• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy có người lao vào.

Hai tên đàn ông hung hãn đứng canh cửa lớn tiếng quát:

“Tao đã bảo không kẻ nào được phép tới gần, thằng ranh kia, mày muốn chết hả?"

Tả Tu không trả lời, anh tăng tốc phóng đến.

Ngay khi hai tên đàn ông hung hãn kia giơ nắm đấm lên, bọn họ đã ăn phải cú tát của anh và bay vụt ra ngoài.

Bùm bùm!

Hai tên đó đập đầu vào tường rồi trực tiếp ngã ra đất bất tỉnh.

Bang!

Tả Tu đá văng cửa phòng và đứng ở trước mặt Vương Tuyên Kim.

Vương Tuyên Kim đang cười đắc ý muốn vươn tay ôm lấy Hàn Nguyệt thì bị dọa nhảy dựng cả người lên, tay anh ta cứng đờ trong không khí, anh ta quay đầu nhìn về phía Tả Tu.

Anh ta ngây người mất một lúc rồi cười lớn:

"Ha! Con mẹ nó, tao còn tưởng là ai? Hóa ra là cái thằng ranh con nghèo hàn nhà mày. Tao còn đang định gọi điện cho mày bằng điện thoại di động của Hàn Nguyệt để ép mày tới đây đấy. Không ngờ mày lại chủ động dâng đến cửa, ha ha ha!"

"Bây giờ mày hãy cười nhiều vào, bởi vì hôm nay sẽ là ngày cuối cùng mày được cười."

Giọng nói của Tả Tu lạnh lẽo như băng, đây là lần đầu tiên trong hai năm anh nhìn một người như kẻ địch, cũng là lần đầu tiên trong mắt anh hiện lên sát ý cực độ.

"Vãi thật! Mày thật sự dám nói chuyện với tao như vậy à. Phương Thế Hào nói mày muốn tìm nhà họ Vương của tao báo thù, tao còn tưởng rằng mày không có cái lá gan này. Hiện tại xem ra mày thật sự có suy nghĩ như vậy, thế thì đừng trách tao không khách khí với mày."

Vương Tuyên Kim bỗng nhiên nổi giận, anh ta vung tay lên!

Một võ giả đứng phía sau anh ta với ánh mắt dữ tợn, anh ta lao tới và đấm một phát thật mạnh vào Tả Tu.

Tả Tu nhanh như chớp bắt lấy cổ tay đối phương và dùng sức vặn thật mạnh.

Đối phương chỉ là một võ giả lực cảnh, làm sao có thể chịu được một đòn này.

Một tiếng răng rắc vang lên, lập tức cổ tay của anh ta bị vặn gãy, máu tươi ứa ra, bị Tả Tu đá bay ra ngoài!

“Vậy mà mày lại là cao thủ Khí cảnh."

Sắc mặt Vương Tuyên Kim thay đổi, nhưng ngay sau đó anh ta cười lạnh và ngạo mạn nói:

"Cho dù là mày có là cao thủ Khí cảnh thì cũng có thể làm gì được? Nhà họ Vương của tao có thể mời cường giả Khí cảnh bất cứ lúc nào, giết mày dễ như trở bàn tay. Bây giờ ả đàn bà của mày cũng đang nằm trong tay tao, nếu mày quỳ xuống trước mặt tao thì tao có thể thu nhận mày vào làm một con chó dưới quyền của tao.”

Bốp!

Đáp lại anh ta chính là cái tát dữ dội của Tả Tu!

Cái tát này khiến Vương Tuyên Kim quay một vòng tại chỗ.

Anh ta cảm thấy như trong mắt chứa đầy sao trời, đầu đau như búa bổ, đợi đến khi anh ta bám vào tường để đứng vững, nửa khuôn mặt đã bị đánh đến dính đầy máu.

Tả Tu cũng không thèm nhìn, anh tiến lên một bước.

Trước khi hai tên hung ác đang đè Hàn Nguyệt kịp phản ứng, Tả Tu đã bắn ra một luồng âm khí vào trong cơ thể bọn chúng khiến bọn chúng lạnh đến mức cả người run rẩy rồi tê liệt ngã xuống đất.

Tả Tu vội vàng ôm Hàn Nguyệt vào lòng và giúp cô ấy cài lại cúc áo.

Hàn Nguyệt bị dọa sợ, cơ thể mềm mại đang run bần bật nép vào trong ngực Tả Tu.

"Đừng sợ, có em ở đây, sau này em sẽ không để bất cứ kẻ nào ức hiếp chị."

Tả Tu vỗ vai Hàn Nguyệt và an ủi.

Hàn Nguyệt khẽ gật đầu, cô ấy biết Tả Tu đã thay đổi.

Tả Tu đã trở nên mạnh mẽ và bá đạo hơn, điều này khiến cô ấy rất vui vẻ, cũng mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn.

"Tên khốn kiếp nghèo hèn, mày dám đánh tao! Mày xong đời rồi, mày chờ đấy, hôm nay tao nhất định sẽ giết chết mày."

Lúc này Vương Tuyên Kim gào lên một tiếng, trên mặt tràn đầy phẫn nộ, trong mắt lóe lên sự tàn ác như một con rắn độc, anh ta bắt đầu gọi điện thoại.

Các bệnh nhân và y tá xung quanh đều khiếp vía.

Tất cả mọi người đều lo lắng cho Tả Tu.

Bởi vì nhà họ Vương là nhà giàu nhất Giang Thành, Vương Tuyên Kim lại có tiếng là thanh niên hư hỏng ngang ngược, người nào đắc tội với Vương Tuyên Kim thì không chết cũng sẽ bị chặt tay chân!

Trên mặt Tả Tu không có biểu cảm gì, anh đang chuẩn bị ra tay thì điện thoại bất chợt rung lên.

Là cuộc gọi của Đào Chính Quân.

"Tả thần y, tôi xảy ra chuyện rồi! Sáng sớm tôi từ Hải Thành trở về, ở lối ra của đường cao tốc, xe của tôi đã bị một chiếc xe tải đâm lật ngược, ngực tôi bị một cành cây đâm vào, suýt chút nữa đã đâm vào tim. Cậu có thể giúp tôi chữa trị được không?"

Giọng nói yếu ớt và hoảng sợ của Đào Chính Quân phát ra từ trong điện thoại.

Ngày hôm qua ông ấy đã nhìn thấy y thuật Chúc Do của Tả Tu, chỉ mất vài phút đã chữa khỏi bệnh xuất huyết não cho Kiều Cao Lâu, cho nên ông ấy nghĩ ngay đến Tả Tu, không cần phải nằm đau đớn trong bệnh viện nữa.

Tả Tu cũng không cảm thấy ngạc nhiên lắm.

Đào Chính Quân bị sát khí quấn thân, lần này không chết đã là rất may mắn rồi.

Nhìn Vương Tuyên Kim bằng ánh mắt hung ác, Tả Tu nghĩ rồi nói:

"Cục trưởng Đào, tôi cũng rất muốn cứu ông, nhưng bây giờ có một tên nhà giàu đang ngăn cản tôi, anh ta tuyên bố sẽ lập tức giết tôi, sợ rằng tôi không kịp giúp ông chữa trị vết thương rồi."

"Con mẹ nó! Ai dám giết cậu, thật đúng là coi trời bằng vung! Cậu đang ở đâu, tôi sẽ lập tức tới đó."

Đào Chính Quân giận tím mặt.

Có người muốn giết Tả Tu, vậy tức là muốn lấy mạng của ông ấy.

“Tôi đang ở bệnh viện Đồng Tế."

Tả Tu nói xong thì cúp điện thoại.

"Thằng họ Tả kia, mày gọi ai tới cũng vô dụng thôi. Vốn dĩ chỉ muốn tống cha mày vào tù rồi tha cho mày con đường sống, nhưng bây giờ thì cả hai cha con họ Tả nhà mày đều phải chết."

Sau khi Vương Tuyên Kim gọi điện thoại xong, anh ta che khuôn mặt sưng đỏ và cười nham hiểm nói.

"E rằng người phải chết là cha con nhà mày đấy, trực tiếp giết bọn mày thì bọn mày lại hời quá, tao muốn bọn mày sống không bằng chết giống như Phương Thế Hào!"

Tả Tu cười lạnh, khẽ búng ngón tay.

Một luồng âm khí bắn vào huyệt Thiên Trung của Vương Tuyên Kim.

Vương Tuyên Kim rùng mình một cái nhưng tạm thời không có gì dị thường, anh ta cực kỳ ngạo mạn nói:

"Muốn tao chết ư, mày ngây thơ quá đi, nhà họ Vương của tao là bá chủ Giang Thành, cho dù tao có giết mày thì cũng chỉ cần tốn chút tiền đút lót là xong. Mày chờ đi, mày chỉ có thể sống nhiều nhất ba phút nữa thôi."

Quả nhiên không đến ba phút.

Một người đàn ông khỏe mạnh khoảng ba mươi tuổi bước tới.

Anh ta có cơ thể cường tráng, cánh tay còn vạm vỡ hơn bắp đùi của người bình thường, cơ bắp trên người toát ra sức mạnh bùng nổ.

Khi anh ta bước đi, một luồng chân khí chạy dọc theo kinh mạch trên hai chân của anh ta, rõ ràng anh ta là cao thủ Khí cảnh tiểu chu thiên.

"Chu Liệt, đánh chết nó đi. Tôi cho anh 5 triệu tiền công. Còn người phụ nữ xinh đẹp này nữa, sau này tôi với anh cùng nhau chia sẻ."

Nhìn thấy người tới, ngay lập tức Vương Tuyên Kim chỉ vào Tả Tu với sát ý dày đặc.

“Được.”

Chu Liệt liếc nhìn Hàn Nguyệt trong trẻo động lòng người thì lập tức hưng phấn xoa xoa hai nắm đấm, ánh mắt hung tàn nhìn chằm chằm Tả Tu và nói:

"Thằng nhóc kia, chỉ có thể trách mày có mắt như mù. Tao sẽ đập nát đầu mày để kiếp sau mày có thêm chút đầu óc."

Nói xong, Chu Liệt đi thẳng về phía Tả Tu, anh ta giơ cao nắm đấm khổng lồ, uy lực kinh người!

Xung quanh vô cùng căng thẳng.

Mọi người đều cho rằng Tả Tu chắc chắn sẽ chết.

Bùm!

Đột nhiên.

Một tiếng súng vang lên.

Một viên đạn sượt qua đầu Chu Liệt và găm vào tường.

Đục một lỗ trên vách tường dày.

Chu Liệt run lên, lập tức cả người cứng đờ tại chỗ.

"Cậu nói ai có mắt như mù? Nếu cậu cử động, ông đây sẽ bắn nổ đầu cậu."

Một giọng nói uy nghiêm bất chợt vang lên.

Sau đó, bốn cảnh sát khiêng cáng chạy như điên tới.

Người lên tiếng chính là Đào Chính Quân đang nằm trên cáng, khẩu súng trong tay ông ấy chĩa vào đầu Chu Liệt.

Chu Liệt sợ đến mức tái nhợt mặt.

Đây chính là người nắm giữ an ninh ở Giang Thành, nắm giữ quyền sinh tử của rất nhiều người.

"Cục trưởng Đào, hiểu lầm rồi, tôi chỉ làm việc thay cho cậu Vương thôi.”

Chu Liệt vội vàng giơ tay lên, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Xung quanh rất tĩnh mịch.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Bao gồm cả Vương Tuyên Kim, anh ta có nằm mơ cũng không bao giờ nghĩ tới Đào Chính Quân lại làm chỗ dựa cho Tả Tu.

"Vương Tuyên Kim, cậu ở địa bàn của tôi la hét chém giết, lại còn muốn giết ân nhân của tôi, nhà họ Vương các người bá đạo thật đấy."

Đào Chính Quân nhìn Vương Tuyên Kim, nghiêm nghị nói.

Vương Tuyên Kim biến sắc.

"Cục trưởng Đào, đây là mối thù một mất một còn giữa Tả Tu và tôi. Nếu ông đã đến đây rồi, vậy hôm nay tôi sẽ nể mặt ông."

Sau đó, Vương Tuyên Kim nhìn về phía Tả Tu, hung hăng uy hiếp:

"Họ Tả kia, mày đừng tưởng rằng dựa vào Đào Chính Quân thì tao sẽ không dám giết mày. Mày cứ chờ đi, ở Giang Thành không ai có thể ngăn cản tao đâu."

Dứt lời, Vương Tuyên Kim xoay người rời đi.

"Đứng lại! Tao đã cho mày đi à?"

Đột nhiên, lời nói nhẹ nhàng của Tả Tu như sấm sét giữa trời quang, khiến mọi người đều khiếp vía.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK