Đó là một buổi sáng mùa thu trong lành, ông mặt trời lười biếng trốn sau những tảng mây khổng lồ. Không khí se lạnh, khoác lên mình một màn sương mỏng.
Quân Viễn thức dậy từ sớm để chuẩn bị đến trường. Thiếu niên phụ giúp cô chú họ Lâm nấu bữa sáng rồi nhận nhiệm vụ lên phòng gọi đứa con gái bé nhỏ thức dậy.
"Cộc cộc"
Cậu gõ nhẹ lên cửa, nói:
- Mun ơi? Nhóc dậy chưa?
Minh Tuệ nghe âm giọng trầm nhưng trẻ trung, ngay lập tức đoán ra người đứng sau cánh cửa. Cô ngồi bật dậy, lon ton chạy ra mở cửa. Gương mặt cô bé không hề ngái ngủ, ngược lại còn cười toe toét:
- Chào buổi sáng! Hoàng tử!
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Quân Viễn chuyển đến đây sống. Cô bé luôn gọi cậu như thế, nhưng đối với Quân Viễn, đây chỉ là trò đùa trẻ con. Cậu đảo mắt một vòng rồi thở dài:
- Đã nói là đừng có kêu như vậy nữa, nghe gớm quá!
Minh Tuệ không phục nên phồng má ra vẻ giận dỗi. Quân Viễn chống hông như đáp trả hành động của cô. Cậu nói tiếp:
- Xuống ăn sáng đi cô nương! Mơ mộng suốt! Anh không phải là hoàng tử đâu.
- Em xem trên tivi, cứ trẻ đẹp thì là hoàng tử hết!
Thiếu niên nghe xong thì phì cười. Cậu cúi xuống cho vừa tầm mắt với cô gái nhỏ:
- Mấy công chúa trong phim đa số đều đến tuổi lấy chồng rồi. "Hoàng tử" chắc già khú đế! Mun mới 10 tuổi, có khi phải gọi là chú.
- ...
Quân Viễn thấy bé gái đứng đơ mặt ra suy nghĩ. Cậu tự trách bản thân hình như có hơi thực tế, lỡ chân đạp đổ tuổi thơ của con gái người ta. Cậu đứng thẳng dậy, khoanh tay, giọng nói nhẹ lại một chút:
- Nói chung... nhóc gọi anh là gì cũng được, miễn không phải hoàng tử.
Minh Tuệ đăm chiêu nãy giờ, cuối cùng cũng nghĩ ra gì đó, hỏi:
- Anh muốn em gọi anh là "chú" hở?
- Khụ khụ... gì cơ?
Quân Viễn trố mắt là nhìn đứa trẻ ngây ngô trước mặt. Hóa ra là đứng im suy nghĩ việc này. Cô hiểu lầm ý của cậu, nhưng gọi chú cũng không tệ. Ít nhất thì nó đỡ sến hơn từ "hoàng tử".
- Sao cũng được. Thôi, không nói nữa. Xuống nhà ăn sáng rồi đi học nè!
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn làm theo. Vừa chạy xuống bếp, Minh Tuệ đã khoe:
- Bố mẹ ơi, từ giờ con gọi là chú Viễn á!
Hai vợ chồng họ Lâm đang ngồi ăn sáng, nghe đến đây thì ngạc nhiên nhìn con gái. Hai miệng đang nhai cũng dừng lại theo. Mấy ngày trước vừa đòi "hoàng tử - công chúa" gì đó, bây giờ lại bày trò gì mới đây?
Minh Tuệ không để ý ánh mắt phán xét của bố mẹ, hồn nhiên trèo lên ghế rồi ăn cơm.
Mặt khác, Quân Viễn cũng ngồi xuống bàn. Cậu giải thích để hai bậc phụ huynh có thể tiếp tục ăn:
- Cô chú cứ mặc kệ em ấy. Vài ba ngày là lại chán đó mà.
