Lạc Tư Dao không nghĩ đến hắn sẽ làm vậy, hai mắt hoảng sợ mở to. Cắn chặt răng lại, ngăn cản sự xâm lấn của hắn, một tay đấm thật mạnh vai hắn, một tay cố gắng đùn đẩy. Nhưng Thẩm Trạch Khiên nhẹ nhàng kéo hai tay cô áp lên đỉnh đầu, cưỡng chế giữ chặt cơ thể cô.
Dùng sức cắn môi cô, nhân lúc cô bị đau, chiếc lưỡi dài tiến thẳng vào, ở trong miệng cô mặc sức mà xâm lược, càn quét, nóng lòng muốn làm trỗi dậy phản ứng của cô.
“Thẩm……ưm..… Thẩm Trạch Khiên…… buông tôi ra…….” Cô không cách nào chống lại, chỉ có thể cố sức quay đầu tránh né nụ hôn này.
Trong lúc lôi kéo, quần áo bị xé rách, làm lộ ra cái cổ trắng nõn, hai mắt hắn nóng rực, cúi người hôn lên gáy cô, liếm láp cắn gặm, ở trên da đển lại một dấu hôn màu đỏ tươi.
Lạc Tư Dao giống như bị điện giật, cơ thể run rẩy, dùng hết sức giãy khỏi sự giam cầm của hắn, “Chátt” một tiếng rơi xuống, tiếng vang lanh lảnh phá vỡ không gian yên tĩnh trong phòng làm việc.
Lạc Tư Dao nắm chặt cổ áo, Thẩm Trạch Khiên kinh hoàng lui về sau một bước........ Hắn không thể tin nổi gương mặt bi phẫn của cô, lực rõ ràng rất mạnh, phía bên má trái còn truyền đến cảm giác nóng rát.
Hai mắt cô sưng đỏ, giống như một con búp bê chịu đựng sự ngược đãi, nhếch nhách vô cùng.
Hơi thở cường thế lộ rõ sự nguy hiểm lan tràn đến từng góc nhỏ của căn phòng. Với sự nhạy cảm của mình, Lạc Tư Dao đương nhiên có thể nhận ra sự nguy hiểm này là từ thân thể hắn toát ra. Từ trước đến nay, cô chưa từng thấy vẻ mặt này của hắn, giống như hắn đã trở thành một con người khác, cực kỳ nguy hiểm........
“Thẩm Trạch Khiên, anh muốn làm gì?” Cô vô thức lùi về phía sau một bước, muốn cách xa hơi thở đầy nguy hiểm này một chút.
“Dao Dao, em nghĩ rằng chỉ cần dùng thái độ như vậy đối với tôi thì em có thể thoát khỏi tôi dễ dàng hay sao........” Thẩm Trạch Khiên vừa nói vừa tiến lại gần cô, một bàn tay to hung hăng nắm lấy cánh tay của cô, kéo lại trước mặt mình, “Lạc Tư Dao , nếu như tôi đã không thể chiếm được em, vậy thì tôi nhất định sẽ huỷ diệt. Cho dù huỷ diệt em, tôi cũng tuyệt đối không để cho người đàn ông nào có được em.”
Anh rốt cuộc muốn làm gì?” Đôi mắt đẹp của Lạc Tư Dao lộ rõ vẻ cảnh giác, cô muốn lùi lại nhưng lại bị cánh tay của hắn siết chặt. Đáy lòng đột nhiên run rẩy, hơi thở càng trở nên gấp gáp, cô phải thoát khỏi hắn, cảm giác hắn đem lại cho cô bây giờ khiến cô rất sợ hãi, thậm chí là không thể tin được.
“5 năm trước, em là người nói chia tay, nhưng tôi không hề chấp nhận lời chia tay đó, em nghĩ rằng chỉ mình em quyết định là có thể chấm dứt mối quan hệ của chúng ta hay sao?!” Giọng nói của hắn cực kỳ lạnh lẽo vang lên tựa cơn gió lốc. “Lạc Tư Dao , tôi nói cho em biết, từ bây giờ trở đi, em đừng hòng rời khỏi tôi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Trạch Khiên đột nhiên ôm cô lên hướng về phía phòng nghỉ đi tới.
Lạc Tư Dao hoảng sợ, vùng vẫy muốn thoát ra, “Thẩm Trạch Khiên, buông tôi ra, anh điên rồi!”
Thẩm Trạch Khiên bước chân càng nhanh hơn, giận dữ đáp, “Đúng vậy, tôi điên rồi, tôi chính là bị em ép tới điên luôn rồi"
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của Tamlinh247.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website Tamlinh247.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !