Thẩm Tiện ôm Thẩm Điềm bước nhanh tới cửa hàng bán quà vặt, nghĩ đến việc cấp bách bây giờ là đạt được giá trị hảo cảm cùng kiếm tiền, hiện tại đối với thế giới này cô cũng không hiểu biết rõ ràng lắm, chỉ bằng miêu tả của nguyên văn không thể làm cô nhanh chóng hòa nhập vào thế giới này, trước tiên vẫn cần thích ứng mấy ngày mới được.
Trong lúc suy nghĩ, một lớn một nhỏ đã đi vào trong cửa hàng quà vặt, trong tiệm, một cô gái thân hình cao gầy cũng đang bồng đứa nhỏ mua vài món đồ.
"Điềm Điềm, dì đang ôm bạn là ai vậy?" Đứa bé kia hỏi.
Thẩm Điềm nhìn đứa bé kia, ánh mắt sáng lên, đó là bạn thân nhất của bé con ở nhà trẻ tên là Lý Manh Manh, trong nhà trẻ luôn có mấy bạn khác nói bé không có mommy, là con hoang, chỉ có Manh Manh nguyện ý cùng bé con chơi, những việc này Thẩm Điềm đều không nói với Lâm Thanh Hàn.
Hiện tại mommy đang ôm bé, Thẩm Điềm lộ ra một nụ cười ngọt ngào, "Manh Manh, đây là mommy của tớ, tớ có mommy". Thẩm Điềm dựng thẳng sống lưng nho nhỏ của mình, giống như đang chứng minh bản thân không có nói dối.
"Ừm, con chào dì, tớ biết rồi Điềm Điềm". Lý Manh Manh cũng lộ ra một nụ cười rạng rỡ với Thẩm Điềm.
Mommy của Lý Manh Manh tính tiền xong, đối với Thẩm Tiện khách khí một chút, "mommy của Điềm Điềm, tôi cùng Manh manh đi trước, Manh Manh chào dì đi".
Lý Manh Manh thấy Thẩm Tiện ôm Thẩm Điềm vào ngực cũng duỗi tay nắm lấy tay của mommy mình, phất phất tay nói: "Tạm biệt Điềm Điềm, tạm biệt dì".
"Ừ, tạm biệt Manh Manh, tạm biệt dì". Thẩm Điềm ngoan ngoan trả lời.
Thẩm Tiện nhìn Thẩm Điềm cười ngọt ngào cũng nhẹ nhàng thở ra, ôm Thẩm Điềm đi tới quầy bên kia để Thẩm Điềm lựa chọn đồ ăn vặt yêu thích, Thẩm Điềm nhéo tay nhỏ của mình, có chút ngại ngùng, nhấp miệng nhìn xem không nói lời nào.
Thẩm Tiện chỉ có thể tự mình mua một ít quà vặt cho Thẩm Điềm, đồ ăn vặt cũng không đắt, Thẩm Tiện mua đến khi đựng đầy cặp nhỏ của Thẩm Điềm, cuối cùng còn thừa 60 đồng, Thẩm Tiện đem một tờ 50 đồng bỏ vào ngăn túi trong cặp sách của Thẩm Điềm.
Thẩm Điềm có chút khó hiểu nhìn Thẩm Tiện, "Đây là cho Điềm Điềm sao?"
Thẩm Tiện gật gật đầu, "Không phải ngày hôm qua mommy mượn của con 10 đồng sao? Đây là trả lại cho Điềm Điềm, dư lại là cho Điềm Điềm tiền tiêu vặt".
Thẩm Điềm còn đang do dự, nhấp môi nhìn nhìn Thẩm Tiện mới nói: "Nhưng mà, mẹ không cho con lấy đồ vật của người khác"
"Mommy không phải là người khác, cầm đi, được rồi chúng ta trở về chờ mẹ con lại đây". Thẩm Tiện cười, sờ sờ bím tóc nhỏ của Thẩm Tiện, nhóc con này thật là đáng yêu.
Nhưng mà hai người mới bước tới cửa của tiệm quà vặt đã bị một cô gái hốc mắt đỏ bừng chặn lại đường đi, cô ấy vừa khóc nức nở vừa giành lai bé con trong lòng ngực Thẩm Tiện, "Thẩm Tiện, chị rốt cuộc muốn làm gì? Tôi đã nói không có tiền cho chị, tôi còn phải tích góp tiền cho con đóng học phí học kỳ sau, chị có thể đừng tới tìm hai mẹ con tôi có được không, hay là cả Điềm Điềm chị cũng muốn đem bán?"
Cô gái kia hơi thấp hơn Thẩm Tiện một chút, gương mặt lộ ra một loại dịu dàng, tóc dài hơi uốn xả xuống vai, làn da trắng nõn, hốc mắt ửng đỏ điểm xuyết càng thêm động lòng người, Thẩm Tiện lập tức nghĩ đến thân phận của người trước măt, đúng là vợ trước của cô.
Nhìn thấy con số trên đầu Lâm Thanh Hàn từ -130 hạ xuống -150, tâm tình Thẩm Tiện đều lạnh xuống, thấp thêm một chút thì mạng của cô liền mất, vội vàng giải thích: "Tôi thật không có ác ý, chỉ là dẫn Điềm Điềm mua chút đồ ăn vặt, thật sự, chúng tôi vừa chuẩn bị trở về tìm em, em đã tới đây rồi".
Lâm Thanh Hàn hoàn toàn không tin lời giải thích của Thẩm Tiện, ngược lại nhìn Thẩm Điềm trong ngực mình, Thẩm Điềm gật đầu, nhỏ giọng mở miệng nói: "Mommy nói là sự thật". Nói xong còn đem cặp nhỏ kéo ra cho Lâm Thanh Hàn nhìn.
"Điềm Điềm, mẹ đã dặn con cái gì, không được lấy đồ người khác, sau này không có mẹ ở đây cũng không cho con đi cùng mommy, có nghe hay không".
Lời nói của Lâm Thanh Hàn có chút nghiêm khắc, Thẩm Điềm không nhịn được, nước mắt xoành xoạch rơi xuống.
"Hức hức hức, Điềm Điềm sai rồi, mẹ đừng giận".
Nhìn đến con gái khóc, Lâm Thanh Hàn thở dài vỗ về nói: "Mẹ không phải trách Điềm Điềm, mẹ sợ Điềm Điềm gặp nguy hiểm, ngoan, không khóc, về sau Điềm Điềm muốn ăn cái gì nói với mẹ, mẹ mua cho Điềm Điềm".
Thẩm Điềm một bên khóc một bên ê ê a a nói: "híc hic, Điềm Điềm không cần đồ ăn vặt, không muốn mẹ vất vả".
"Mẹ không có vất vả, Điềm Điềm không cần lo lắng những chuyện đó, đó là chuyện của người lớn, ngoan, vừa rồi là mẹ quá tức giận". Lâm Thanh Hàm dỗ trong chốc lát, Thẩm Điềm từ từ ngưng khóc, lưu luyến không rời đưa cặp nhỏ của mình cho Thẩm Tiện, mẹ không cho bé nhận, vậy bé sẽ không nhận, bé con không muốn làm mẹ giận.
Lâm Thanh Hàn đem bao bỏ vào lòng ngực Thẩm Tiện, bảo Thẩm Điềm đi đến chỗ cô giáo Triệu một lát, cô ở lại nói với Thẩm Tiện: "Tôi đã nói với chị rồi, tôi thật sự không có tiền đưa cho chị, vừa rồi chị cũng thấy được, bộ dáng cẩn thận của Điềm Điềm bao nhiêu có bao nhiêu đau lòng, trẻ con nhà người ta có ai tuổi này liền phải lo lắng vì tiền, Thẩm Tiện, nếu chị còn có một chút lương tâm, tôi cầu xin chị buông ta cho hai mẹ con tôi đi".
Nói xong, Lâm Thanh Hàn đem nước mắt trên má lau sạch, mở điện thoại di động, bật app WeChat đều phải load nửa ngày, hiển nhiên điện thoại này dùng không tốt, sau đó vào khung thoại của Thẩm Tiện, vừa bấm vừa nói: "Tôi và Điềm Điềm còn phải chừa chút phí sinh hoạt, nếu không con và tôi tháng này thật sự chịu không nổi nữa, tôi lại chuyển cho chị 200, cầu xin chị đừng tới tìm Điềm Điềm nữa, con bé vẫn là một đứa nhỏ".
Thẩm Tiện thở dài, nguyên thân thật sự là quá cặn bã, xem xét đủ loại hành vi trước đây của nguyên thân, hiện tại cô nói cái gì đều không có người tin, dù sao mở đầu đã không xong, cô cũng chỉ có thể từ từ sửa lại.
"Em không cần cho tôi tiền, tôi không phải tới tìm em đòi tiền, thật sự là nhớ Điềm Điềm nên đến xem con một chút, em yên tâm, sau này nếu muốn đưa con đi chơi nhất định sẽ nói trước với em một tiếng, vừa rồi thực xin lỗi, làm hại em lo lắng như thế".
Lâm Thanh Hàn cũng mặc kệ cô nói cái gì, chuyển xong 200 đồng liền đi đến chỗ Thẩm Điềm, Thẩm Tiện nhìn điện thoại mình hiện lên bao lì xì, thở dài trả lại.
Hiện tại cơ bản là cô không có chỗ để đi, dù cho đời trước có bản lĩnh cỡ nào, bây giờ cũng là tay trắng không làm nên chuyện, bốn đối tượng trong nhiệm vụ của cô vừa rồi đã thấy được hai người, không có người nào có giá trị hảo cảm là số dương, dứt khoát về nhà xem ba mẹ của nguyên thân đi, cục diện bây giờ thật đúng là không thể tệ hơn.
Nghĩ nghĩ, Thẩm Tiện lấy ra tình tiết nguyên thân làm tổn thương ba mẹ trong nguyên văn, tổn thương nguyên thân gây ra cho ba mẹ và người trong nhà đã bắt đầu từ lúc còn đi học, cùng với bạn học hợp tác lừa tiền người trong nhà là chuyện thường ngày, vài lần đi vào nhà bà con thân thích còn trộm tiền nhà bọn họ, càng về sau càng trầm trọng, dùng tiền lừa được từ ba mẹ và họ hàng ra ngoài mời người khác ăn cơm, sau đó lại bắt đầu bài bạc, xài tiền như nước. Nguyên thân giống như cái động không đáy, ba mẹ vừa cho cô ấy tiền, cô ấy nhanh chóng tiêu xài hết, thậm chí càng ngày thiếu tiền càng nhiều.
Lần thiếu nợ nhiều nhất là thiếu người khác gần một triệu, chủ nợ mang theo vài người đến nhà đòi tiền, ba mẹ cô ấy cả đời đều là người giữ khuôn khổ phép tắc, về già lại bị con gái hại thành như vậy, ba của nguyên thân Thẩm Văn Khang bị chọc tức tới tắc mạch máu não, một người vốn dĩ khỏe mạnh, hiện tại đi đường đều phải có người đỡ. Mẹ nguyên thân bán nhà trả nợ, cảm thấy cuộc sống có chút vô vọng, uống một lọ thuốc tự tử, nếu không phải dì ba và chồng dì ba kịp thời tới, mẹ của nguyên thân là không thể cứu sống.
Thậm Tiện tức giận đến cực điểm, tại sao có người được ba mẹ yêu thương lại không biết quý trọng? Đời trước cô thường xuyên nghĩ, nếu bản thân có ba mẹ thì tốt rồi, bản thân nhất định chiếu cố ba mẹ thật tốt, làm cho họ cả đời đều không lo không nghĩ.
Thẩm Tiện thở dài, nếu bản thân đi vào thân thể này, vậy về sau cô liền chiếu cố ba mẹ của nguyên thân, cô cắn chặt răng, vẫn là không biết trở về nói với ba mẹ như thế nào, trước kia hai mươi nghìn đồng đối với cô thật sự cũng không bao nhiêu, nhưng là đối với người bình thường nhiêu đó chính là mấy tháng tiền lương.
Được rồi, đi một bước tính một bước đi, Thẩm Tiện vừa nghĩ vừa đi về nhà, chỉ trong giây lát đã tới cửa nhà, cô đứng trước cửa hít sâu mấy hơi mới ấn nhẹ chuông cửa, cửa trong hình như có người mở ra, thời điểm Thẩm Tiện cho rằng bản thân sẽ bị cửa sập vào mặt, cửa phòng trộm bên ngoài mở ra, xuất hiện là khuôn mặt của một người phụ nữ trung niên, nhìn qua có lẽ hơn 50 tuổi, bộ dáng có chút tiều tụy, bà nhìn Thẩm Tiện, một câu cũng chưa nói, xoay người vào nhà tiếp tục việc đang làm, bất quá cửa phòng trộm cũng không có đóng lại.
Thẩm Tiện có chút ê ẩm trong lòng, nguyên thân thối tha như vậy, ba mẹ cũng không thật sự không cho cô ấy vào nhà, cô đều cảm thấy hổ thẹn cho nguyên thân.
Suy nghĩ một lát, Thẩm Tiện vẫn đi vào nhà, thay dép lê, trong phòng khách ba cô đang ngồi ở trên sô pha xem TV, bởi vì tay chân không tiện, trước mặt ông đặt một cái xe đẩy hỗ trợ người già, Thẩm Tiện đi qua đó, chần chờ thật lâu mới kêu một tiếng "Ba".
Sống nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên cô kêu một tiếng "Ba", cô nhìn người đàn ông già nua trước mặt, trên đầu ông cũng có một hàng con số trong suốt, ngoài dự kiến của Thẩm Tiện, con số vậy mà là 50, hốc mắt Thẩm Tiện lập tức đỏ lên, nguyên thân hại ba mình thành như vậy nhưng ông ấy cũng không có quá trách cô ấy.
Ngay sau đó, cô lại nhìn mẹ đang bận việc ở trong bếp, trên đầu của bà ấy con số cũng được 40, nguyên thân thật sự ở trong phúc mà không biết hưởng.
Nhìn dáng vẻ Phương Tĩnh Lan là không muốn nói chuyện với nguyên thân, lúc này trong đầu Thẩm Tiện tuyền đến âm thanh của hệ thống: "Yêu cầu ký chủ dọn dẹp sạch sẽ sàn nhà, nhiệm vụ hoàn thành khen thưởng 200 đồng".
Những việc này đối với Thẩm Tiện đều không phải việc khó, tuy tằng đời trước sau khi thành đạt đã không cần làm những việc này nhưng thói quen dọn dẹp từ nhỏ vẫn còn ở đó, cô lập tức tìm được cái chổi cùng cái ky trong nhà, bắt đầu làm việc, sàn nhà không quá sạch sẽ, trong nhà có ba đi đều khó khăn, đương nhiên không thể làm việc nhà, nguyên thân thì càng đừng hy vọng, mỗi ngày có tiền liền sẽ không về nhà, chỉ có lúc không có tiền mới nhớ tới bản thân còn có một cái nhà, còn có ba mẹ, vì thế việc trong nhà đều là mẹ cô ấy đảm đương, còn phải lo lắng nguyên thân ở bên ngoài mượn nợ, gặp nguy hiểm, Thẩm Tiện hơi đau lòng cho bà ấy.