Mục lục
Đế Chế Đông Lào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Cảm ơn bạn Trần Lê Dân Triết ủng hộ qua momo.



Các bạn Thanhnobi, hoaxinhgai; Cảnh Thuỷ Lợi, Trung Kiên Đoàn, Thiên V, DcjdJ25862 đã tặng kẹo.



Cũng cảm ơn các bạn đã đề cử Hoa: GqHuy50325, npsaa61210, nguyenanalt, Ngọc Cẩm Nhàn, ON DEtHS.....)







Mấy ngày sau, ngoài thời gian bên cạnh con và nàng để bù đắp khoảng thời gian xa cách sắp tới. Nguyễn Toản tranh thủ xem lại những hồ sơ A Páo đưa lên, qua đó xác định tiến độ các công việc đã thực hiện. Kết hợp những hiểu biết về diễn biến sẽ xảy ra trong tương lai đề điều chỉnh cho phù hợp.



Nhưng càng xem, hắn càng cảm thấy mình tham lam, đồng thời thầm cảm ơn những người ở Cô Ba này. Bởi khối lượng công việc là vô cùng lớn. Đắn đo thật lâu, Nguyễn Toản quyết định sẽ cắt giảm khối lượng, để đẩy nhanh tiến độ. Những công nghệ đã lỗi thời sẽ đẩy xuống khu vực làng Đại, căn cứ quân sự....



........



Sau một tuần cân đó đong đếm thiệt hơn, bản kế hoạch cũng hoàn thiện. Xem lại một lượt, xác nhận không có sai xót. Nguyễn Toản đưa cho Triệu Lan phô tô, xong quay ra nhìn Lê Huy:



“ Ngươi đi gọi A Páo, A Tư.... lại đây.”



“ Vâng.”



........



Không lâu sau, mọi người đã đến, đây đều là những người gắn bó với Cô Ba từ lâu, nắm những vai trò vô cùng quan trọng. Thấy tất cả đã đông đủ, Nguyễn Toản bảo Lê Huy đưa tới, nói:



“ Đây là kế hoạch mới. Ta đã xem xét điều chỉnh cho phù hợp. Mọi người xem và cho ý kiến.”



“ Vâng.”



.........



Rất nhanh, xem xong, A Páo nói:



“ Thưa công tử, vấn đề chuyển giao một số công nghệ cũ về súng ông, tôi phản đối. Bởi theo tìm hiểu, dù chúng cũ với ta, nhưng lại thua kém, có phần nhỉnh hơn của Anh bây giờ. Một mặt Pháo chúng ta truyền lại vô cùng tốt, đủ để thống nhất đất nước, không cần thêm vũ khí khác. Thứ hai, mang ngọc có tội, Tây Sơn dù mạnh, có thể đánh ngang tay với Đông Ấn Anh, Pháp, Thanh. Nhưng nếu giá trị công nghệ đủ lớn, Anh với Pháp có thể bắt tay. Tây Sơn sẽ nguy hiểm, khi đó ý tưởng là tốt nhưng lại gây hại. Công tử sẽ là tội nhân.”



A Páo vừa dứt, Chu An tiếp:



“ Thứ cho thuộc hạ nói thẳng. Công tử đã quá nặng lòng, lo nghĩ cho quê hương mà đôi lúc mù quáng. Người thấy, Tây Sơn là của họ Nguyễn, chứ chưa phải của toàn dân. Nguyễn Huệ tài ba, khí phách.... nên người ngoài lầm tưởng. Nhưng thực ra, con cháu, anh em.... có mấy người nghĩ vậy. Một cây làm chẳng lên non. Dù công tử tốt nhưng cũng cần giữ một tay. Nếu Nguyễn Huệ biết sẽ không ý kiến. Con người không phải thánh nhân.”



Những người khác cũng nhao nhao khuyên nhủ.



Thấy nhiều người nói vậy, Nguyễn Toản suy tư thật lâu, gật đầu:



“ Vấn đề súng ống tạm thời bỏ qua. Nhưng kỹ thuật gieo cấy, nuôi trồng, tuốt lúa.... cần phải chuyển giao. Chúng sẽ giúp công việc người nông dân đỡ vất vả, năng suất cao. Dân giàu, nước mới mạnh.”



Vấn đề này, rất nhanh tất cả đều đáp ứng.



Những vấn đề khác cũng được đưa ra mổ xẻ. Vừa lắng nghe, phân tích, sửa đổi, bản kế hoạch dần thành hình. Sai Triệu Lan đánh lại, đưa cho từng người, Nguyễn Toản nói:



“ Khi ta không có đây, kế hoạch hãy y theo mà làm.”



“ Vâng.”



...........



Hôm sau, Nguyễn Toản đi tới căn cứ quân sự, so với lần đầu, nơi đây đã mở rộng nhiều lần, với quân số 50 nghìn người, tương đương một quân đoàn. Hắn cho chia thành 2 sư đoàn (20000 người). Mỗi sư đoàn gồm 4 lữ đoàn (5000 người). Mỗi Lữ đoàn gồm 5 trung đoàn (1000 người)......



Thấy Nguyễn Toản bước vào, Nguyễn Long đang giữ chức quản lý quân đoàn, quát lớn:



“ Nghiêm...”



Sau đó là hàng loạt bài điều lệ. Xong xuôi, Nguyễn Long chạy đến phía Nguyễn Toản báo cáo:



“ Thưa công tử, có 50000 người, đến đủ 50000 người, hết...”



“ Tốt....” Nguyễn Toản ngắm nhìn một lượt, khẽ nghĩ ngợi.



..........



Đây toàn bộ quân của hắn, ngoài được đào tạo bài bản, trang bị vũ khí hiện đại. Khó ai có thể ngờ ở một nơi hoang vu lại có một lực lượng như này. Có lẽ đến chính Nguyễn Huệ cũng không tin, trong đất nước, có một lực lượng đủ sức đập tan triều đình Tây Sơn......



Đội quân phần lớn được tuyển chọn từ Hắc Vệ quân, Mật Viện, Thiên Lâu Các, Dân Vệ.... số khác từ những tù binh, dân địa phương. Tất cả đều được đào tạo bài bản, trang bị những vũ khí tối tân nhất, có lẽ mạnh nhất thế giới lúc này, từ dùi cui điện, Kammerlader M1842, M-1862 Dreyse.



Dùi cui điện là một vũ khí cận chiến tuyệt hảo. Chỉ cần trong khi vật lộn, một cú chích, dòng điện tê dần, một dao cứa cổ. Cái chết oan ức làm sao.



Kammerlader M1842 bắn đạn giấy, phát một, cơ chế đánh lửa mới, hoàn toàn thích hợp cho bắn tỉa, ám sát từ xa, với khoảng bắn hiệu quả 1, 1km. Còn được trang bị lưỡi lê.



M-1862 Dreyse đạn giấy, tầm bắn hiệu quả 200m, 6–12 vòng mỗi phút, kim dài được điều khiển bởi một lò xo đồng trục cuộn có thể bắn nắp bộ gõ bên trong trên đế của cây súng. Việc ông áp dụng nguyên tắc nạp đạn đầu nòng kết hợp với hệ thống đánh lửa này đã mang lại cho súng trường tiềm năng quân sự của nó, cho phép tốc độ bắn nhanh hơn nhiều.. Vô cùng thuận lợi khi bắn tầm trung



Tuy Nguyễn Toản biết nhược điểm của đạn giấy, nòng rãnh..... nhưng thiết kế này đã phù hợp nhất với điều kiện hiện có. Muốn phát triển một vũ khí không thể một lần lớn bồng như Thánh gióng. Mà cần từ những thứ đơn giản xong đến khó. Mặt khác, việc chế tạo hơn 20000 vũ khí, đã khiến toàn bộ gia sản ở Cô Ba kiệt quệ. Dù tiền từ lụa Phúc Chu, buôn với Tây...... liên tục tiếp ứng nhưng không đuổi kịp tốc độ tiêu hao. Chính vì vậy, ngoài tìm một nơi khác cho an toàn, Nguyễn Toản cũng muốn địa điểm thuận lợi thông thương, vú khí lạc hậu có thể tuồn bán lại, tái đầu tư.



Và sau nhiều lần đắn đó thì triều Konbaung (*) là miếng mồi ngon. Đặc biệt là Yangoon. Việc lựa chọn nơi đây, một mặt vì có điều kiện khí hậu, giống điều kiện nước ta; là nơi hội tụ của sông Yangon và sông Bago, đất đai màu mỡ, thích hợp nuôi trồng....



Thứ hai, nơi đây cách khá xa Amarapura - thủ đô của Konbaung, không phải lo sợ mà là Nguyễn Toản không muốn bị hai bọn Anh, Pháp lợi dụng. Thứ ba cũng là kiên quyết nhất, nơi đây giao thương sớm với nước ngoài, nên việc một thế lực khác đến, sẽ không gây quá chú ý. Cơ sở hạ tầng ở đây cũng đáp ứng yêu cầu. Ngoài ra, nơi đây khá gần Calcuta, đi đương thủ chỉ có 2 ngày, vô cùng thuận tiện cho hành động.



........



Suy nghĩ xong, Nguyễn Toản hô lớn:



“ Nghỉ tại chỗ.” Xong nói tiếp:



“ Nguyễn Long chắc hẳn đã nói qua. Sắp tới, chúng ta sẽ có ba chiến dịch lớn.



Đầu tiên là chiến dịch bước chân Phù Đổng. Mục đích là tìm kiếm một nơi phù hợp để chúng ta tiếp tục phát triển, thuận lợi giao thương. Tạo bàn đạp cho kế hoạch tiến xa hơn về Phương Tây. Chiến dịch này sẽ vô cùng cam go, sẽ đích thân do ta chỉ huy với 2 sư đoàn, cùng trang thiết bị tối tân. Với khẩu hiệu: đánh nhanh, thắng nhanh, tiêu hao ít.



Chiến dịch thư hai cũng cam go không kém. Đó là Con rồng châu Á. Một sư đoàn sẽ được phân tách ra thành nhiều Trung đoàn, phân bố khắp Đông Á, Đông Nam Á. Một mặt, dựa vào cơ sở có sẵn, phát triển thêm hệ thống tình báo, giám sát những kẻ có nguy cơ..... Một mặt, phụ trách vận chuyển, phân phối những lô hàng nha phiến và vườn trồng an toàn. Đặc biệt nghiêm cấm di chuyển vào nước ta. Nếu có, ta quyết định ngũ mã phanh thây.



Thứ ba, một chiến dịch không thể có bất kỳ một sai lầm nào. Đó chính là bảo vệ Cô Ba, cơ quan đầu não. Những thứ quân đội có, tất cả đều từ Cô Ba đem lại. Nơi đây là nhà, là gia đình chúng ta.”



Nguyễn Toản nói xong, phía dưới hét lớn:



“ Vâng”



Tiếp theo, một loạt súng ầm vang, Nguyễn Toản cười lớn:



“ Đi bắt đi.”



“ Chiến.... chiến.....” Một toán binh lính tản ra.



.........



Quả nhiên nghe tiếng phái, nhiều bóng dáng mò mẫm từ lâu, nhanh chóng bám theo âm thanh.



Nhưng không biết rằng đã rơi vào cạm bẫy. Một giờ tiếp theo, những cuộc diễn đấu xảy ra khắp nơi. Nhưng dựa vào vũ khí vượt trội cùng địa hình quen thuộc. Những kẻ xâm nhập đại bại, xác được kéo lê về.



...........



Nhìn xác chất đống, gần 1000 người, Nguyễn Toản khẽ lướt qua. Khi thấy trong đó có người còn mang theo ký hiệu Mật vệ (lực lượng tận trung với Nguyễn Huệ), hắn khẽ cười nhạt, châm lửa đốt.



Trong mùi khét lẹt, Nguyễn Toản nói lớn:



“ Đây chỉ là lũ chuột đầu tiên. Xung quanh còn rất nhiều kẻ ẩn nấp. Chỉ cần sau một li là đi một dặm. Đều nâng cao cảnh giác.”



