Tôi tên là Lâm Thanh Hàn, hiện tại tôi là một người mẹ đơn thân, từ nhỏ tôi đã không cảm nhận được hạnh phúc gia đình, ba mẹ tôi cưng chiều em trai, từ trước đến giờ đều chưa từng xem tôi là người nhà, tôi liều mạng học tập, cuối cùng cũng tìm được một công việc tử tế ở thành phố Lâm Hải - bác sĩ chẩn đoán hình ảnh.
Tôi cứ ngỡ rằng đây là khởi đầu mới cho cuộc sống của bản thân, tương lai của tôi sẽ là một màu tươi sáng, nhưng không ngờ, đây chỉ là sự bắt đầu của một cơn ác mộng.
Đi làm không được bao lâu, tôi phải gả cho một người không hề quen biết, người đó tên là Thẩm Tiện, ba mẹ tôi lại khen Thẩm Tiện không dứt miệng chỉ vì phần sính lễ phong phú do gia đình Thẩm Tiện đưa cho bọn họ, tôi nghĩ, đây có lẽ không thể gọi là gả con gái đi, đây không khác gì một cuộc mua bán, tôi trở thành công cụ để ba mẹ mình đòi thêm tiền từ gia đình Thẩm Tiện, bọn họ văn vở rằng, đòi nhiều tiền sính lễ một chút để sau này em trai tôi có tiền mà cưới vợ, nhưng hạnh phúc của em trai tại sao lại bắt tôi trả giá? Tôi không phải con gái của bọn họ sao?
Thậm chí, thuở ban đầu khi tôi gặp được Thẩm Tiện, Thẩm Tiện còn tốt với tôi hơn cả ba mẹ và em trai tôi, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu Thẩm Tiện lại hiện nguyên hình, chị ta cả ngày ở nhà ham ăn biếng làm, chưa bao giờ nghĩ đến việc đi làm, làm việc nhà thì càng không cần nói tới.
Mà tôi, mỗi ngày trừ việc đi làm ở bệnh việc còn phải ôm đồm tất cả công việc trong nhà, bao gồm giặt quần áo và nấu cơm, Thẩm Tiện ngoại trừ chơi game thì chỉ biết cầm tiền ba mẹ đi ăn chơi cùng đám bạn bè xấu, mới đầu, mỗi lần chị ta chỉ lấy mấy ngàn, sau đó lại biến thành mấy mươi ngàn, số lần Thẩm Tiện về nhà cũng ngày càng ít.
Tôi vô tình biết được chuyện Thẩm Tiện đang dây dưa với một cô gái tên là Dư Thanh Uyển từ miệng hàng xóm, thật ra khi đó tôi đã không hề ôm hi vọng gì với Thẩm Tiện, trong khoảng thời gian đó, ba mẹ và em trai tôi đã tới đòi tiền tôi mấy lần, bọn họ chưa từng hỏi cuộc sống của tôi thế nào, họ chỉ cảm thấy gia đình Thẩm Tiện có tiền, muốn thông qua tôi để lấy được một ít tiền, nhưng tôi cũng chỉ là con người, những người thân thuộc nhất lại đối xử với tôi như vậy, tôi có thể không đau lòng sao?
Khi đó, tôi chỉ suy nghĩ, sinh Điềm Điềm xong liền ly hôn với Thẩm Tiện, mặc kệ ngày tháng sau này có cực khổ như thế nào, dù cho chỉ có một mình, tôi cũng muốn nuôi Điềm Điềm khỏe mạnh lớn lên, đến nỗi thứ gọi là tình yêu, đó là thứ mà người như tôi không dám chạm vào lần nào nữa.
Cũng may ba mẹ Thẩm Tiện đều là người tốt, trong lúc tôi mang thai bọn họ vẫn luôn chăm sóc tôi, cuối cùng, tôi cũng chịu đựng được đến lúc sinh Điềm Điềm, nhưng mà ngoại trừ ba mẹ Thẩm Tiện chăm sóc tôi, giúp tôi chăm nom đứa nhỏ, ba mẹ và em trai tôi không hề đến thăm tôi dù chỉ một lần, thậm chí trong khoảng thời gian tôi còn cho con bú, bọn họ liên tục gọi cho tôi mấy lần để đòi tiền, Thẩm Tiện cũng vẫn không về nhà, lần đầu tiên chị ta nhìn thấy mặt Điềm Điềm là lúc Điềm Điềm đã được ba tháng tuổi.
Thậm chí tên của Điềm Điềm cũng là do tôi đặt, tôi sống gian khổ như vậy, tôi chỉ hi vọng con gái mình đừng phải chịu đựng những gian khổ giống tôi, ngày tháng sau này của con bé đều ngọt ngào, vì thế mà tôi đặt tên cho con bé là Thẩm Điềm (Điềm trong tiếng Trung có nghĩa là ngọt ngào).
Những ngày Thẩm Tiện quay về nhà, chị ta căn bản là không thèm để ý đứa con gái của mình, sau khi lừa ba mẹ được mấy chục ngàn, chị ta lại biến mất như trước kia.