Thiếu niên thở dài liếc nhìn đứa trẻ đang ăn ngấu nghiến bên cạnh. Cô nhóc sơ hở là gọi bậy bạ, nhìn là biết không có tiền đồ.
...----------------...
Cứ thế một hai năm, Lâm Minh Tuệ kêu tiếng "chú" đã quen mồm. Dù sao cũng cách nhau tận 8 tuổi, không phải là không có lí.
Trong khoảng thời gian đầu khi Quân Viễn ở lại nhà họ Lâm, hầu hết là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một điều lạ là bố mẹ của Mun rất tôn trọng nhau, đến mức phải dùng từ "khách sáo". Nhưng cậu không để tâm, đơn thuần nghĩ là vợ chồng yêu thương nhau, thế thôi.
Nhưng rồi đến mùa đông năm thứ 3, chỉ còn một học kì nữa là Đỗ Quân Viễn trở thành sinh viên năm cuối. Cậu bắt đầu có bạn bè và xin phép cô chú Lâm mở tiệc cuối năm tại nhà.
Để Quân Viễn và các bạn thoải mái, hai vợ chồng nói rằng sẽ đi ra ngoài ăn tối, nhưng tuyệt nhiên không cho con gái đi theo. Quân Viễn có chút thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi sâu.
Chiều hôm đó, chàng thiếu niên bảnh bao trở về nhà sau một ngày trên trường. Bước theo sau là thằng bạn thân.
Cậu mở cửa. Minh Tuệ đứng sẵn đó như mọi ngày:
- Em chào chú ạaa!
Ba năm trôi qua, cô bé cũng đã học cấp 2. Quân Viễn và Minh Tuệ dần trở nên thân thiết như anh em một nhà.
Cô bé được cậu yêu thương, chiều chuộng như một công chúa nhỏ. Điều này khiến cô chắc nịch trong bụng rằng Quân Viễn chính xác là hoàng tử của đời mình. Nhưng cô vẫn đối xử với cậu như một người anh trai tốt, hoàn toàn không hiểu tình cảm nam nữ là gì.
- Chào Mun! Tối nay có mấy bạn của chú đến chơi đó!
Quân Viễn tự dùng chân cởi giày, tay xách hai bịch đồ ăn lớn. Cậu giới thiệu người bạn đứng sau lưng mình:
- Đây là Vĩ Khang, vừa nãy tiện đường nên đi theo chú về luôn.
- Dạ!
Cả ba người đi vào bếp. Quân Viễn đặt đồ ăn lên bàn rồi hỏi cô bé:
- Một lúc nữa có nhiều bạn đến lắm, Mun ăn tối chung luôn ha? Có ngại không?
Minh Tuệ lắc đầu:
- Dạ không ạ.
- Vậy bây giờ lên tắm rửa đi. Chú dọn đồ ăn ra rồi em xuống ăn ha?
- Dạaa!
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn rời phòng bếp, để lại không gian cho hai người bạn.
Trong lúc mở các gói đồ ăn trên bàn, cậu bạn tò mò hỏi:
- Ê, Viễn. Sao mày xưng hô kì vậy? "Chú- em" là sao?
Quân Viễn không nhớ rõ chuyện mấy năm về trước, cậu nhún vai:
- Con bé tiện miệng thôi. Hồi tao mới đến còn gọi tao là hoàng tử.
- Ồ, "gái bu" từ trường về nhà?
- Giỡn hoài! Con bé còn nhỏ! Dọn cơm đi! Mấy bạn sắp tới rồi.
Quân Viễn quay lưng định lấy gia vị thì phát hiện chiếc hộp rỗng. Có lẽ trưa nay cô chú Lâm đã dùng hết.
- Ê, tao đi mua đồ một xíu. Mày cứ dọn đồ ăn ra tiếp đi.
Thiếu niên không nghĩ nhiều mà rời khỏi nhà. Đúng lúc có một số người bạn gọi đến hỏi địa chỉ. Cậu mải nói chuyện điện thoại, quên mất rằng mình chưa mang ví.
Quân Viễn thức dậy từ sớm để chuẩn bị đến trường. Thiếu niên phụ giúp cô chú họ Lâm nấu bữa sáng rồi nhận nhiệm vụ lên phòng gọi đứa con gái bé nhỏ thức dậy.
"Cộc cộc"
Cậu gõ nhẹ lên cửa, nói:
- Mun ơi? Nhóc dậy chưa?
Minh Tuệ nghe âm giọng trầm nhưng trẻ trung, ngay lập tức đoán ra người đứng sau cánh cửa. Cô ngồi bật dậy, lon ton chạy ra mở cửa. Gương mặt cô bé không hề ngái ngủ, ngược lại còn cười toe toét:
- Chào buổi sáng! Hoàng tử!
Đã ba ngày trôi qua kể từ lúc Quân Viễn chuyển đến đây sống. Cô bé luôn gọi cậu như thế, nhưng đối với Quân Viễn, đây chỉ là trò đùa trẻ con. Cậu đảo mắt một vòng rồi thở dài:
- Đã nói là đừng có kêu như vậy nữa, nghe gớm quá!
Minh Tuệ không phục nên phồng má ra vẻ giận dỗi. Quân Viễn chống hông như đáp trả hành động của cô. Cậu nói tiếp:
- Xuống ăn sáng đi cô nương! Mơ mộng suốt! Anh không phải là hoàng tử đâu.
- Em xem trên tivi, cứ trẻ đẹp thì là hoàng tử hết!
Thiếu niên nghe xong thì phì cười. Cậu cúi xuống cho vừa tầm mắt với cô gái nhỏ:
- Mấy công chúa trong phim đa số đều đến tuổi lấy chồng rồi. "Hoàng tử" chắc già khú đế! Mun mới 10 tuổi, có khi phải gọi là chú.
- ...
Quân Viễn thấy bé gái đứng đơ mặt ra suy nghĩ. Cậu tự trách bản thân hình như có hơi thực tế, lỡ chân đạp đổ tuổi thơ của con gái người ta. Cậu đứng thẳng dậy, khoanh tay, giọng nói nhẹ lại một chút:
- Nói chung... nhóc gọi anh là gì cũng được, miễn không phải hoàng tử.
Minh Tuệ đăm chiêu nãy giờ, cuối cùng cũng nghĩ ra gì đó, hỏi:
- Anh muốn em gọi anh là "chú" hở?
- Khụ khụ... gì cơ?
Quân Viễn trố mắt là nhìn đứa trẻ ngây ngô trước mặt. Hóa ra là đứng im suy nghĩ việc này. Cô hiểu lầm ý của cậu, nhưng gọi chú cũng không tệ. Ít nhất thì nó đỡ sến hơn từ "hoàng tử".
- Sao cũng được. Thôi, không nói nữa. Xuống nhà ăn sáng rồi đi học nè!
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn làm theo. Vừa chạy xuống bếp, Minh Tuệ đã khoe:
- Bố mẹ ơi, từ giờ con gọi là chú Viễn á!
Hai vợ chồng họ Lâm đang ngồi ăn sáng, nghe đến đây thì ngạc nhiên nhìn con gái. Hai miệng đang nhai cũng dừng lại theo. Mấy ngày trước vừa đòi "hoàng tử - công chúa" gì đó, bây giờ lại bày trò gì mới đây?
Minh Tuệ không để ý ánh mắt phán xét của bố mẹ, hồn nhiên trèo lên ghế rồi ăn cơm.
Mặt khác, Quân Viễn cũng ngồi xuống bàn. Cậu giải thích để hai bậc phụ huynh có thể tiếp tục ăn:
- Cô chú cứ mặc kệ em ấy. Vài ba ngày là lại chán đó mà.
Thiếu niên thở dài liếc nhìn đứa trẻ đang ăn ngấu nghiến bên cạnh. Cô nhóc sơ hở là gọi bậy bạ, nhìn là biết không có tiền đồ.
...----------------...
Cứ thế một hai năm, Lâm Minh Tuệ kêu tiếng "chú" đã quen mồm. Dù sao cũng cách nhau tận 8 tuổi, không phải là không có lí.
Trong khoảng thời gian đầu khi Quân Viễn ở lại nhà họ Lâm, hầu hết là không có chuyện gì xảy ra. Chỉ có một điều lạ là bố mẹ của Mun rất tôn trọng nhau, đến mức phải dùng từ "khách sáo". Nhưng cậu không để tâm, đơn thuần nghĩ là vợ chồng yêu thương nhau, thế thôi.
Nhưng rồi đến mùa đông năm thứ 3, chỉ còn một học kì nữa là Đỗ Quân Viễn trở thành sinh viên năm cuối. Cậu bắt đầu có bạn bè và xin phép cô chú Lâm mở tiệc cuối năm tại nhà.
Để Quân Viễn và các bạn thoải mái, hai vợ chồng nói rằng sẽ đi ra ngoài ăn tối, nhưng tuyệt nhiên không cho con gái đi theo. Quân Viễn có chút thắc mắc nhưng chẳng dám hỏi sâu.
Chiều hôm đó, chàng thiếu niên bảnh bao trở về nhà sau một ngày trên trường. Bước theo sau là thằng bạn thân.
Cậu mở cửa. Minh Tuệ đứng sẵn đó như mọi ngày:
- Em chào chú ạaa!
Ba năm trôi qua, cô bé cũng đã học cấp 2. Quân Viễn và Minh Tuệ dần trở nên thân thiết như anh em một nhà.
Cô bé được cậu yêu thương, chiều chuộng như một công chúa nhỏ. Điều này khiến cô chắc nịch trong bụng rằng Quân Viễn chính xác là hoàng tử của đời mình. Nhưng cô vẫn đối xử với cậu như một người anh trai tốt, hoàn toàn không hiểu tình cảm nam nữ là gì.
- Chào Mun! Tối nay có mấy bạn của chú đến chơi đó!
Quân Viễn tự dùng chân cởi giày, tay xách hai bịch đồ ăn lớn. Cậu giới thiệu người bạn đứng sau lưng mình:
- Đây là Vĩ Khang, vừa nãy tiện đường nên đi theo chú về luôn.
- Dạ!
Cả ba người đi vào bếp. Quân Viễn đặt đồ ăn lên bàn rồi hỏi cô bé:
- Một lúc nữa có nhiều bạn đến lắm, Mun ăn tối chung luôn ha? Có ngại không?
Minh Tuệ lắc đầu:
- Dạ không ạ.
- Vậy bây giờ lên tắm rửa đi. Chú dọn đồ ăn ra rồi em xuống ăn ha?
- Dạaa!
Cô gái nhỏ ngoan ngoãn rời phòng bếp, để lại không gian cho hai người bạn.
Trong lúc mở các gói đồ ăn trên bàn, cậu bạn tò mò hỏi:
- Ê, Viễn. Sao mày xưng hô kì vậy? "Chú- em" là sao?
Quân Viễn không nhớ rõ chuyện mấy năm về trước, cậu nhún vai:
- Con bé tiện miệng thôi. Hồi tao mới đến còn gọi tao là hoàng tử.
- Ồ, "gái bu" từ trường về nhà?
- Giỡn hoài! Con bé còn nhỏ! Dọn cơm đi! Mấy bạn sắp tới rồi.
Quân Viễn quay lưng định lấy gia vị thì phát hiện chiếc hộp rỗng. Có lẽ trưa nay cô chú Lâm đã dùng hết.
- Ê, tao đi mua đồ một xíu. Mày cứ dọn đồ ăn ra tiếp đi.
Thiếu niên không nghĩ nhiều mà rời khỏi nhà. Đúng lúc có một số người bạn gọi đến hỏi địa chỉ. Cậu mải nói chuyện điện thoại, quên mất rằng mình chưa mang ví.