“Tinh Tuyết, con điên rồi sao?”
Người đàn ông trung niên phần nộ nói: ‘Ngày nào con cũng lén đến bệnh viện chăm sóc cho thăng nhóc này đã đành, giờ lại còn đưa cậu ta về trang viên nhà họ Lục là sao?”
“Con còn dám đưa cậu ta về nhà con, con không sợ người khác lời ra tiếng vào à?”
“Nhỡ chuyện này bị truyền đến tai Lý Tấn thì con có biết hậu quả nghiêm trọng đến mức nào không?”
Người trung niên này là Lục Xuyên, bố của Lục Tỉnh Tuyết và là con trai của chủ nhà họ Lục hiện nay.
Mặc dù không muốn con gái mình bị bắt làm vật hy sinh cho gia tộc, phải kết hôn với người đàn ông mình không yêu nhưng ông ta cũng biết đây chính là nỗi bi ai khi sinh ra trong một dòng họ lớn, từ khi chào đời phụ nữ đã bị gông xiềng mang tên số phận trói buộc.
Mấu chốt là, kẻ để ý đến Lục Tinh Tuyết lại là một thanh niên xuất sắc của nhà họ Lý, một trong hai gia tộc đứng đầu Ninh Châu.
Nếu nhà họ Lục dám phản đối, nhà họ Lý muốn dùng vũ lực để tiêu diệt thì chắc chắn họ sẽ không thoát nạn nổi.
Lục Tinh Tuyết rưng rưng nước mắt: “Bố à, anh ấy đang bị mất trí nhớ, chỉ tạm thời ở lại đây thôi, khi nào anh ấy nhớ lại sẽ đi mà”.
“Đúng đấy ạ, bác đừng giận nữa, sau này anh ấy khôi phục trí nhớ mà không chịu đi thì cháu sẽ là người đầu tiên đuổi đi!”
Mục Thiên Thiên lo lắng lên tiếng, nói đỡ cho chị họ mình: “Bên cạnh đó, trong khoảng thời gian này cháu sẽ luôn ở đây, chị họ nhất định sẽ không sao đâu ạ”.
Lục Xuyên hừ lạnh, không đáp lời cô ta mà nhìn Lục Tỉnh Tuyết, nói: ‘Bố không cần biết con nghĩ gì, hôm nay đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Lục cho bố!”
“Bố”
Hai mắt Lục Tỉnh Tuyết đỏ hoe: “Anh ấy được con cứu, bây giờ mất trí nhớ, con phải chờ đến khi anh ấy khôi phục trí nhớ mới để anh ấy đi được”.
“Bố cũng biết con đã quyết định chuyện gì thì sẽ không đổi ý mà, xin bố tha lỗi cho con”.
Thái độ của cô ta rất kiên quyết.
Dương Thanh lặng lẽ nhìn mọi chuyện đang diễn ra, thật sự rất ấm lòng.
“Tỉnh Tuyết, cô đừng cãi nhau với bác trai nữa, tôi sẽ rời khỏi đây”.
Thình lình, anh lên tiếng.
Tuy không biết mình có thể đi đâu, nhưng Dương Thanh hiểu răng mình mà tiếp tục ở lại đây sẽ chỉ mang phiền phức đến cho Lục Tinh Tuyết mà thôi.
Dù không được ở đây thì anh cũng đâu đến mức bị chết đói, ra công trường lao động tay chân cũng kiếm được miếng cơm ăn mà.
Nói xong, Dương Thanh xoay người muốn ra ngoài.
“Này anh!”.
Lục Tỉnh Tuyết hốt hoảng cản anh lại, quyết đoán nói: “Tôi là người cứu anh, tôi không cho phép anh đi khi chưa lấy lại được trí nhớ”.
“Tinh Tuyết…”
Dương Thanh vừa định khuyên bảo thì bị cô ta ngất lời: “Tôi không cho anh đi đâu!”
Mục Thiên Thiên nhìn anh rồi lại nhìn Lục Xuyên đang trên bờ nổi cơn tam bành, lòng vô cùng sốt ruột.
“Bác à, bác cho anh ấy ở lại đây một thời gian đi, cháu thề với bác nhất định sẽ không rời chị họ nửa bước”.
Mục Thiên Thiên không biết nên khuyên giải thế nào, chỉ đành nói như vậy..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK