TRUYỆN CHỈ ĐĂNG TẢI Ở WATTPAD, NHỮNG NƠI KHÁC LÀ ĂN CẮP
____________________
La Tăng Bình nhận được điện thoại, “ha ha” cười to vài tiếng, nói: “Anh họ, anh quá buồn cười rồi. Loại chuyện này đừng nói cùng Lan Ninh không có quan hệ, coi như cùng cô ấy có quan hệ, cũng không làm được gì. Lan Ninh lại không phải làm kinh doanh, cô ấy lại không phải tự mình mở công ty, đáng giá đào góc tường công ty sao? Lại nói, Lan Ninh tự mình mở công ty, vì lợi ích bản thân cũng sẽ cướp đi hai khách hàng này, cũng chỉ có thể trách công ty bọn họ không duy trì quan hệ tốt với khách hàng này. Ông chủ bọn họ dù biết, cũng chỉ có thể tự trách mình trước.”
Anh ta cảm thấy Song Thư Vân hoàn toàn là gặp những chuyện liên quan đến Lan Ninh, liền hồ đồ. Đây đều là cái nào ra cái đó, anh ta tuy cướp mối làm ăn của công ty Lan Ninh, lại không có làm ra mấy chuyện cạnh tranh dồn ép xấu xa, tuy nói không thể hoàn toàn coi như quang minh chính đại. Nhưng những gì anh ta làm bên trong đều hợp tình hợp lý, trách chỉ trách bộ phận kinh doanh của công ty Lan Ninh không giữ được hai khách hàng này.
Lại nói, thời buổi này biết bao nhiêu người làm kinh doanh, thông qua công ty kí sinh để đạt được lượng tài nguyên lớn, lại dùng các loại biện pháp để cướp lấy khách hàng sở hữu của họ, chính mình thu lợi. Nếu không, các công ty mới mở ra khắp nơi như thế nào, sản phẩm điện tử đổi mới liên tục, rất nhanh sẽ mất giá, cùng điều này cũng không phải không có quan hệ. Chính là công ty Song Thư Vân, cũng giống thế tồn tại loại chuyện bị người ta cướp đi đơn đặt hàng, chỉ cần không phải người trong nội bộ công ty mình giở trò quỷ, Song Thư Vân cũng không để trong lòng, trách chỉ có thể trách chính mình không giữ được khách hàng cũ.
La Tăng Bình nói quá trời, làm Song Thư Vân á khẩu không trả lời được, lại cẩn thận ngẫm lại, toàn thể hoàn cảnh chung đều như thế. Rõ ràng không ít công ty chính là ở đó mà cướp đơn đặt hàng, hôm nay bạn cướp của tôi, ngày mai tôi cướp của bạn, cuối cùng người có thể sống sót mới là người chiến thắng thật sự. Nếu không, thì sao, thị trường mãi mãi là người chiến thắng lớn nhất. Chính anh cũng ở trong đó, đã sớm hiểu được đạo lý này.
“Sao không nói lời nào, có phải hiểu rõ rồi đúng không. Em nói anh đầu óc này có phải gặp lại Lan Ninh liền hồ đồ không? Cô ấy rốt cuộc nói gì, làm anh tự nhiên có suy nghĩ buồn cười như vậy.” La Tăng Bình trêu ghẹo nói.
“Tôi chỉ là cảm thấy cô ấy cực kỳ coi trọng công việc này, hơn nữa đối với ông chủ cũng có cảm giác biết ơn. Tôi sợ việc này về sau lộ ra, đối với cô ấy sẽ có ảnh hưởng.” Song Thư Vân đáp.
“Thật nếu có ảnh hưởng cũng không sao, dứt khoát không nhận là được. Không lẽ anh còn cần cô ấy kiếm chút tiền lương dưỡng già này. Hơn nữa lấy năng lực làm việc của cô ấy, đổi công việc tiền lương nói không chừng còn có thể tăng cực cao.” La Tăng Bình không cho là đúng nói.
“Nếu tâm cô ấy thật sự muốn đổi công việc, sẽ không như hiện tại liều mạng như vậy. Cậu là không biết, công ty bọn họ bởi vì mất đi hai khách hàng này, không thể không đi nhận khách hàng mới sản phẩm mới. Mà cái sản phẩm mới này là do cô ấy phụ trách. Cô ấy quả thực là bận đến trời đất tối tăm, tôi thấy ông chủ cô ấy mời cô ấy thật đúng là có lời, cấp dưới của tôi nếu là mấy nhân viên như vậy, tôi cũng có thể không cần mỗi ngày lao tâm khổ trí như vậy.” Song Thư Vân cảm thán nói.
“Này, trình độ kỹ thuật của Lan Ninh thật sự rất cao sao?” La Tăng Bình cảm thấy hứng thú hỏi.
“Hẳn là rất mạnh, bất quá tình hình cụ thể tôi cũng không hiểu, suy cho cùng tôi cũng không phải nhân viên chuyên nghiệp.” Song Thư Vân đáp.
“Anh có từng nghĩ qua, đem cô ấy đào đến công ty chúng ta, công ty chúng ta không phải đang yêu cầu người như vậy sao?” La Tăng Bình nói.
“Không thể. Cô ấy sao có thể đến công ty chúng ta.” Song Thư Vân cười khổ nói.
“Tại sao? Lấy năng lực làm việc của cô ấy, đến công ty chúng ta cũng có thể chiếm cứ một vị trí. Công ty chúng ta so với công ty bọn họ khá hơn mà, hơn nữa tiền đồ cũng tốt hơn.” La Tăng Bình lại nói.
“Nếu công ty này không phải của tôi, cô ấy chắc chắn sẽ động tâm. Nhưng điều tồi tệ là cô ấy hiện tại không muốn cùng tôi dính líu quá nhiều.” Song Thư Vân buồn rầu nói.
La Tăng Bình sửng sốt một lúc lâu, mới biết được bản thân anh họ căn bản là không có yên tâm Lan Ninh, không khỏi vừa buồn cười vừa kinh ngạc, hỏi: “Hai người không phải sống chung sao? Đều đã gần gũi như vậy, còn gọi cái gì mà không muốn dính líu quá nhiều? Còn có quan hệ nào gần gũi hơn việc hai người cùng ngủ trên một cái giường?”
“Hừ, cậu cùng biết bao nhiêu người ngủ trên một cái giường, chẳng lẽ cậu cùng mấy người đó đều rất gần gũi sao?” Song Thư Vân cười lạnh nói.
La Tăng Bình bị anh nói những lời này làm cho nghẹn họng, thực sự dở khóc dở cười, nói: “Em đó là gặp dịp thì chơi, bạn tình, mà anh là dùng tâm. Hai chúng mình có thể đánh đồng sao? Em không có cùng ai gần gũi qua.”
“Ha ha, bạn tình, cậu cẩn thận thận hư. Tôi xem nếu cậu cứ tiếp tục, sớm muộn có một ngày bị một vố đau.” Song Thư Vân nhân cơ hội dạy dỗ anh ta.
“Được, được, em nói anh họ, anh đừng giống như mấy lão già cổ hủ, cho rằng quan hệ nam nữ thuần túy đều là đơn thuần một chọi một, thời buổi này đừng nói giống như em loại chuyên tìm kiếm niềm vui. Chính là quan hệ vợ chồng đứng đắn, lại có bao nhiêu người có thể vui vẻ đến bạc đầu, ân ái đến cùng đâu. Anh trước tiên vẫn nên để tâm đến Lan Ninh của anh đi rồi nói tiếp.” La Tăng Bình nói xong, nhanh chóng cúp điện thoại.
Tuy anh ta còn vô cùng muốn biết Lan Ninh rốt cuộc ở phương diên kia có chỗ nào không hài lòng Song Thư Vân, ngay cả Song Thư Vân tuy lừa gạt được người quay về nhà, lại còn lo được lo mất nghiêm trọng như vậy. Hoàn toàn không giống dáng vẻ anh ở trên thương trường bình tĩnh quyết đoán.
Song Thư Vân đem điện thoại ném lên trên bàn, suy nghĩ rất lâu, trong đầu lại là một mớ hỗn độn. Thật sự như lời La Tăng Bình nói, một khi gặp chuyện liên quan Lan Ninh, lý trí của anh liền không còn nữa. Anh căn bản không biết phải làm thế nào mới có thể nhanh chóng đi vào trong tim Lan Ninh, Lan Ninh thẳng thắng của trước kia đã thay đổi rất nhiều, thay đổi thành có chuyện gì điều giữ trong lòng, cũng có thể che giấu sự bất mãn trong lòng mình. Anh biết đây đều là xã hội tôi luyện cho cô, cũng không ai có thể mãi mãi duy trì nhất thành bất biến*.
*Nhất thành bất biến (一成不变): đã hình thành thì không thay đổi.
Đặc biệt là Lan Ninh loại người hết thảy mọi chuyện đều dựa vào bản thân, sự thay đổi của cô đều là vì sinh tồn tốt hơn. Nghĩ đến đây, trái tim anh liền bắt đầu đau. Lan Ninh đã từng là người lạc quan hướng về phía trước, nhìn thấy cô liền cảm thấy mọi thứ đều không phải vấn đề.
Khi đó, anh đang đau đầu với sự dây dưa của Chu Thanh Dao, và sự lợi dụng của mẹ. Nhưng, năm đó anh còn rất non, còn không biết làm sao để đối phó với cha mẹ, Chu Thanh Dao và Chu gia. Mọi người đều cảm thấy anh nên cùng Chu Thanh Dao ở bên nhau, thậm chí còn cảm thấy anh hẳn nên là cảm thấy may mắn. Suy cho cùng Chu Thanh Dao cũng là một đại mỹ nhân, lại toàn tâm toàn ý dính vào anh, Chu gia so với Song gia không chỉ cao hơn một bậc.
Nhưng, anh lại cực kỳ rõ, ngay từ đầu anh tiếp cận Chu Thanh Dao cũng không phải bởi vì thích cô ta, mà chỉ là thuận thế mượn lực, để đạt được mục đích trục lợi cho bản thân anh mà thôi. Đúng vậy, anh thành công, bởi vì anh đã tiếp cận được Chu Thanh Dao.
Địa vị của mẹ con bọn họ ở trong mắt người đàn ông đó lập tức có trọng lượng. Cha quanh năm không về nhà, cư nhiên bắt đầu thường xuyên ngủ lại ở nhà, mà mỗi lúc như vậy, mẹ liền sẽ vui sướng giống thiếu nữ tư xuân. Nhìn dáng vẻ mẹ nét mặt toả sáng, anh không thể không làm trái lương tâm một lần ở trước mặt người đàn ông đó biểu hiện mình và Chu Thanh Dao gần gũi như thế nào. Làm người đàn ông này thu liễm hành vi ở bên ngoài.
Anh biết, trái tim mẹ tất cả đều đặt trên người người đàn ông này, nhưng anh đồng thời cũng biết, người đàn ông này một chút cũng không thích mẹ. Ông ta ở bên ngoài không chỉ có vợ bé, còn có con cái. Chỉ là ngại với bà nội, ngại với nhà mẹ đẻ của mẹ có chút quyền thế kia, mà không có trực tiếp đề nghị ly hôn.
Thật ra trong lòng mọi người biết rõ ràng, nhưng mẹ lại một chút cũng không thèm để ý những chuyện ở bên ngoài của người đàn ông này, bà ấy chỉ cần người đàn ông này quay về, cùng bà ấy vẫn là một cặp vợ chồng, bà ấy liền thỏa mãn. Thậm chí không tiếc bán đứng cha và con trai chính mình. Đối với bà ấy, gia thế và con trai đều là công cụ và quân cờ để bà ấy tranh sủng.
Mỗi khi chuyện ở bên ngoài của người đàn ông đó truyền đến tai bà ấy, bà ấy sẽ phát điên mắng chửi Song Thư Vân trong phòng nghỉ, buộc anh phải đi lấy lòng người đàn ông đó, làm cho người đàn ông đó quay về nhà.
Song Thư Vân có đôi khi đều cảm thấy, đầu óc mẹ có phải bị hư rồi hay không.
Nhưng mỗi khi nhìn thấy bà ấy bởi vì người đàn ông đó mà khóc nháo rồi lại cười vui vẻ, anh lại không đành lòng bỏ mặc bà ấy. Suy cho cùng anh ở trên người người phụ nữ này cũng nhận được không ít tình thương của người mẹ.
Khi còn nhỏ, quan hệ cha mẹ anh còn khá tốt, khi đó việc làm ăn của Song gia còn chưa thuận lợi, hầu hết đều dựa nhà mẹ đẻ của mẹ anh, cho nên cặp vợ chồng này cũng coi như ân ái được mấy năm. Mà anh lại là kết tinh tình yêu của bọn họ, trong một khoảng thời gian vẫn được rất nhiều người cưng chiều.
Ở trong trí nhớ của anh, khi đó mẹ là một người mẹ dịu dàng, sẽ giống những người mẹ bình thường chăm sóc anh, sẽ ôm anh sẽ hôn anh, sẽ nhìn bài vỡ của anh, sẽ dẫn anh đi công viên,... Tuy cha thường vắng mặt, nhưng tổng thể mà nói, anh vẫn có hạnh phúc thời thơ ấu.
Chỉ là, việc làm ăn của Song gia càng làm càng lớn, người đàn ông đó càng ngày càng ít ở nhà, tình cảm với mẹ càng lúc càng mờ nhạt. Khi đó, anh sợ mẹ khóc nhất. Anh nghĩ hết mọi biện pháp ép người đàn ông đó về nhà, lúc đầu chỉ là khóc nháo, dùng mấy thủ đoạn nhỏ này tìm cha, nhưng những cái này đối với người đàn ông đó mà nói, số lần ngày một nhiều liền không thèm để ý.
Vì thế, anh thậm chí không tiếc tự mình hại mình sinh bệnh, chỉ là đến cuối cùng, lại chỉ là đem người đàn ông này càng đẩy càng xa. Bởi vì người đàn ông này biết hết thảy đều là chủ ý của mẹ anh, ông ta càng thêm chán ghét trở về cái nhà này, thậm chí cảm thấy mẹ con hai người đều bị bệnh tâm thần, không chỉ một lần nổi lên ý niệm ly hôn. Nhưng, mẹ anh vào lúc này, lại cực kỳ có biện pháp, luôn có thể khiến người đàn ông này không thể không lại quay về bên cạnh bà ấy.
Song Thư Vân cũng không biết mẹ đã lén lút làm ra bao nhiêu chuyện, khiến cho người đàn ông này không thể không duy trì quan hệ vợ chồng. Tuy toàn bộ thời gian ông ta đều không trở về nhà. Nhưng mẹ anh mãi mãi là Song phu nhân danh chính ngôn thuận. Mà ông ta ở bên ngoài có vợ bé cùng con cái, cũng rất thức thời, không làm ra mấy chuyện ồn ào gì. Nếu không, xui xẻo chính là bản thân bọn họ.
Bởi vì cha anh thật thật là một người đàn ông nhẫn tâm. Có thể làm như thế với vợ và con trai chính mình, lại có thể đối đãi như thế với tình nhân và con hoang ở bên ngoài. Huống hồ, ông bà nội Song Thư Vân và ông bà ngoại đều còn ở đâu. Có sức ép của ông bà hai bên, người đàn ông này không thể không cùng vợ duy trì quan hệ vợ chồng bên ngoài.
Khi đó, Song Thư Vân hy vọng nhất chính là mẹ có thể cùng người đàn ông này ly hôn, sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng bà ấy lại cố chấp, rõ ràng là một người phụ nữ Trung Quốc mới nhận được sự giáo dục hiện đại mà lớn lên, lại cố tình sống như những người phụ nữ cổ đại, dáng vẻ một người vợ lớn. Quả thực là suýt chút nữa làm ông bà ngoại tức chết.
Chỉ là, bọn họ chỉ có một người con gái này, bị cưng chiều đến hư, muốn sửa đã không còn kịp.
Ngoại trừ tiếp tục cưng chiều bà ấy, luôn không thể quản được. Bọn họ cũng hy vọng Song Thư Vân trưởng thành, có năng lực kiềm chế người đàn ông này.
Cho nên, dưới các loại oanh tạc của ông bà ngoại và mẹ, Song Thư Vân rất sớm đã biết, chính mình phải làm bất cứ cách nào, miễn là khiến người đàn ông này quay về với gia đình. Thẳng đến, Chu Thanh Dao trở thành con đường tắt tốt nhất để anh đạt được mục đích của bản thân. Quả nhiên người đàn ông đó bắt đầu thường xuyên trở về nhà.