Lúc Điềm Điềm được nửa tuổi, tôi nhận được tin tức của Thẩm Tiện, nhưng lần này không phải Thẩm Tiện trở lại, mà là chủ nợ tới cửa đòi tiền, Thẩm Tiện không biết trốn đi nơi nào, trong nhà chỉ có tôi và Điềm Điềm, những người đó nhìn thấy vật gì có chút giá trị liền lấy đi, còn nói là Thẩm Tiện kêu bọn họ tới, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó từng chút từng chút quét sạch ngôi nhà, Điềm Điềm nằm trong lòng tôi, khuôn mặt bé nhỏ khóc tới đỏ bừng, khi đó tôi liền suy nghĩ, tôi muốn nhanh chóng ly hôn cùng Thẩm Tiện, không thể tiếp tục như vậy.
Sau đó, những người kia lại đến nhà ba mẹ Thẩm Tiện quậy, ba mẹ Thẩm Tiện đều là người đàng hoàng, bọn họ chưa từng trải qua những chuyện như thế này, mẹ của Thẩm Tiện tối hôm đó uống nửa chai thuốc ngủ, cũng may được dì ba và dượng ba của Thẩm Tiện đưa đi cấp cứu kịp thời, lúc ấy tôi liền nghĩ, một người phải độc ác tới mức nào mới có thể kêu những người đó đến đòi tiền ba mẹ và vợ con mình?
Mẹ của Thẩm Tiện là người tốt, bà ấy cũng hiểu cho sự khó khăn của tôi, bà ấy bán đi căn hộ tân hôn của Thẩm Tiện để trả nợ, vài ngày sau khi trả nợ, Thẩm Tiện giống như không có việc gì mà quay về nhà, tôi nói với Thẩm Tiện chuyện ly hôn, Phương Tĩnh Lan - mẹ của Thẩm Tiện cũng duy trì tôi, Thẩm Tiện lấy ba mươi ngàn làm điều kiện, có thể ly hôn, nhưng phải cho chị ta ba mươi ngàn.
Nhưng tôi lại không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, tôi đi đâu tìm ba người ngàn đưa cho Thẩm Tiện? Cuối cùng, Phương Tĩnh Lan cho Thẩm Tiện ba mươi ngàn, kêu chị ta ly hôn, buông tha cho tôi.
Sau khi ly hôn, Thẩm Tiện lại cầm ba mươi ngàn biến đi đâu mất, tôi ra ngoài thuê một căn hộ kiểu cũ, dọn vào đó cùng Điềm Điềm, sau khi Thẩm Tiện biến mất không bao lâu, Thẩm Văn Khang tức giận đến mức trúng gió, ông vốn là một người tháo vác giỏi giang, nhưng bây giờ muốn tự chăm sóc bản thân cũng trở nên khó khăn.
Mẹ vợ trước vẫn thỉnh thoảng đến thăm tôi và Điềm Điềm, mặc dù tình cảnh của bà cũng rất bất ổn, nhưng bà vẫn thường mua cho Điềm Điềm rất nhiều đồ vật, mà ba mẹ tôi cơ thể khỏe mạnh lại không một lần tới thăm tôi, chỉ có em trai tôi đến đây vài lần, nhưng đều đến để đòi tiền, ban đầu, tôi nể tình là chị em ruột thịt nên cho nó một ít, nhưng dần dần Lâm Chí Tân ngày càng quá đáng, tôi còn phải nuôi Điềm Điềm, tôi không có tiền cho nó, nó lại thường xuyên tới làm phiền tôi.
Mỗi lần nó tới, tôi chỉ có thể cho nó một, hai trăm để ứng phó, sau đó, Thẩm Tiện đã quay về, không biết chị ta từ đâu mà biết được chỗ ở của tôi và Điềm Điềm, chị ta đến đây đòi tiền, nếu tôi không cho, chị ta còn muốn dùng tin tức tố để cưỡng ép tôi, đúng vậy, tôi không có đi tẩy đánh dấu của chị ta, không có lý do gì khác, tôi không có nhiều tiền để đi tẩy đánh dấu, sau này tôi cũng không muốn kết hôn, tôi chỉ muốn nuôi con gái mình, để nó vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên.
Mới đầu Thẩm Tiện và Lâm Chí Tân chỉ tới nhà tôi để đòi tiền nhưng sau đó bọn họ lại bắt đầu tới chỗ làm để đòi tiền tôi, không ít lần bọn họ hô to gọi nhỏ, trong bệnh viện cũng có rất nhiều người khinh thường tôi, nhưng tôi thì có biện pháp gì đây, lúc ấy tôi chỉ muốn chịu đựng đến khi Điềm Điềm lớn lên, tôi chưa thể ngã xuống.
Tôi còn nhớ rõ hôm ấy là một buổi chiều nắng đẹp, nhưng tôi lại bị dọa sợ tới mức chảy một thân mồ hôi lạnh, cô giáo ở nhà trẻ nói rằng Điềm Điềm được mommy đón rồi, lúc đó nước mắt của tôi lập tức chảy xuống, tôi đã quá hiểu con người Thẩm Tiện, nếu thiếu tiền, chuyện bán con gái chị ta cũng dám làm.
Tôi luống cuống tay chân, hết lần này tới lần khác đi vòng quanh nhà trẻ để tìm Điềm Điềm, cuối cùng tôi cũng bắt gặp Thẩm Tiện đang bồng Điềm Điềm khi đi qua cửa hàng bán đồ ăn vặt, tôi khóc lóc đoạt lại đứa nhỏ từ trong tay Thẩm Tiện, lúc đó tôi nhìn thấy sự bối rối và hoảng loạn trong ánh mắt Thẩm Tiện, nhưng tôi đã quá hiểu con người này, chị ta có rất nhiều trò xiếc, tôi tuyệt đối không được tin chị ta.
Điềm Điềm nói Thẩm Tiện dẫn con bé đi mua đồ ăn, tôi tức giận với Điềm Điềm, Điềm Điềm thút thít kêu tôi đừng tức giận, đó là một trong số ít lần tôi tức giận với con gái mình, tôi lập tức hối hận, nhưng tôi không muốn Điềm Điềm tiếp xúc với Thẩm Tiện, dù lúc ấy không có tiền gì nhưng tôi vẫn cắn răng chuyển cho Thẩm Tiện 200 đồng, tôi chỉ hi vọng chị ta đừng đến tìm Điềm Điềm lần nào nữa.
Ngày hôm sau, lúc tôi đi đón Điềm Điềm thì phát hiện con bé bị bạn nhỏ khác bắt nạt, Thẩm Tiện ôm Điềm Điềm vào ngực, tranh luận cùng mẹ của đứa bé bắt nạt Điềm Điềm, chị ta nhìn thấy tôi, đưa Điềm Điềm vào trong ngực tôi, bản thân thì tiếp tục tranh luận cùng bà mẹ kia, bắt đứa bé kia xin lỗi Điềm Điềm, chị ta còn mua bánh kem và nước trái cây cho Điềm Điềm, Điềm Điềm có vẻ muốn nhận chúng, nhưng con bé rất hiểu chuyện, sợ tôi tức giận nên vẫn luôn nhìn tôi, dù sao hôm nay cũng nhờ Thẩm Tiện bảo vệ Điềm Điềm, nói thật, tôi có hơi mềm lòng, tôi nghĩ, chỉ là bánh kem và nước trái cây mà thôi, tôi bảo Điềm Điềm nhận đi.
200 đồng tôi chuyển cho Thẩm Tiện chị ta vẫn chưa nhận, Thẩm Tiện còn thường xuyên mua trái cây và đồ ăn vặt cho Điềm Điềm. Có một lần, tôi nhận được thông báo phải tăng ca, bất đắc dĩ, tôi đành phải nhờ Thẩm Tiện giúp tôi trông Điềm Điềm một lúc, nhưng Thẩm Tiện lại mua rất nhiều đồ ăn, nấu ăn xong thì chờ tôi tan làm, sau khi tôi về đến nhà thì Thẩm Tiện chỉ múc cơm cho Điềm Điềm và tôi, hình như chị ta chuẩn bị rời đi, tôi có thể nhìn ra Điềm Điềm có chút thích chị ta, không muốn chị ta đi, tôi nghĩ, chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không sao, huống hồ gì cơm cũng do Thẩm Tiện nấu, vì thế tôi kêu Thẩm Tiện ở lại ăn cùng, Thẩm Tiện và Điềm Điềm nghe xong đều rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, tôi nhìn thấy Thẩm Tiện mua trái cây, bên trong có trái cam, tôi cười lạnh một tiếng, quả nhiên Thẩm Tiện vẫn chứng nào tật nấy, muốn dùng trái cam để thử tôi, tôi ném trái cam vào người chị ta, còn cảnh cáo chị ta đừng có tiếp tục dùng mấy trò xiếc này với tôi.
Không lâu sau, Lâm Chí Tân tới bệnh viện tìm tôi đòi tiền, tôi không thoát khỏi nó được nên đành phải nhờ Thẩm Tiện đi đón Điềm Điềm giúp tôi, trong lúc bị Lâm Chí Tân dây dưa ở cửa bệnh viện không có cách nào thoát ra, lòng tôi nghĩ, ngoại trừ Điềm Điềm, quả thật trên thế giới này thật sự không còn ai quan tâm sống chết của tôi, đúng lúc này, Thẩm Tiện đi đến, chị ta đứng ở phía trước che chở tôi, giúp tôi đuổi Lâm Chí Tân đi, tôi vậy mà lại cảm động trước hành động của Thẩm Tiện, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi nói với bản thân, không thể mềm lòng với Thẩm Tiện.
Buổi tối, tôi và Điềm Điềm về nhà, không ngờ Lâm Chí Tân lại đứng ở hành lang chờ mẹ con tôi, Điềm Điềm bị dọa khóc, Lâm Chí Tân vẫn cứ mặt dày vào nhà tôi ăn vạ, tôi lục lọi trong đầu tìm kiếm người có thể giúp đỡ mình, ấy vậy mà người duy nhất có thể giúp đỡ tôi chỉ có Thẩm Tiện, ma xui quỷ khiến, tôi gọi điện cho Thẩm Tiện, chị ta nhanh chóng chạy đến đây, không những giúp tôi đuổi Lâm Chí Tân đi mà còn dỗ dành Điềm Điềm đang khóc nức nở.
Từ ngày đó về sau, Thẩm Tiện luôn xuất hiện bên cạnh tôi và Điềm Điềm, tôi gặp chuyện gì, chị ấy sẽ luôn là người đầu tiên xông lên giúp tôi giải quyết vấn đề, chị ấy cũng rất tốt với Điềm Điềm, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, cư xử lại dịu dàng, cái nhìn của tôi đối với Thẩm Tiện dần thay đổi.
Ngày đó, Thẩm Tiện nói buổi tối phải ra ngoài xã giao, tôi có hơi lo lắng rằng chị ấy lại học thói hư tật xấu như trước kia, tôi vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ chị ấy về nhà, thấy sắc mặt chị ấy vẫn giống thường ngày, tảng đá đè nặng trong lòng tôi rơi xuống.
Sau đó, tôi say rượu, Thẩm Tiện đi đón tôi về nhà, lúc Lâm Chí Tân kêu người khác đến đòi tiền tôi, chị ấy đứng trước người tôi, che chở tôi, mặc dù bị ống thép đánh trúng, chị ấy vẫn không quên gắt gao ôm chặt bảo vệ tôi, tôi cảm thấy bản thân bắt đầu có cảm xúc khác đối với chị ấy, loại cảm xúc này rất phức tạp, tôi cũng không thể nói rõ, chúng tôi ở chung với nhau như bạn bè, tôi cũng không còn đề phòng chị ấy như trước kia, thậm chí còn có hảo cảm với chị ấy.
Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào tình cảm của mình, rằng tôi thích Thẩm Tiện chính là trong một bữa tiệc tối, Thẩm Tiện làm bạn nữ của Giang Hi, không thể phủ nhận rằng lúc đó tôi có hơi ghen tị.
Sau này, Thẩm Tiện mở công ty, cuộc sống của chúng tôi cũng ngày càng tốt hơn.... Dù bạch nguyệt quang của Thẩm Tiện đã quay lại cũng không thể phá vỡ cuộc sống bình yên của gia đình chúng tôi.
Bỗng nhiên một ngày, tôi nhìn thấy Thẩm Tiện mua nhà mới, lúc đó quan hệ giữa chúng tôi có chút mập mờ, tôi còn nghĩ rằng chị ấy không muốn ở bên cạnh tôi, không ngờ chị ấy mua nhà mới là muốn ở cùng tôi và Điềm Điềm, thật ra trong lòng tôi có chút vui vẻ, tôi vui vì tôi và Điềm Điềm xuất hiện trong kế hoạch tương lai của chị ấy, bầu không khí giữa chúng tôi bắt đầu trở nên cực kỳ ái muội, nhưng tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi còn thiếu cái gì đó, tôi cũng không dám chắc Thẩm Tiện có thích tôi hay không.
Tôi bắt đầu thăm dò Thẩm Tiện, nhưng người này lại hoàn toàn không hiểu, cuối cùng tôi phải liên tiếp hôn Thẩm Tiện ba lần, Thẩm Tiện mới hiểu được tâm ý của tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân cũng sẽ được yêu, Thẩm Tiện thật sự rất tốt, thậm chí vì không muốn tôi chịu khổ nên không muốn có thêm em bé, nhưng tôi cũng rất yêu Thẩm Tiện, tôi nguyện ý vì chị ấy sinh thêm một bảo bảo đáng yêu, như vậy sau này Điềm Điềm cũng sẽ không cô đơn, sau đó, gia đình tôi chào đón thêm một Nhất Nam đáng yêu, nếu là trước đây, tôi mơ cũng không dám mơ rằng bản thân sẽ có cuộc sống hạnh phúc như vậy...
Cho đến một ngày, tôi vừa mở mắt liền thấy bản thân và Điềm xuất hiện ở một nơi tuyết rơi trắng xóa, điện thoại không có chút tín hiệu nào, tôi chỉ có thể ôm Điềm Điềm, ăn mặc mỏng manh đi về phía trước, nhưng sau đó tôi nhìn thấy Thẩm Tiện, tôi lớn tiếng kêu chị ấy giúp đỡ tôi.
Thẩm Tiện quả nhiên đi đến giúp tôi và Điềm Điềm, nhưng chị ấy lại không nhớ rõ chúng tôi, tôi rất khổ sở, chị ấy hoàn toàn không nhớ rõ những ký ức tốt đẹp của trước đây, nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn vì có thể gặp lại chị ấy một lần nữa, dần dần, tôi hiểu rõ, nơi này là thế giới của Thẩm Tiện, tôi từng nghe Thẩm Tiện kể về đời trước của chị ấy, ở đây chị ấy rất có tiền, nhưng ngoại trừ làm việc thì không biết làm gì khác, tôi và Điềm Điềm xuyên đến đây đã khiến Thẩm Tiện rất vui vẻ.
Theo như kinh nghiệm trước đây, tôi không muốn làm cái gì mà chị em tốt với Thẩm Tiện, vì thế tôi muốn chủ động xuất kích, quả nhiên, người này dù không nhớ rõ tôi là ai cũng sẽ yêu tôi một lần nữa, nhưng con thỏ trắng tên Thẩm Tiện này đáng yêu quá, tôi bỗng muốn trêu chọc chị ấy, tôi dụ dỗ Thẩm Tiện làm 0, nhưng tôi không ngờ rằng làm 1 vất vả như vậy, tôi thấy sau này vẫn nên để Thẩm Tiện làm 1 đi, nằm đó vẫn thoải mái hơn, còn được làm nũng với Thẩm Tiện ~.
Nhưng không hiểu tại sao, lúc chúng tôi ngủ dậy lần nữa thì đã quay về thế giới trong sách, mọi chuyện vẫn như thường ngày, tình yêu giữa chúng tôi cũng chưa từng biến mất.
Nhất Nam đã biết gọi mẹ, nhóc con thích quấn lấy Nhất Nam chỉ con bé kêu chị hai, tôi rất may mắn vì có được cuộc sống như bây giờ, tôi cũng rất vui vẻ vì mỗi ngày có Thẩm Tiện ở cạnh tôi....
- Toàn văn hoàn -
Tôi cứ ngỡ rằng đây là khởi đầu mới cho cuộc sống của bản thân, tương lai của tôi sẽ là một màu tươi sáng, nhưng không ngờ, đây chỉ là sự bắt đầu của một cơn ác mộng.
Đi làm không được bao lâu, tôi phải gả cho một người không hề quen biết, người đó tên là Thẩm Tiện, ba mẹ tôi lại khen Thẩm Tiện không dứt miệng chỉ vì phần sính lễ phong phú do gia đình Thẩm Tiện đưa cho bọn họ, tôi nghĩ, đây có lẽ không thể gọi là gả con gái đi, đây không khác gì một cuộc mua bán, tôi trở thành công cụ để ba mẹ mình đòi thêm tiền từ gia đình Thẩm Tiện, bọn họ văn vở rằng, đòi nhiều tiền sính lễ một chút để sau này em trai tôi có tiền mà cưới vợ, nhưng hạnh phúc của em trai tại sao lại bắt tôi trả giá? Tôi không phải con gái của bọn họ sao?
Thậm chí, thuở ban đầu khi tôi gặp được Thẩm Tiện, Thẩm Tiện còn tốt với tôi hơn cả ba mẹ và em trai tôi, nhưng sau khi kết hôn không bao lâu Thẩm Tiện lại hiện nguyên hình, chị ta cả ngày ở nhà ham ăn biếng làm, chưa bao giờ nghĩ đến việc đi làm, làm việc nhà thì càng không cần nói tới.
Mà tôi, mỗi ngày trừ việc đi làm ở bệnh việc còn phải ôm đồm tất cả công việc trong nhà, bao gồm giặt quần áo và nấu cơm, Thẩm Tiện ngoại trừ chơi game thì chỉ biết cầm tiền ba mẹ đi ăn chơi cùng đám bạn bè xấu, mới đầu, mỗi lần chị ta chỉ lấy mấy ngàn, sau đó lại biến thành mấy mươi ngàn, số lần Thẩm Tiện về nhà cũng ngày càng ít.
Tôi vô tình biết được chuyện Thẩm Tiện đang dây dưa với một cô gái tên là Dư Thanh Uyển từ miệng hàng xóm, thật ra khi đó tôi đã không hề ôm hi vọng gì với Thẩm Tiện, trong khoảng thời gian đó, ba mẹ và em trai tôi đã tới đòi tiền tôi mấy lần, bọn họ chưa từng hỏi cuộc sống của tôi thế nào, họ chỉ cảm thấy gia đình Thẩm Tiện có tiền, muốn thông qua tôi để lấy được một ít tiền, nhưng tôi cũng chỉ là con người, những người thân thuộc nhất lại đối xử với tôi như vậy, tôi có thể không đau lòng sao?
Khi đó, tôi chỉ suy nghĩ, sinh Điềm Điềm xong liền ly hôn với Thẩm Tiện, mặc kệ ngày tháng sau này có cực khổ như thế nào, dù cho chỉ có một mình, tôi cũng muốn nuôi Điềm Điềm khỏe mạnh lớn lên, đến nỗi thứ gọi là tình yêu, đó là thứ mà người như tôi không dám chạm vào lần nào nữa.
Cũng may ba mẹ Thẩm Tiện đều là người tốt, trong lúc tôi mang thai bọn họ vẫn luôn chăm sóc tôi, cuối cùng, tôi cũng chịu đựng được đến lúc sinh Điềm Điềm, nhưng mà ngoại trừ ba mẹ Thẩm Tiện chăm sóc tôi, giúp tôi chăm nom đứa nhỏ, ba mẹ và em trai tôi không hề đến thăm tôi dù chỉ một lần, thậm chí trong khoảng thời gian tôi còn cho con bú, bọn họ liên tục gọi cho tôi mấy lần để đòi tiền, Thẩm Tiện cũng vẫn không về nhà, lần đầu tiên chị ta nhìn thấy mặt Điềm Điềm là lúc Điềm Điềm đã được ba tháng tuổi.
Thậm chí tên của Điềm Điềm cũng là do tôi đặt, tôi sống gian khổ như vậy, tôi chỉ hi vọng con gái mình đừng phải chịu đựng những gian khổ giống tôi, ngày tháng sau này của con bé đều ngọt ngào, vì thế mà tôi đặt tên cho con bé là Thẩm Điềm (Điềm trong tiếng Trung có nghĩa là ngọt ngào).
Những ngày Thẩm Tiện quay về nhà, chị ta căn bản là không thèm để ý đứa con gái của mình, sau khi lừa ba mẹ được mấy chục ngàn, chị ta lại biến mất như trước kia.
Lúc Điềm Điềm được nửa tuổi, tôi nhận được tin tức của Thẩm Tiện, nhưng lần này không phải Thẩm Tiện trở lại, mà là chủ nợ tới cửa đòi tiền, Thẩm Tiện không biết trốn đi nơi nào, trong nhà chỉ có tôi và Điềm Điềm, những người đó nhìn thấy vật gì có chút giá trị liền lấy đi, còn nói là Thẩm Tiện kêu bọn họ tới, tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn những người đó từng chút từng chút quét sạch ngôi nhà, Điềm Điềm nằm trong lòng tôi, khuôn mặt bé nhỏ khóc tới đỏ bừng, khi đó tôi liền suy nghĩ, tôi muốn nhanh chóng ly hôn cùng Thẩm Tiện, không thể tiếp tục như vậy.
Sau đó, những người kia lại đến nhà ba mẹ Thẩm Tiện quậy, ba mẹ Thẩm Tiện đều là người đàng hoàng, bọn họ chưa từng trải qua những chuyện như thế này, mẹ của Thẩm Tiện tối hôm đó uống nửa chai thuốc ngủ, cũng may được dì ba và dượng ba của Thẩm Tiện đưa đi cấp cứu kịp thời, lúc ấy tôi liền nghĩ, một người phải độc ác tới mức nào mới có thể kêu những người đó đến đòi tiền ba mẹ và vợ con mình?
Mẹ của Thẩm Tiện là người tốt, bà ấy cũng hiểu cho sự khó khăn của tôi, bà ấy bán đi căn hộ tân hôn của Thẩm Tiện để trả nợ, vài ngày sau khi trả nợ, Thẩm Tiện giống như không có việc gì mà quay về nhà, tôi nói với Thẩm Tiện chuyện ly hôn, Phương Tĩnh Lan - mẹ của Thẩm Tiện cũng duy trì tôi, Thẩm Tiện lấy ba mươi ngàn làm điều kiện, có thể ly hôn, nhưng phải cho chị ta ba mươi ngàn.
Nhưng tôi lại không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, tôi đi đâu tìm ba người ngàn đưa cho Thẩm Tiện? Cuối cùng, Phương Tĩnh Lan cho Thẩm Tiện ba mươi ngàn, kêu chị ta ly hôn, buông tha cho tôi.
Sau khi ly hôn, Thẩm Tiện lại cầm ba mươi ngàn biến đi đâu mất, tôi ra ngoài thuê một căn hộ kiểu cũ, dọn vào đó cùng Điềm Điềm, sau khi Thẩm Tiện biến mất không bao lâu, Thẩm Văn Khang tức giận đến mức trúng gió, ông vốn là một người tháo vác giỏi giang, nhưng bây giờ muốn tự chăm sóc bản thân cũng trở nên khó khăn.
Mẹ vợ trước vẫn thỉnh thoảng đến thăm tôi và Điềm Điềm, mặc dù tình cảnh của bà cũng rất bất ổn, nhưng bà vẫn thường mua cho Điềm Điềm rất nhiều đồ vật, mà ba mẹ tôi cơ thể khỏe mạnh lại không một lần tới thăm tôi, chỉ có em trai tôi đến đây vài lần, nhưng đều đến để đòi tiền, ban đầu, tôi nể tình là chị em ruột thịt nên cho nó một ít, nhưng dần dần Lâm Chí Tân ngày càng quá đáng, tôi còn phải nuôi Điềm Điềm, tôi không có tiền cho nó, nó lại thường xuyên tới làm phiền tôi.
Mỗi lần nó tới, tôi chỉ có thể cho nó một, hai trăm để ứng phó, sau đó, Thẩm Tiện đã quay về, không biết chị ta từ đâu mà biết được chỗ ở của tôi và Điềm Điềm, chị ta đến đây đòi tiền, nếu tôi không cho, chị ta còn muốn dùng tin tức tố để cưỡng ép tôi, đúng vậy, tôi không có đi tẩy đánh dấu của chị ta, không có lý do gì khác, tôi không có nhiều tiền để đi tẩy đánh dấu, sau này tôi cũng không muốn kết hôn, tôi chỉ muốn nuôi con gái mình, để nó vui vẻ hạnh phúc mà lớn lên.
Mới đầu Thẩm Tiện và Lâm Chí Tân chỉ tới nhà tôi để đòi tiền nhưng sau đó bọn họ lại bắt đầu tới chỗ làm để đòi tiền tôi, không ít lần bọn họ hô to gọi nhỏ, trong bệnh viện cũng có rất nhiều người khinh thường tôi, nhưng tôi thì có biện pháp gì đây, lúc ấy tôi chỉ muốn chịu đựng đến khi Điềm Điềm lớn lên, tôi chưa thể ngã xuống.
Tôi còn nhớ rõ hôm ấy là một buổi chiều nắng đẹp, nhưng tôi lại bị dọa sợ tới mức chảy một thân mồ hôi lạnh, cô giáo ở nhà trẻ nói rằng Điềm Điềm được mommy đón rồi, lúc đó nước mắt của tôi lập tức chảy xuống, tôi đã quá hiểu con người Thẩm Tiện, nếu thiếu tiền, chuyện bán con gái chị ta cũng dám làm.
Tôi luống cuống tay chân, hết lần này tới lần khác đi vòng quanh nhà trẻ để tìm Điềm Điềm, cuối cùng tôi cũng bắt gặp Thẩm Tiện đang bồng Điềm Điềm khi đi qua cửa hàng bán đồ ăn vặt, tôi khóc lóc đoạt lại đứa nhỏ từ trong tay Thẩm Tiện, lúc đó tôi nhìn thấy sự bối rối và hoảng loạn trong ánh mắt Thẩm Tiện, nhưng tôi đã quá hiểu con người này, chị ta có rất nhiều trò xiếc, tôi tuyệt đối không được tin chị ta.