“ Vâng.”



.....



Sáng sớm hôm sau. Ngoài mang theo súng, tất cả đều vác theo một ba lo nặng gần 20kg, bên trong ngoài nhu yếu phẩm phần lớn là lương khô, đề phòng trường hợp không tìm được nguồn thức ăn, kể cả Nguyễn Toản không ngoại lệ.



Đúng bảy giờ, Nguyễn Long điểm danh đầy đủ, hắn quát lớn:



“ Xuất phát.”



Mọi người vừa đi, vừa hát vang bài ca.



....



Ban đầu, hành trình vô cùng thuận lợi, đoàn người rất nhanh đi qua địa phận nước ta đến Luang Phrabang. Nhưng khi vừa đi tiếp không lâu, cơn mưa đổ xuống, Nguyễn Toản nhanh cho người dựng trại.



..........



Trời đã gần tối, nhìn màn mưa càng mau, không dấu hiệu dứt, Nguyễn Toản nhìn Lê Huy:



“ Ngươi đi xem gần đây có làng xóm, đổi tí đồ tươi.”



“ Vâng.”



Rất nhanh cá, gà, dê theo xe trở lại, nhìn thấy vậy, người lính vội ào ra làm, không kể trời mưa.



........



Nhìn cảnh đó Nguyễn Toản đau lòng. Gần một tuần chỉ ăn lương khô cũng khiến hắn chán ngấy. Nhiều binh sĩ bị ốm, không khí dần trầm lắng. Tuy không ai nói, nhưng hắn hiểu. Lấy trong người một mẩu giấy, đã vạch sẵn lộ trình, tránh nơi đông người sẽ bị bại lộ. Nghĩ lúc, hắn xé tan, thả vào màn mưa. Có lẽ lên suy nghĩ lại.



P/s:



(*) Đế quốc Konbaung là vương triều cuối cùng ở Miến Điện, thành lập năm 1752 và diệt vong năm 1885. Dưới sự cai trị của triều Konbaung, Miến Điện đã thống nhất và trở thành một đế quốc hùng mạnh ở Đông Nam Á, xâm chiếm nhiều nước láng giềng( Ayuthaya - Xiêm; Aranka.....)



và đánh bại những cuộc xâm lược của Mãn Thanh thời Càn Long.



Từng đem quân đánh Đông Ấn Anh năm 1824. Nhưng sau khi Anh bắt tay với Pháp, thì bị thất bại sau hai cuộc chiến tranh năm 1858 và 1885.



(**) Yangon còn được gọi là Rangoon , là thủ phủ của Vùng Yangon và là thành phố lớn nhất của Myanmar (còn được gọi là Miến Điện). Yangon là thành phố đông dân nhất của Myanmar và là trung tâm thương mại quan trọng nhất của nó.



**Có vài bạn hỏi mình kiếm Hoa, kẹo như thế nào. Minh xin trả lời:



+ Kẹo làm nhiệm vụ: Đề cử; check-in...



+ Hoa thì phụ thuộc level: level 1 mỗi ngày 1 hoa( hoa dùng trong ngày); level 2-2 hoa...



** Tác kiếm tiền như thế nào:



Có ba cách:



+ Lượt đọc ( tuỳ level tác giả. Thường là 2.4 đ/1 lượt. Tức 1000 lượt đọc, tác mới có 2000 đồng). Tác chỉ được rút 90%.



+ Mua chương vip



+ Tặng quà. Tác chỉ rút được 50% giá trị.



Nên việc ủng hộ qua momo là động lực chính với tác. Các quà tặng khác, tác cũng cảm ơn nhiều. Không rõ có điều kiện đạt bao nhiêu thì được rút không. Như bên truyencv là có đậu tặng không được rút, do điều kiện. Cũng k rõ là gì.



Lịch sử ấn độ và miến điện mình không biết nên đọc sách. Dù dã sử nhưng vẫn muốn viết sát nhất. Mong mọi người thông cảm ạ.



Nay không bù được mình thật xin lỗi ạ. Quên ấn save lên phải viết lại, không có thời gian viết tiếp. Thật cảm tạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK