Lão gia tử phí phách bừng bừng:
- Huống hồ gì, là Vương gia và Chu gia bọn họ công khai đánh lén chúng ta, phủ thành chủ có muốn trị tội thì cũng phải trị tội của Vương gia và Chu gia bọn họ trước.
Diệp Phách Thiên lão gia tử hồn nhiên không sợ.
Lão nói cũng rất có đạo lý, lần này người của Lý gia và Lưu gia đều bịt mặt tới tấn công gia trang của Diệp gia, đây rõ ràng là hành vi cướp bóc rồi, cho dù có bị Diệp gia đánh chết đi nữa thì cũng không nói được gì.
Đương nhiên, chính là sau khi Diệp Phách Thiên lão gia tử đột phá địa võ sư tam trọng xong thì dĩ nhiên đã trở thành một nhân vật có địa vị không nhỏ ở Lam Nguyệt thành, bất kỳ thế lực nào muốn động tới Diệp gia bọn họ đều phải suy nghĩ lại cho thật kỹ.
Bên trong phủ đệ của Lý gia và Lưu gia, hộ vệ của Diệp gia đang liên tục kiểm kê, tốn cả ngày trời mới kiểm kê sạch sẽ toàn bộ.
Bất quá Diệp Huyền cũng không quan tâm tới những thứ này, mà là tập trung vào bốn kẻ Vương Tuyên đang chạy trốn.
- Cái gì? Ý của ngươi chính là ngươi muốn đuổi giết đám người Vương Tuyên?
Trở lại phủ đệ, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì mấy người lão gia tử lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền gật đầu:
- Theo ta thấy, người mà gia gia ngươi giết chết là vài trưởng lão của Vương gia và Chu gia, nhưng người cầm đầu lần này chính la Vương Tuyên của Vương gia và Chu Băng của Chu gia, hai người này đều là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của hai gia tộc, chỉ cần giết bọn họ thì sẽ tạo thành đả kích cực lớn đối với hai nhà.
- Huống hồ gì…
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh:
- Nếu như bọn họ đã dám cả gan tới Thanh Sơn Trấn ra tay với Diệp gia ta thì cũng phải chuẩn bị sẽ bỏ mạng lại đây, nếu để cho bọn họ chạy thoát thì uy nghiêm của Diệp gia chúng ta để ở đâu?
Chuyện thả hổ về rừng, Diệp Huyền nhất định sẽ không để nó xảy ra.
- Nhưng Huyền nhi à, bọn họ trốn về hướng hắc phong lĩnh, dọc theo đường đó thì có rất nhiều đường tắt, tìm mấy tên cường giả chẳng khác nào mò kim đấy bể, chúng ta biết tìm họ thế nào đây?
Diệp Phách Thiên cau mày nói.
Diệp Huyền mở địa đồ ra:
- Gia gia ngươi xem đi, căn cứ theo những gì ngươi nói thì đám người Vương Tuyên chạy theo hướng tây, tuy rằng hướng tây này có rất nhiều đường tắt để trở về Lam Nguyệt thành, nhưng cẩn thận lựa ra thì đám người Vương Tuyên chỉ có thể chọn hai đường này, hơn nữa hôm qua thân thể của bọn họ bị trọng thương, không thể chạy được quá xa, mấy người chúng ta đuổi theo nhất định có thể bắt kịp.
- Quan trọng nhất chính là cho dù trên đường không tìm thấy bọn họ, chỉ cần chúng ta đuổi tới nơi nhất định phải đi qua để trở về Lam Nguyệt thành thì nhất định có thể chặn đường bọn họ được.
- Hơn nữa, chỉ cần ta có thể tìm được dấu vết bọn họ lưu lại trên đường chạy trốn thì nhất định có thể biết rõ bọn họ chạy theo hướng nào.
Diệp Phách Thiên nhíu mày:
- Huyền nhi, ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Trên mặt Diệp Huyền đầy vẻ tự tin.
Tâm tư của Diệp Phách Thiên cũng chợt động, dù sao lão cũng là người quyết đoán, lập tức vỗ bàn:
- Được, đã như vậy thì chúng ta lập tức lên đường.
Lần này Diệp Phách Thiên an bài xong nhân thủ bảo vệ Diệp gia xong thì liền lên đường cùng Diệp Triển Vân và Diệp Huyền, nhanh chóng chạy tới nơi mà bốn người kia bỏ chạy hôm qua.
- Huyền nhi, chính là ở đây.
Diệp Phách Thiên chỉ vào cánh rừng ở phía trước.
Diệp Huyền gật đầu, đi vào trong rừng, lập tức nhìn thấy một ít dấu vết còn lưu lại từ trận chiến ngày hôm qua, trên mặt đất cũng có không ít dấu máu.
Chỉ thấy Diệp Huyền khảy một ít vết máu lên, bỏ vào bên trong một lọ dung dịch, dung dịch bên trong lọ lập tức biến thành trong suốt.
Sau đó, hắn lại lấy ra một miếng bông, đặt ở miệng bình dung dịch, miếng bông nháy mắt lại biến thành màu đỏ.
- Huyền nhi, ngươi đang làm gì vậy?
Diệp Triển Vân nghi hoặc.
- Phụ thân, bên trong huyết dịch của mỗi người đều có đặc điểm riêng của bản thân, loại dung dịch do ta phối chế ra này, có thể tiếp xúc với huyết khí trong không khí. Một khi tiếp xúc với huyết khí của đám người Vương Tuyên thì sẽ lập tức biến thành màu đỏ, như vậy liền có thể tìm được đường mà bọn họ đã đi hôm qua.
- Đám người Vương Tuyên đã chạy đi một ngày rồi, chỉ sợ huyết khí đã sớm tiêu tán hết, thế này cũng có thể tìm được sao?
Diệp Huyền cười một cái:
- Phụ thân, tuy rằng huyết khí bình thường sẽ tiêu tán trong vòng một hai canh giờ, nhưng thật ra chỉ là bị pha loãng ra mà thôi, nếu muốn triệt để biến mất thật sự thì ít nhất cũng cần tới hai ngày.
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Vân đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đi!
Diệp Huyền quan sát một lát, lập tức đi về một phía.
Quả nhiên, trên đường đi, miếng bông trong tay Diệp Huyền luôn giữ màu đỏ, một khi màu phai đi thì Diệp Huyền sẽ dừng bước, cẩn thận quan sát, sau đó sẽ chạy sang hướng khác, miếng bông sẽ biến thành màu đỏ trở lại.
Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân theo sát phía sau, trên đường đi cũng trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
Loại diệu thuật truy tung thế này, bất luận đối phương chạy tới nơi nào, cũng có thể dễ dàng lần ra.
Trên đường đi, Diệp Huyền giống như mọc thêm một con mắt vậy, dẫn đường ở phía trước, còn Diệp Triển Vân và Diệp Phách Thiên thì theo sát phía sau, ước chừng nửa ngày sau Diệp Huyền đột nhiên dừng bước.
- Cũng sắp tới nơi rồi, huyết khí ở nơi này rất mới, hẳn là lưu lại từ nửa canh giờ trước, ta có thể cảm giác được bọn họ ở cách đây không xa.
Diệp Huyền nhìn về phía mảnh rừng rậm trước mặt, lạnh lùng nói.
Ánh mắt của hai người Diệp lão gia tử đều ngưng tụ, thần sắc cảnh giác hẳn lên.
- Huyền nhi, lát nữa ngươi nấp kỹ một chút, nếu như phát hiện tung tích của đám người Vương Tuyên thì trốn xa một chút, đừng hành động lỗ mãng, để cho ta và phụ thân của ngươi ra tay.
Diệp lão gia tử nói xong thì dẫn đầu đi vào rừng.
- Huyền nhi, chú ý an toàn, nếu như có chuyện gì thì ngươi lập tức đi về.
Diệp Triển Vân cũng nhắc nhở.
Ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh, không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng Diệp Triển Vân.
Lúc này, ở một khe núi cách đó mấy chục dặm, bốn người Vương Tuyên đang khoanh chân ngồi đó để điều trị nội tức.
Hai người Vương gia trong đó chính là Vương Tuyên và Vương Thông, còn hai người của Chu gia thì là Chu Băng và Chu Tiên, bốn người này có hai người là địa võ sư nhị trọng, thực lực vô cùng cường hãn.
- Huống hồ gì, là Vương gia và Chu gia bọn họ công khai đánh lén chúng ta, phủ thành chủ có muốn trị tội thì cũng phải trị tội của Vương gia và Chu gia bọn họ trước.
Diệp Phách Thiên lão gia tử hồn nhiên không sợ.
Lão nói cũng rất có đạo lý, lần này người của Lý gia và Lưu gia đều bịt mặt tới tấn công gia trang của Diệp gia, đây rõ ràng là hành vi cướp bóc rồi, cho dù có bị Diệp gia đánh chết đi nữa thì cũng không nói được gì.
Đương nhiên, chính là sau khi Diệp Phách Thiên lão gia tử đột phá địa võ sư tam trọng xong thì dĩ nhiên đã trở thành một nhân vật có địa vị không nhỏ ở Lam Nguyệt thành, bất kỳ thế lực nào muốn động tới Diệp gia bọn họ đều phải suy nghĩ lại cho thật kỹ.
Bên trong phủ đệ của Lý gia và Lưu gia, hộ vệ của Diệp gia đang liên tục kiểm kê, tốn cả ngày trời mới kiểm kê sạch sẽ toàn bộ.
Bất quá Diệp Huyền cũng không quan tâm tới những thứ này, mà là tập trung vào bốn kẻ Vương Tuyên đang chạy trốn.
- Cái gì? Ý của ngươi chính là ngươi muốn đuổi giết đám người Vương Tuyên?
Trở lại phủ đệ, nghe thấy Diệp Huyền nói vậy thì mấy người lão gia tử lập tức lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Đúng vậy.
Diệp Huyền gật đầu:
- Theo ta thấy, người mà gia gia ngươi giết chết là vài trưởng lão của Vương gia và Chu gia, nhưng người cầm đầu lần này chính la Vương Tuyên của Vương gia và Chu Băng của Chu gia, hai người này đều là nhân vật đứng đầu trong thế hệ trẻ tuổi của hai gia tộc, chỉ cần giết bọn họ thì sẽ tạo thành đả kích cực lớn đối với hai nhà.
- Huống hồ gì…
Trong mắt Diệp Huyền đột nhiên bắn ra một tia sáng lạnh:
- Nếu như bọn họ đã dám cả gan tới Thanh Sơn Trấn ra tay với Diệp gia ta thì cũng phải chuẩn bị sẽ bỏ mạng lại đây, nếu để cho bọn họ chạy thoát thì uy nghiêm của Diệp gia chúng ta để ở đâu?
Chuyện thả hổ về rừng, Diệp Huyền nhất định sẽ không để nó xảy ra.
- Nhưng Huyền nhi à, bọn họ trốn về hướng hắc phong lĩnh, dọc theo đường đó thì có rất nhiều đường tắt, tìm mấy tên cường giả chẳng khác nào mò kim đấy bể, chúng ta biết tìm họ thế nào đây?
Diệp Phách Thiên cau mày nói.
Diệp Huyền mở địa đồ ra:
- Gia gia ngươi xem đi, căn cứ theo những gì ngươi nói thì đám người Vương Tuyên chạy theo hướng tây, tuy rằng hướng tây này có rất nhiều đường tắt để trở về Lam Nguyệt thành, nhưng cẩn thận lựa ra thì đám người Vương Tuyên chỉ có thể chọn hai đường này, hơn nữa hôm qua thân thể của bọn họ bị trọng thương, không thể chạy được quá xa, mấy người chúng ta đuổi theo nhất định có thể bắt kịp.
- Quan trọng nhất chính là cho dù trên đường không tìm thấy bọn họ, chỉ cần chúng ta đuổi tới nơi nhất định phải đi qua để trở về Lam Nguyệt thành thì nhất định có thể chặn đường bọn họ được.
- Hơn nữa, chỉ cần ta có thể tìm được dấu vết bọn họ lưu lại trên đường chạy trốn thì nhất định có thể biết rõ bọn họ chạy theo hướng nào.
Diệp Phách Thiên nhíu mày:
- Huyền nhi, ngươi nói thật sao?
- Đương nhiên là thật.
Trên mặt Diệp Huyền đầy vẻ tự tin.
Tâm tư của Diệp Phách Thiên cũng chợt động, dù sao lão cũng là người quyết đoán, lập tức vỗ bàn:
- Được, đã như vậy thì chúng ta lập tức lên đường.
Lần này Diệp Phách Thiên an bài xong nhân thủ bảo vệ Diệp gia xong thì liền lên đường cùng Diệp Triển Vân và Diệp Huyền, nhanh chóng chạy tới nơi mà bốn người kia bỏ chạy hôm qua.
- Huyền nhi, chính là ở đây.
Diệp Phách Thiên chỉ vào cánh rừng ở phía trước.
Diệp Huyền gật đầu, đi vào trong rừng, lập tức nhìn thấy một ít dấu vết còn lưu lại từ trận chiến ngày hôm qua, trên mặt đất cũng có không ít dấu máu.
Chỉ thấy Diệp Huyền khảy một ít vết máu lên, bỏ vào bên trong một lọ dung dịch, dung dịch bên trong lọ lập tức biến thành trong suốt.
Sau đó, hắn lại lấy ra một miếng bông, đặt ở miệng bình dung dịch, miếng bông nháy mắt lại biến thành màu đỏ.
- Huyền nhi, ngươi đang làm gì vậy?
Diệp Triển Vân nghi hoặc.
- Phụ thân, bên trong huyết dịch của mỗi người đều có đặc điểm riêng của bản thân, loại dung dịch do ta phối chế ra này, có thể tiếp xúc với huyết khí trong không khí. Một khi tiếp xúc với huyết khí của đám người Vương Tuyên thì sẽ lập tức biến thành màu đỏ, như vậy liền có thể tìm được đường mà bọn họ đã đi hôm qua.
- Đám người Vương Tuyên đã chạy đi một ngày rồi, chỉ sợ huyết khí đã sớm tiêu tán hết, thế này cũng có thể tìm được sao?
Diệp Huyền cười một cái:
- Phụ thân, tuy rằng huyết khí bình thường sẽ tiêu tán trong vòng một hai canh giờ, nhưng thật ra chỉ là bị pha loãng ra mà thôi, nếu muốn triệt để biến mất thật sự thì ít nhất cũng cần tới hai ngày.
Diệp lão gia tử và Diệp Triển Vân đưa mắt nhìn nhau, đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
- Đi!
Diệp Huyền quan sát một lát, lập tức đi về một phía.
Quả nhiên, trên đường đi, miếng bông trong tay Diệp Huyền luôn giữ màu đỏ, một khi màu phai đi thì Diệp Huyền sẽ dừng bước, cẩn thận quan sát, sau đó sẽ chạy sang hướng khác, miếng bông sẽ biến thành màu đỏ trở lại.
Diệp Phách Thiên và Diệp Triển Vân theo sát phía sau, trên đường đi cũng trợn mắt há mồm ra mà nhìn.
Loại diệu thuật truy tung thế này, bất luận đối phương chạy tới nơi nào, cũng có thể dễ dàng lần ra.
Trên đường đi, Diệp Huyền giống như mọc thêm một con mắt vậy, dẫn đường ở phía trước, còn Diệp Triển Vân và Diệp Phách Thiên thì theo sát phía sau, ước chừng nửa ngày sau Diệp Huyền đột nhiên dừng bước.
- Cũng sắp tới nơi rồi, huyết khí ở nơi này rất mới, hẳn là lưu lại từ nửa canh giờ trước, ta có thể cảm giác được bọn họ ở cách đây không xa.
Diệp Huyền nhìn về phía mảnh rừng rậm trước mặt, lạnh lùng nói.
Ánh mắt của hai người Diệp lão gia tử đều ngưng tụ, thần sắc cảnh giác hẳn lên.
- Huyền nhi, lát nữa ngươi nấp kỹ một chút, nếu như phát hiện tung tích của đám người Vương Tuyên thì trốn xa một chút, đừng hành động lỗ mãng, để cho ta và phụ thân của ngươi ra tay.
Diệp lão gia tử nói xong thì dẫn đầu đi vào rừng.
- Huyền nhi, chú ý an toàn, nếu như có chuyện gì thì ngươi lập tức đi về.
Diệp Triển Vân cũng nhắc nhở.
Ánh mắt của Diệp Huyền rất bình tĩnh, không nói thêm gì, chỉ đi theo sau lưng Diệp Triển Vân.
Lúc này, ở một khe núi cách đó mấy chục dặm, bốn người Vương Tuyên đang khoanh chân ngồi đó để điều trị nội tức.
Hai người Vương gia trong đó chính là Vương Tuyên và Vương Thông, còn hai người của Chu gia thì là Chu Băng và Chu Tiên, bốn người này có hai người là địa võ sư nhị trọng, thực lực vô cùng cường hãn.