Điềm Điềm nói Thẩm Tiện dẫn con bé đi mua đồ ăn, tôi tức giận với Điềm Điềm, Điềm Điềm thút thít kêu tôi đừng tức giận, đó là một trong số ít lần tôi tức giận với con gái mình, tôi lập tức hối hận, nhưng tôi không muốn Điềm Điềm tiếp xúc với Thẩm Tiện, dù lúc ấy không có tiền gì nhưng tôi vẫn cắn răng chuyển cho Thẩm Tiện 200 đồng, tôi chỉ hi vọng chị ta đừng đến tìm Điềm Điềm lần nào nữa.
Ngày hôm sau, lúc tôi đi đón Điềm Điềm thì phát hiện con bé bị bạn nhỏ khác bắt nạt, Thẩm Tiện ôm Điềm Điềm vào ngực, tranh luận cùng mẹ của đứa bé bắt nạt Điềm Điềm, chị ta nhìn thấy tôi, đưa Điềm Điềm vào trong ngực tôi, bản thân thì tiếp tục tranh luận cùng bà mẹ kia, bắt đứa bé kia xin lỗi Điềm Điềm, chị ta còn mua bánh kem và nước trái cây cho Điềm Điềm, Điềm Điềm có vẻ muốn nhận chúng, nhưng con bé rất hiểu chuyện, sợ tôi tức giận nên vẫn luôn nhìn tôi, dù sao hôm nay cũng nhờ Thẩm Tiện bảo vệ Điềm Điềm, nói thật, tôi có hơi mềm lòng, tôi nghĩ, chỉ là bánh kem và nước trái cây mà thôi, tôi bảo Điềm Điềm nhận đi.
200 đồng tôi chuyển cho Thẩm Tiện chị ta vẫn chưa nhận, Thẩm Tiện còn thường xuyên mua trái cây và đồ ăn vặt cho Điềm Điềm. Có một lần, tôi nhận được thông báo phải tăng ca, bất đắc dĩ, tôi đành phải nhờ Thẩm Tiện giúp tôi trông Điềm Điềm một lúc, nhưng Thẩm Tiện lại mua rất nhiều đồ ăn, nấu ăn xong thì chờ tôi tan làm, sau khi tôi về đến nhà thì Thẩm Tiện chỉ múc cơm cho Điềm Điềm và tôi, hình như chị ta chuẩn bị rời đi, tôi có thể nhìn ra Điềm Điềm có chút thích chị ta, không muốn chị ta đi, tôi nghĩ, chỉ cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không sao, huống hồ gì cơm cũng do Thẩm Tiện nấu, vì thế tôi kêu Thẩm Tiện ở lại ăn cùng, Thẩm Tiện và Điềm Điềm nghe xong đều rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, tôi nhìn thấy Thẩm Tiện mua trái cây, bên trong có trái cam, tôi cười lạnh một tiếng, quả nhiên Thẩm Tiện vẫn chứng nào tật nấy, muốn dùng trái cam để thử tôi, tôi ném trái cam vào người chị ta, còn cảnh cáo chị ta đừng có tiếp tục dùng mấy trò xiếc này với tôi.
Không lâu sau, Lâm Chí Tân tới bệnh viện tìm tôi đòi tiền, tôi không thoát khỏi nó được nên đành phải nhờ Thẩm Tiện đi đón Điềm Điềm giúp tôi, trong lúc bị Lâm Chí Tân dây dưa ở cửa bệnh viện không có cách nào thoát ra, lòng tôi nghĩ, ngoại trừ Điềm Điềm, quả thật trên thế giới này thật sự không còn ai quan tâm sống chết của tôi, đúng lúc này, Thẩm Tiện đi đến, chị ta đứng ở phía trước che chở tôi, giúp tôi đuổi Lâm Chí Tân đi, tôi vậy mà lại cảm động trước hành động của Thẩm Tiện, nhưng sau khi bình tĩnh lại, tôi nói với bản thân, không thể mềm lòng với Thẩm Tiện.
Buổi tối, tôi và Điềm Điềm về nhà, không ngờ Lâm Chí Tân lại đứng ở hành lang chờ mẹ con tôi, Điềm Điềm bị dọa khóc, Lâm Chí Tân vẫn cứ mặt dày vào nhà tôi ăn vạ, tôi lục lọi trong đầu tìm kiếm người có thể giúp đỡ mình, ấy vậy mà người duy nhất có thể giúp đỡ tôi chỉ có Thẩm Tiện, ma xui quỷ khiến, tôi gọi điện cho Thẩm Tiện, chị ta nhanh chóng chạy đến đây, không những giúp tôi đuổi Lâm Chí Tân đi mà còn dỗ dành Điềm Điềm đang khóc nức nở.
Từ ngày đó về sau, Thẩm Tiện luôn xuất hiện bên cạnh tôi và Điềm Điềm, tôi gặp chuyện gì, chị ấy sẽ luôn là người đầu tiên xông lên giúp tôi giải quyết vấn đề, chị ấy cũng rất tốt với Điềm Điềm, làm việc gì cũng đến nơi đến chốn, cư xử lại dịu dàng, cái nhìn của tôi đối với Thẩm Tiện dần thay đổi.
Ngày đó, Thẩm Tiện nói buổi tối phải ra ngoài xã giao, tôi có hơi lo lắng rằng chị ấy lại học thói hư tật xấu như trước kia, tôi vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ chị ấy về nhà, thấy sắc mặt chị ấy vẫn giống thường ngày, tảng đá đè nặng trong lòng tôi rơi xuống.
Sau đó, tôi say rượu, Thẩm Tiện đi đón tôi về nhà, lúc Lâm Chí Tân kêu người khác đến đòi tiền tôi, chị ấy đứng trước người tôi, che chở tôi, mặc dù bị ống thép đánh trúng, chị ấy vẫn không quên gắt gao ôm chặt bảo vệ tôi, tôi cảm thấy bản thân bắt đầu có cảm xúc khác đối với chị ấy, loại cảm xúc này rất phức tạp, tôi cũng không thể nói rõ, chúng tôi ở chung với nhau như bạn bè, tôi cũng không còn đề phòng chị ấy như trước kia, thậm chí còn có hảo cảm với chị ấy.
Lần đầu tiên tôi nhìn thẳng vào tình cảm của mình, rằng tôi thích Thẩm Tiện chính là trong một bữa tiệc tối, Thẩm Tiện làm bạn nữ của Giang Hi, không thể phủ nhận rằng lúc đó tôi có hơi ghen tị.
Sau này, Thẩm Tiện mở công ty, cuộc sống của chúng tôi cũng ngày càng tốt hơn.... Dù bạch nguyệt quang của Thẩm Tiện đã quay lại cũng không thể phá vỡ cuộc sống bình yên của gia đình chúng tôi.
Bỗng nhiên một ngày, tôi nhìn thấy Thẩm Tiện mua nhà mới, lúc đó quan hệ giữa chúng tôi có chút mập mờ, tôi còn nghĩ rằng chị ấy không muốn ở bên cạnh tôi, không ngờ chị ấy mua nhà mới là muốn ở cùng tôi và Điềm Điềm, thật ra trong lòng tôi có chút vui vẻ, tôi vui vì tôi và Điềm Điềm xuất hiện trong kế hoạch tương lai của chị ấy, bầu không khí giữa chúng tôi bắt đầu trở nên cực kỳ ái muội, nhưng tôi luôn cảm thấy giữa chúng tôi còn thiếu cái gì đó, tôi cũng không dám chắc Thẩm Tiện có thích tôi hay không.
Tôi bắt đầu thăm dò Thẩm Tiện, nhưng người này lại hoàn toàn không hiểu, cuối cùng tôi phải liên tiếp hôn Thẩm Tiện ba lần, Thẩm Tiện mới hiểu được tâm ý của tôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân cũng sẽ được yêu, Thẩm Tiện thật sự rất tốt, thậm chí vì không muốn tôi chịu khổ nên không muốn có thêm em bé, nhưng tôi cũng rất yêu Thẩm Tiện, tôi nguyện ý vì chị ấy sinh thêm một bảo bảo đáng yêu, như vậy sau này Điềm Điềm cũng sẽ không cô đơn, sau đó, gia đình tôi chào đón thêm một Nhất Nam đáng yêu, nếu là trước đây, tôi mơ cũng không dám mơ rằng bản thân sẽ có cuộc sống hạnh phúc như vậy...
Cho đến một ngày, tôi vừa mở mắt liền thấy bản thân và Điềm xuất hiện ở một nơi tuyết rơi trắng xóa, điện thoại không có chút tín hiệu nào, tôi chỉ có thể ôm Điềm Điềm, ăn mặc mỏng manh đi về phía trước, nhưng sau đó tôi nhìn thấy Thẩm Tiện, tôi lớn tiếng kêu chị ấy giúp đỡ tôi.
Thẩm Tiện quả nhiên đi đến giúp tôi và Điềm Điềm, nhưng chị ấy lại không nhớ rõ chúng tôi, tôi rất khổ sở, chị ấy hoàn toàn không nhớ rõ những ký ức tốt đẹp của trước đây, nhưng tôi cũng cảm thấy may mắn vì có thể gặp lại chị ấy một lần nữa, dần dần, tôi hiểu rõ, nơi này là thế giới của Thẩm Tiện, tôi từng nghe Thẩm Tiện kể về đời trước của chị ấy, ở đây chị ấy rất có tiền, nhưng ngoại trừ làm việc thì không biết làm gì khác, tôi và Điềm Điềm xuyên đến đây đã khiến Thẩm Tiện rất vui vẻ.
Theo như kinh nghiệm trước đây, tôi không muốn làm cái gì mà chị em tốt với Thẩm Tiện, vì thế tôi muốn chủ động xuất kích, quả nhiên, người này dù không nhớ rõ tôi là ai cũng sẽ yêu tôi một lần nữa, nhưng con thỏ trắng tên Thẩm Tiện này đáng yêu quá, tôi bỗng muốn trêu chọc chị ấy, tôi dụ dỗ Thẩm Tiện làm 0, nhưng tôi không ngờ rằng làm 1 vất vả như vậy, tôi thấy sau này vẫn nên để Thẩm Tiện làm 1 đi, nằm đó vẫn thoải mái hơn, còn được làm nũng với Thẩm Tiện ~.
Nhưng không hiểu tại sao, lúc chúng tôi ngủ dậy lần nữa thì đã quay về thế giới trong sách, mọi chuyện vẫn như thường ngày, tình yêu giữa chúng tôi cũng chưa từng biến mất.
Nhất Nam đã biết gọi mẹ, nhóc con thích quấn lấy Nhất Nam chỉ con bé kêu chị hai, tôi rất may mắn vì có được cuộc sống như bây giờ, tôi cũng rất vui vẻ vì mỗi ngày có Thẩm Tiện ở cạnh tôi....
- Toàn văn hoàn -