới nhớ ra chuyện mình chưa trả lời tin nhắn của chú.
Nữ trưởng phòng lại đánh hơi được mùi thơm, nhanh chóng xuất hiện. Bà từ đâu ra khoác lấy cánh tay Quân Viễn, bước chân hai người song song đi về phía Minh Tuệ.
- Đỗ tổng dạo gần đây chăm chỉ đến thăm chúng em quá! Không biết sáng hôm nay có chuyện gì mà anh tới sớm vậy ạ?
Quân Viễn không đáp nhưng cũng mặc kệ để cho người ta ôm tay. Cảnh tượng này làm cô gái nhỏ cảm thấy ngứa mắt vô cùng.
Đôi chân dài của chú dừng lại trước bàn làm việc của Minh Tuệ. Chú trầm giọng hỏi:
- Sao đọc tin nhắn rồi mà không trả lời?
Nói là “đọc rồi” thì cũng hơi oan ức. Minh Tuệ chỉ theo thói quen bấm vào để xóa thông báo, mắt có liếc qua khoảng một giây, không kịp hiểu nội dung, sau đó thì cắm đầu làm việc quên béng đi mất. Cô ngại ngùng cười xòa:
- Hì, cái này là chưa kịp trả lời chứ.
Mọi người xung quanh khá ngạc nhiên về cuộc hội thoại ngắn ngủn này. Nữ trưởng phòng đang ôm tay Quân Viễn nên được nước lấn tới, bà ta kéo nhẹ cà vạt trên cổ chú, điệu đà nói:
- Tin nhắn gì vậy anh? Sao anh không trực tiếp liên hệ em? Dù gì em cũng đại diện cả phòng mà!
Cái điệu bộ ưỡn ẹo quyến rũ đàn ông của bà trưởng phòng, Minh Tuệ không nuốt được. Cô đứng phắt dậy, nhăn mặt:
- Chị có thể giữ lại chút thể diện cho bản thân được không?
Nữ trưởng phòng vẫn ôm khư khư tổng giám đốc, bà ta đáp:
- Con nít con nôi! Liên quan gì đến cô mà xen vào? Đỗ tổng không có ý kiến thì đến lượt cô chắc?
Đúng, quả thật là không liên quan. Minh Tuệ chỉ có thể bực bội ngồi xuống trở lại. Cô chẳng thể tranh cãi nếu chú ấy cho phép người ta làm như thế.
Quân Viễn thấy thái độ của Minh Tuệ thì khóe môi vô thức nhếch lên. Chú gạt tay trưởng phòng ra rồi cúi người, hai tay ôm lấy má cô bé, nâng mặt cô hướng ánh nhìn về phía mình:
- Sao thế? Em khó chịu à?
Không chỉ có Minh Tuệ, mà tất cả mọi người trong phòng đều sốc nặng. Tổng giám đốc hành động như đang cưng nựng một cánh hoa mỏng. Điều này làm Minh Tuệ xấu hổ. Cô đẩy Quân Viễn ra rồi đứng lên:
- Khụ khụ… chú… ở đây đông người…
- Đúng thật nhỉ? Vậy thì lên phòng chú nói chuyện.
Quân Viễn kéo tay Minh Tuệ đi ra phía cửa. Cô cúi gằm mặt, tránh cái nhìn xăm soi từ những người khác. Chú Viễn làm thế này, những ngày tháng còn lại của cô chắc sẽ hơi khó sống với vị trưởng phòng và đám người nhiều chuyện kia.
…----------------…
Cửa phòng tổng giám đốc bị Quân Viễn khóa lại, phát ra một tiếng “cạch” như báo hiệu có điềm chẳng lành.
Minh Tuệ lùi vài bước, vội vàng giải thích:
- Chú, sáng nay em mải mê làm việc nên mới không trả lời…
Quân Viễn không quan tâm chuyện đó, chỉ điềm tĩnh tiến tới dồn cô bé vào tường:
- Có thể nói chú nghe, vì sao Mun lại khó chịu không?
Cô gái nhỏ bị kẹt cứng giữa người đàn ông và bức tường nên không dám nói lớn, chỉ lí nhí.
“Tại chú…”
Quân Viễn cũng hạ giọng để bằng mức âm lượng với cô, điệu bộ chú trêu chọc vô cùng.
“Hửm? À…Tại chú à?”
“T-Tại… chú nói theo đuổi em… mà lại đi thân thiết với người phụ nữ khác…”
Quân Viễn bật ra tiếng cười nhẹ. Bàn tay to lớn không yên vị mà đùa nghịch trên mái tóc mềm bồng bềnh của cô.
“Đâu có, chú chỉ trở nên tốt bụng hơn thôi”.
Minh Tuệ quay mặt đi chỗ khác, đáp:
“Chú chỉ giỏi biện minh…”
Nhìn biểu cảm nửa giận nửa hờn của cô gái nhỏ, Quân Viễn không nhịn được mà đưa tay kéo cằm cô về. Chú chậm rãi đặt bờ môi ấm của mình lên đôi môi căng mọng của Minh Tuệ.
Cô bé bị những chuyển động trên môi làm cho tê tái. Vừa dịu dàng, vừa mãnh liệt. Cô cũng nhắm mắt lại, thả hồn theo nụ hôn sâu.
Quân Viễn buông cô ra. Tiếng thở của chú dường như gấp gáp hơn một chút. Tuy đầu óc đang quay cuồng trong cơn mê, nhưng vẫn không quên trêu chọc con bé:
- Mun không thích chú nhưng vẫn đồng ý hôn chú à?
- A-Ai nói không thích…
Mặt Minh Tuệ đỏ bừng, cô lắp bắp, dùng hai tay che mặt. Thấy cô bé bối rối một cách đáng yêu, chú nhẹ nhàng nắm cổ tay, gỡ chúng ra khỏi mặt Minh Tuệ. Giọng chú đã trầm, bây giờ còn hạ xuống thấp hơn:
- Nói thật đi. Em không thích người tốt. Em chỉ thích người tốt với một mình em, phải không?
Trúng tim đen, Minh Tuệ càng xấu hổ hơn. Cũng nhờ câu nói đó, cô mới nhận ra từ trước đến giờ cô chỉ thích một mình chú. Chỉ cần là Đỗ Quân Viễn thì như thế nào cô cũng thích.