Mục lục
Đế Chế Đông Lào
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Toản cứ miệt mài mà viết, không kể thời gian. Cho đến khi, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, hắn dừng bút, khẽ hỏi:



“ Ai đó?”



Triệu Lan nhỏ giọng, đáp:



“ Trời đã muộn. Nô tỳ mang bữa tối đến.”



“ Ừm. Mang vào đi. “



Triệu Lan nghe vậy, đẩy cửa đi vào, định bước ra thì hắn nói:



“ Viết nhiều có chút đau nhức. Người xoa bóp vai cho ta.”



“ Vâng.” Nàng nghe vậy, khẽ mừng thầm, tiến lại đằng sau, bắt đầu. Hắn dần dễ chịu, thiêm thiếp ngủ.



.......



Nàng xoa bóp một lúc, thấy hắn đã đều giấc, lấy chăn đắp qua người, khẽ thở dài đi ra.



.......



Hắn thức giấc đã là hai giờ sáng, nhìn cơm vẫn còn nóng, lắc đầu cười khổ, chậm rãi dùng bữa. Vừa xong xuôi thì Lê Huy đứng ngoài, thấp giọng:



“ Công tử người còn thức chứ?”



“ Còn. Vào đi.”



Nhưng khi Lê Huy dìu Trần Long đi vào, hắn hốt hoảng tiến lại. Bởi Trần Long người bê bết máu, hơi thở chậm chờn, vô cùng nguy hiểm..... Không nhiều lời, hắn cùng Lê Huy đặt Trần Long lên giường. Sau đó, chậm rãi dò xét qua, khẽ nhíu mày, lôi một viên Cải Hoàn đan trong người ra, nhét vào miệng Trần Long. Sau đó, nhẹ nhẹ dùng chân khí điều tiết cho dược lực lan đều.



Nửa tiếng sau, sắc mặt Trần Long cũng chuyển từ trắng sang hồng, lau khẽ mồ hôi trên trán, hắn thở hắt, nhìn Lê Huy nói:



“ Đã qua cơn nguy hiểm. Hai hôm là ổn. Mà ta sai các ngươi đi ra? Đụng phải việc gì mà ra nông nỗi này.”



Lê Huy vội vã quỳ xuống nói:



“ Thưa công tử, đây là lỗi của hạ thần. Ban đầu, sau khi hoàn thành phân phó, chúng thần trở lại, nhưng vừa vào phủ, tình cờ nghe được Phùng lão (Phùng Anh Liêm) đang căn dặn vài tên áo đen, đem lá thư ra khỏi thành đưa cho Hòa Thân. Đoán rằng việc này có thể liên quan dịch bệnh, lo sợ sẽ khiến cho tình hình bại lo, kế hoạch có thể hỏng. Chính vì vậy, thần đã rủ Trần huynh tạm thời ẩn nấp, đợi tên áo đen rời đi, đuổi theo, giết hại. Sẽ khiến thông tin không truyền đi, kế hoạch an toàn hơn.



Nhưng không ngờ, chúng thần chuẩn bị phục kích thì gặp một đám người áo đen khác. Chính vì vậy, chúng thần đành phải lấy một địch hai. Tuy giết hết bọn chúng, nhưng Trần huynh cũng thụ thương nặng....” Nói xong cúi đầu.



Hắn khẽ thở dài, nhẹ giọng:



“ Các ngươi nghĩ vậy là rất tốt. Nhưng kiến yếu cũng có thể cắn chết voi. Lần này chúng ta đi quá ít...”



Rồi nhìn Lê Huy:



“ Hai ngày nay, ngươi hãy nghỉ ngơi đi. Tạm án binh bất động. “



Tuy không hiểu ý, Lê Huy vẫn gật đầu:



“ Vâng.” Sau đó lùi đi.



......



Lê Huy rời, hắn gọi Triệu Lan tới, kể qua câu chuyện, xong nói:



“ Tuy tình hình đã ổn. Nhưng đề phòng xảy ra biến cố. Ngươi tạm thức trông coi. Nếu có gỉ thì gọi ta.”



“ Vâng.”



Hắn gật đầu, sau đó lặng lẽ rời đi Phùng phủ.



.......



Trong một căn phòng nhỏ, Nguyễn Toản vừa tiến vào, bốn sắc áo đen cung kính:



“ Tham kiến chủ nhân.”



Nhìn vậy, hắn gật đầu, nhớ lại.



......



Mấy ngày trước không hiểu duyên cớ gì mà điểm năng lượng trên hệ thống của hắn bỗng nhiên tăng. Đồng thời khu vực vật phẩm hối đoái ngoài Cải hoàn đan cũng sáng thêm, Củ Chi đan.



.......



Củ Chi đan có thành phần chủ yếu làm từ cây Củ Chi (loài có độc tính cao, được xếp vào loại độc dược hạng A.), mỗi nửa tháng sẽ phát tác cơn đau một lần. Sau 3 lần không uống thuốc giải cả người sẽ dần hoại tử và chết. Hối đoái một viên + 1 liều thuốc giải chỉ cần 1.5 điểm. Khá rẻ. Từ đó hắn nảy sinh, dùng loại thuốc này để khống chế người, chế tạo một nhánh khác. Không phải hắn không tin tưởng bọn Lê Huy, Trần Long..... mà mấy lần suýt chết, hắn ngẫm nhiều điều: đừng tin tưởng ai, mong chờ ai giúp đỡ ngoài chính bản thân mình. Và bốn kẻ này là nhóm đầu tiên. Tất cả đều là kẻ cực kỳ tàn nhẫn, ác trong ác. Mạng người chết dưới tay, không ít hơn 100. Hắn đã đưa ra từ nhà tù Hàng Châu.



Sau thời gian đầu, dùng ‘võ công’ khuất phục, lại để một thời gian cho bọn chúng nếm thử sự đau nhức. Cuối cùng, hôm nay hắn cũng có thể sử dụng.



......



Bên dưới bốn người nhìn Nguyễn Toản mở mở nụ cười, cả lòng rét. Bọn hắn tự nhận mình là ma quỷ nhưng không ngờ kẻ trước mắt còn đáng sợ hơn. Ban đầu còn ngoan cường. Nhưng dưới khát vọng muốn sống và dụ hoặc. Cả bốn người thật tâm thuần phục. Nếu không, bọn chúng không biết tên điên này muốn làm gì nữa.



.......



Trên đài, Nguyễn Toản cũng chậm rãi, thu xếp, mạch suy nghĩ của mình. Quay xuống, nhìn bốn người, nói:



“ Đây là nhiệm vụ đầu tiên, ta giao cho các ngươi. Hoàn thành tốt sẽ có thuốc giải cho lần tới. Nếu không thì....”



Nghe vậy, bốn người gật đầu răm rắp:



“ Chủ nhân người cứ nói, thuộc hạ dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng cũng cam lòng.”



“ Được.”



Sau đó hắn bắt đầu nói kế hoạch.



Không quá lâu, năm người tời đi. Căn nhà hoang cũng bốc cháy.



.......



Cửa thành, Phùng Cơ đội đang dẫn đám người tuần tra. Bỗng một cơn gió mát lạnh lướt qua, hắn sợ hãi co dúm người, trong lòng không khỏi thóa mạ:



“ Mẹ kiếp, việc gì cũng đến tay ông. Không phải tên kia là con Tam thúc thì.... hừ.”



Xong quay lại, nhìn đám lính quát:



“ Tập trung tinh thần vào. Đại nhân đã nói, không để một con muỗi bay qua. Nếu lơ là xảy ra chuyện, ta chém cả nhà các người.”



.....



Mấy tên đang mơ mơ ngủ, nghe xong, giật mình, vội vã nghiêm trang. Phùng Cơ nhìn vậy, đắc ý đi tiếp.



Nhưng không bao lâu, hắn trợn tròn ngã xuống. Mấy tên lính phía sau còn ngơ ngác chưa kịp phản ứng thì đã chung kết cục.



......



Nguyễn Toản dần tiến lại, móc trên người Phùng cơ lệnh bài, ném cho một tên, nói:



“ Đây là chứng nhận, các ngươi tìm cách dựa vào chúng lẩn tới bên trong. Sau đó hoàn thành việc ta đã nói.”



“ Vâng.”



.......



Đợi bốn người khuất, hắn lại tiến bước tới những giếng làng. Thả một viên Củ Chi đan xuống. Tuy liều lượng bị hòa tan. Tác dụng hội giảm. Nhưng ít nhất cũng sẽ khiến hệ miễn dịch suy yếu. Đó cũng là cơ hội để vi vút đậu mùa nhanh chóng xâm nhập. Dù phần lớn tai vạ sẽ rơi vào kẻ bình thường, vô tội nhưng hắn cũng không quá xao động, bận tâm. Bởi vài người chết không thể đền hết tội của bọn chúng trong quá khứ.



.......



Trở lại phòng, trời đã tờ mờ sáng. Hắn tiến lên, thăm khám lần nữa, xác nhận không sao, nhìn Triệu Lan nói:



“ Người vất vả rồi. Về nghỉ ngơi trước đi. Tối ta đến phòng ngươi.”



Câu nói của hắn khiến Triệu Lan đứng hình, gật đầu, hấp tấp rời đi.



Nhìn vậy, hắn cười khổ. Tình cảm của nàng hắn cũng hiểu được. Tiếp xúc cũng là khá lâu, nàng cũng bất giác có một chút vị trí trong hắn? Mấy nay nàng cũng vất vả, lập đại công, coi như đêm nay hắn “ thưởng “ nàng một chút. Có thưởng phạt con người mới có sự phấn đấu...:



......



Đang nghĩ ngợi, thì bên ngoài Thiên Tước cười, tiến đến:



“ Haha, huynh buổi sáng tốt lành. Ngoại tổ nghe ta kể về huynh. Cũng có chút thích thú, nên bảo ta mời huynh đến hậu viện thưởng trà.”



Nghe Thiên Tước nói, Nguyễn Toàn cũng cười trừ, sửa soạn quần áo nói:



“ Ta cũng muốn đến hỏi thăm Phùng lão. Hôm qua đến muộn, có chút mệt nhọc, không đi bái kiến được, thật có lỗi.”



“ Không sao.”



.....:::



Sau đó, hai người đi vào một khu vườn nhìn vô cùng trang nhã: chim hót, cá bơi, muôn hoa đua nở. Phùng Anh Liêm đang cho cá ăn thấy hai người, khẽ mỉm cười:



“ Đã đến, ngồi đi. Đợi ta chút.”



“ Vâng.”



Lúc sau, cho cá ăn xong, Phùng Anh Liêm ngồi xuống, đơm chén Long Tỉnh đưa lại:



“ Cậu chắc phương xa tới. Thưởng thức chút trà đặc sản giang nam đi.”



Nguyễn Toản khẽ tạ ơn, cầm lấy chén, chậm rãi thưởng thưởng, sau đó gật đầu khen:



“ Đúng quả là trà ngự. hương thơm đậm đà, uống vào có cảm giác êm ngọt trong miệng. Đúng là ở Giang Nam chỉ có Phùng lão mới lỡ bỏ ra mời khách. Tiểu sinh thật là có phúc.”



“ Haha. Thứ này ta còn nhiều. Nếu cậu thích có thể mang về mà dùng.”



“ Vậy cảm ơn Phùng lão.”



“ Haha. Nhân uống trà. Cậu thử làm một bài thơ xem?”



“ Phùng lão có lời. Ta cũng không lỡ chối. Làm một bài. Mong Phùng lão không chê.”



Sau đó chậm rãi ngâm:



“ Thèm bấy lâu nay một ngụm trà



Ngóng người tri kỷ tận nơi xa



Hương trà xứ ấy lòng còn lắng



Dẫu có bao xuân vị chẳng nhoà.”



“ Hay.” Phùng Anh Liêm vô đùi khen. Sau đó, hai người bắt đầu trò chuyện nhiều hơn đủ mọi thứ trên đời. Càng nói, Phùng Anh Liêm càng ưng ý. Lúc sau, Nguyễn Toản. khẽ cáo từ.



........



Đợi Nguyễn Toản đi, Phùng Anh Liêm nhìn Thiên Tước, gật đầu:



“ Tốt. Kẻ này đáng để kết giao. Sau này thường xuyên lui tới.”



“ Vâng.” Thiên Tước gật đầu, sau đó cáo lui.



Thấy cháu mình như vậy, Phùng Anh Liêm không khỏi thở dài:



“ Đúng là nhà này cái liệu học hành học hết.”



Xong nói vọng:



“ Điều tra chút người này cho ta. “



Một bóng áo đen phía sau khẽ gật đầu.



P/s: Dạo này mình khá bận. Mong mọi người thông cảm ạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK