Liễu Phi Phi lái mô tô, lọn tóc dài bay trong gió, mang đến loại cảm giác rất bá đạo của một người đẹp mô tô.
Tả Tu ngồi ở phía sau lưng cô ấy, người anh dán vào phía sau lưng mềm mại co giãn của cô ấy, ngửi mùi hương nữ tính trên người cô ấy khiến anh không khỏi cảm thấy trong lòng dâng trào.
Dường như Liễu Phi Phi cũng cảm nhận được sự thay đổi của Tả Tu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy chợt đỏ bừng.
Nhà họ Liễu có ba bãi cát, bãi cát gần nhất nằm ở núi Dã Trư, cách Giang Thành 13 kilomet.
Khi đến bãi cát, Tả Tu đi đến chân núi, anh thấy trên bãi cát trống trải không bóng người, một cơn gió lạnh thổi qua khiến người ta có cảm giác quỷ dị âm u.
Dù mặt trời đang nhô cao và thời tiết oi bức nhưng Liễu Phi Phi vẫn cảm thấy ớn lạnh toàn thân.
"Tả Tu, chính là ở đây, đây chính là bãi cát xảy ra tai nạn chết người đầu tiên, liên tục ba ngày chết năm người!"
Liễu Phi Phi nói, cô ấy đứng ở cửa chứ không dám đi vào phía bên trong.
Tả Tu không nói gì.
Anh nhìn địa hình xung quanh rồi lại nhìn bầu trời, dựa theo thuật phong thủy trong “Âm Dương Kinh” thì địa hình ở đây thuần dương, tuyệt đối không phải nơi âm sát, sao lại có luồng gió âm lạnh lẽo như vậy?
Anh mở mắt Thiên Linh ra và phát hiện toàn bộ vùng cát đá từ mặt đất lên đến đỉnh núi đều bị bao phủ bởi một luồng sát khí cực dày.
Người bình thường không thể nhìn thấy loại sát khí này, nhưng mắt Thiên Linh có thể nhìn thấu vạn vật, luồng sát khí này dày đặc và đen kịt, nếu người bình thường bị sát khí xâm nhập thì không chết mới lạ.
Rốt cuộc luồng sát khí đen đặc như này đến từ đâu?
Tả Tu cất bước đi vào, anh muốn tìm hiểu kỹ càng chuyện này.
Liễu Phi Phi chợt thay đổi sắc mặt, cô ấy vội vàng kéo anh và nói:
"Tả Tu, bên trong rất nguy hiểm, tôi cảm thấy bên trong giống như có quỷ, cậu không thể đi vào, sẽ chết người đấy!"
“Không sao đâu, tôi có pháp lực, ma quỷ không thể làm hại được tôi, để tôi đi xem thử."
Tả Tu đi vào giữa bãi cát đá, vừa đi vừa dùng mắt Thiên Linh nhìn xuyên qua mặt đất.
Chẳng bao lâu, anh phát hiện ra có một chiếc bình gốm được chôn sâu ba mét dưới chiếc máy nghiền đá khổng lồ.
Vậy mà bên trong bình gốm là một chiếc đầu lâu, da thịt đã được lọc sạch sẽ, trong miệng ngậm một nén nhang.
"Đầu lâu ngậm nhang, thập tử nhất sinh!"
Trong lòng Tả Tu chấn động, anh nói: "Phi Phi, bãi cát của nhà cậu bị người ta nguyền rủa rồi, thảo nào nhiều người chết như vậy!"
"Nguyền rủa gì thế?" Liễu Phi Phi vội vàng hỏi.
"Là một loại thuật Hàng Đầu cực ác độc, một khi lời nguyền này phát động, nơi này sẽ trở thành một mảnh đất hung sát, bất cứ ai tiến vào bãi cát đều sẽ chết!"
Tả Tu nói ngắn gọn.
Cũng may pháp lực của người thi triển chú thuật này không cao lắm, nếu không với chú thuật khủng khiếp thập tử nhất sinh này thì mỗi một cái bãi cát cũng phải có ít nhất hai mươi ba mươi người chết!
“Vậy phải làm sao đây? Chẳng lẽ bãi cát nhà tôi phải bỏ hoang như thế này sao?”
Liễu Phi Phi không cam lòng nói.
"Yên tâm, tôi có biện pháp phá giải loại hung sát này, trước hết chúng ta đi xem xét hai bãi cát còn lại đi."
Tả Tu nói.
"Vậy thì quá tốt rồi! Nếu cậu có thể giúp nhà họ Liễu của tôi vực dậy, tôi nhất định sẽ báo đáp cậu thật tốt!"
Đôi mắt đẹp của Liễu Phi Phi sáng lên, cô ấy kéo Tả Tu đi.
Sau khi nhìn qua hai bãi cát còn lại, phía dưới lòng đất đều được chôn một cái đầu lâu, rõ ràng là thủ đoạn của cùng một kẻ ác.
"Phi Phi, cậu trở về chuẩn bị một ít chu sa, hùng hoàng, giấy bùa và máu mào gà. Tôi có thể phá bỏ ba lời nguyền này."
Sau khi xem xét, Tả Tu tự tin nói như đã dự liệu được từ trước.
"Được! Sáng mai tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ."
Liễu Phi Phi kích động nói.
"Sáng mai tôi có việc phải làm, mười hai giờ trưa cậu hãy gọi cho tôi."
Hai người giao hẹn về thời gian xong, Liễu Phi Phi dùng xe máy chở Tả Tu đến cổng khu biệt thự Long Hồ.
Sau khi xuống xe, Tả Tu vẫn có chút lưu luyến, cảm giác chạm vào tấm lưng xinh đẹp của Liễu Phi Phi thật khiến người ta thèm muốn.
Khi anh trở lại biệt thự đã là sáu giờ tối, Tả Tu nghĩ tới chuyện Tô Thanh Nhiễm, bất luận thế nào cũng phải tiễn người phụ nữ đó đi.
Bởi vì chuyện Kiều Cao Lâu bị xuất huyết não nên Nhan Xạ và Ngô Lăng Vi vẫn chưa trở về.
"Lúc này chắc hẳn cha của Tô Thanh Nhiễm đã phái người đến đón cô ấy!"
Nghĩ như vậy, Tả Tu bước vào biệt thự số 9.
Nhưng ngay sau đó, anh cau mày, trong không khí đang tỏa ra mùi máu tanh.
Tô Thanh Nhiễm xảy ra chuyện rồi.
Thế nhưng Tả Tu không hề do dự, anh vẫn thong thả bước vào biệt thự.
Vừa mở cửa ra, một nòng súng lạnh lẽo đã dí vào đầu anh.
Trước mặt anh là một người đàn ông vạm vỡ, anh ta đang chăm chú nhìn anh với vẻ mặt dữ tợn.
Mà ở phía trên chiếc sô pha đằng xa, Tô Thanh Nhiễm bị một người đàn ông mặt đen trói chặt hai tay, trên thái dương Tô Thanh Nhiễm cũng đang bị chĩa súng vào.
Có ba thi thể nằm trên mặt đất, cả ba đều mặc áo sơ mi trắng và trên đầu đều có vết súng bắn.
Máu tươi nhuộm đỏ cả sàn nhà.
Rõ ràng ba người cấp dưới được cha của Tô Thanh Nhiễm cử đi đón con gái đã bị hai tên sát thủ này giết chết!
"Thằng nhóc kia, chắc mày không ngờ bọn tao sẽ giết tới cửa nhà mày đâu nhỉ, có phải cảm thấy đây là niềm vui ngoài ý muốn không?"
Trong phòng khách, người đàn ông mặt đen mỉm cười đầy nham hiểm, anh ta nói chuyện mà không hề che giấu sự giễu cợt của mình.
"Quả thật có chút ngoài ý muốn, tôi đã đánh giá thấp tốc độ của mấy người rồi, nhưng anh cho rằng mình nắm chắc phần thắng sao?"
Tả Tu cười nói.
"Đương nhiên! Mày có thể giết sáu tên tay chân của tao là tao đã cảm thấy vũ lực của mày rất khủng bố, vì vậy để đảm bảo có thể giết chết mày thì tao đã bắt người phụ nữ này làm con tin! Tao không muốn nói chuyện vô nghĩa với mày nữa, nhớ cho kỹ, tao tên là Hắc Phong, kiếp sau tốt nhất đừng xen vào việc của người khác.”
Người đàn ông mặt đen vênh váo nói, đồng thời dùng họng súng dí vào đầu Tô Thanh Nhiễm.
Cái miệng anh đào của Tô Thanh Nhiễm bị nhét một chiếc khăn mặt, cô ấy không nói được lời nào, lúc này chỉ có thể giàn giụa nước mắt nhìn Tả Tu.
Trong mắt cô ấy tràn ngập sự hối lỗi và tuyệt vọng!
Nếu cô ấy không nhờ Tả Tu đến cứu, nếu cô ấy không sống trong biệt thự này thì Tả Tu sẽ không chết!
Nhưng hiện tại, có hối hận cũng đã muộn rồi.
Sắc mặt Tả Tu cũng không thay đổi:
"Muốn giết tôi, mấy người thật không biết lượng sức mình tí nào. Nếu bây giờ mấy người bò ra ngoài như một con chó, có lẽ tôi có thể tha cho mấy người một mạng."
"Thằng chó, ông đây sẽ bắn nát đầu mày!"
Người đàn ông lực lưỡng đang chĩa súng vào đầu Tả Tu trở nên tức giận, anh ta trực tiếp bóp cò.
Bùm!
Một tiếng súng vang lên.
Cơ thể mảnh khảnh của Tô Thanh Nhiễm run rẩy, cô ấy tuyệt vọng và bật khóc nức nở!
Hắc Phong cũng nhếch miệng cười đầy đắc ý.
Anh ta tin rằng không một ai có thể thoát khỏi viên đạn ở khoảng cách gần như vậy!
Cũng ngay tại khoảnh khắc này, Tả Tu giơ tay lên, một tia sáng vàng phát ra từ lòng bàn tay anh.
Tia sáng này mảnh tựa như đầu kim, đâm vào cơ thể của người đàn ông vạm vỡ với tốc độ khó tin.
Mắt người không thể nhìn thấy được cảnh tượng này.
Mà giây tiếp theo, người đàn ông vạm vỡ và khẩu súng trên tay anh ta đều biến mất!
Giống như bỗng dưng biến mất vào hư không vậy.
Tả Tu tiến lên trước một bước và dùng chân đạp một cái thật mạnh xuống một chấm đen gì đó trên mặt đất!
Lòng bàn chân anh phát ra một tiếng nổ rất nhỏ.
Giống như có một con bọ vừa bị giẫm chết.
Hắc Phong ngẩn người.
Anh ta mở to mắt và nhìn Tả Tu như thể đang nhìn ma quỷ!
"Mày mang anh ta đi đâu rồi? Anh ta chết rồi sao?"
Hắc Phong hoảng sợ hỏi, trên trán anh ta đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Bằng phản xạ và bản lĩnh của một sát thủ xuất sắc, anh ta chắc chắn rằng người đàn ông vạm vỡ đó đã chết, còn về việc biến mất như thế nào, chết như thế nào thì anh ta không biết.
"Không phải anh vừa mới nói đó sao, một niềm vui ngoài ý muốn? Ngay lập tức anh cũng sẽ được chết giống anh ta thôi."
Tả Tu mỉm cười và bước chậm về phía Hắc Phong.
Vẻ mặt của anh giống như không hề quan tâm tới sự sống chết của Tô Thanh Nhiễm.
"Đồ khốn! Tao sẽ giết cô ta trước!"
Sắc mặt Hắc Phong chợt trở nên dữ tợn, khẩu súng lục của anh ta bắn thẳng vào đầu Tô Thanh Nhiễm.