Không cứu được nữa!
Tất cả mọi người đều cảm thấy tuyệt vọng.
Nhan Xạ đột nhiên kéo tay Tả Tu, cao giọng hét lên: “Tả Tu, xin cậu hãy nhanh chóng đi thăm chú Kiều, xem thử còn có thể cứu được không?”
“Chỉ cần vẫn còn thở thì tôi vẫn có thể cứu được!”
Tả Tu nói, cất bước đi vào trong phòng cấp cứu.
Có thể chữa sao?
Nghe thấy giọng nói này, tất cả các bác sĩ đều ngẩn người, họ đều nhìn về phía Tả Tu.
“Vị bác sĩ này, khoan đã, xin hỏi xuất huyết não nghiêm trọng như vậy, cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?”
Đột nhiên, bác sĩ nữ xinh đẹp ngăn cản Tả Tu.
Nhìn thấy Tả Tu trẻ tuổi như vậy, bác sĩ nữ xinh đẹp nảy sinh nghi ngờ.
“Có lẽ là chín mươi phần trăm!”
Tả Tu nói, Ngọc Âm Dương vẫn còn hai luồng ánh sáng, cho dù không thể chữa khỏi thì vẫn có thể đủ để khiến Kiều Cao Lâu thoát khỏi nguy hiểm tính mạng.
Chín mươi phần trăm!
Tất cả mọi người đều chấn động.
Ánh mắt mấy vị chuyên gia và ông Từ đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Cho dù là bậc thầy khoa não nổi tiếng nhất quốc tế cũng không dám nói mình nắm chắc chín mươi phần trăm.
Dường như cô ấy cho rằng Tả Tu là một kẻ lừa đảo.
Tuy nhiên, cô ấy vẫn kiềm chế sự tức giận, lại cất tiếng hỏi: “Anh chuẩn bị làm phẫu thuật thế nào?”
“Không cần phẫu thuật, tôi chữa bệnh bằng cách dựa vào y thuật Chúc Do được các bậc thầy vĩ đại thời xưa truyền lại, có lẽ các người đã nghe nói về nó.”
Tả Tu nói.
“Y thuật Chúc Do? Nói chuyện vớ vẩn! Hoàn toàn là nói chuyện vớ vẩn! Tôi từng nghiên cứu y thuật Chúc Do, không uống thuốc không châm cứu, dựa vào thuật pháp chữa bệnh, cả thế giới đều không có loại y thuật này, đó là một loại huyền thuật! Nhóc con, nhanh chóng cút đi!”
Chuyên gia Khổng tức giận hét lên.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào Tả Tu với ánh mắt tức giận.
“Tại sao huyền thuật lại không thể cứu người được? Thứ mà ông cho là không tồn tại thì thật sự không tồn tại sao? Cả thế giới đều cho rằng người xưa không có kỹ thuật bê tông, vậy tại sao kim tự tháp vẫn đứng vững trên trái đất? Chỉ là ông không giỏi y học không có nghĩa là người khác không giỏi!”
Tả Tu hừng hực khí thế.
Chuyên gia Khổng nhất thời nghẹn họng.
Tuy nhiên, bác sĩ nữ xinh đẹp khịt mũi nói: “Anh đừng có ngụy biện! Bị xuất huyết não nghiêm trọng, dùng y thuật Chúc Do, còn có thể nắm chắc chín mươi phần trăm? Chẳng lẽ anh có thuật cải tử hoàn sinh sao? Trên thế giới này không hề có y thuật cải tử hoàn sinh!”
“Chàng trai trẻ, nể mặt cậu được cô Nhan dẫn tới, mời cậu rời khỏi đây ngay lập tức, đừng có lòe thiên hạ!”
“Nếu không, chúng tôi sẽ báo cảnh sát bắt cậu!”
Sau khi nói ra những lời này, mọi người đều bắt đầu chỉ trích Tả Tu.
Tả Tu cười nhạt, nhìn Nhan Xạ nói: “Chị Nhan, xem ra bọn họ đều không muốn tôi cứu ông Kiều! Một người vốn có thể cứu sống nhưng lại sắp chết rồi, đúng là đáng buồn!”
“Tả Tu, chị đây tin cậu.”
Nhan Xạ quả quyết nhìn Đào Chính Quân, lập tức nói: “Cục trưởng Đào, người đã sắp chết rồi, tại sao lại không thử xem thế nào?”
Đào Chính Quân cau mày suy nghĩ, ánh mắt sắc bén nhìn Tả Tu, ông ấy hơi do dự.
“Cục trưởng Đào, gần đây có phải mọi chuyện của ông không được thuận lợi không? Làm chuyện gì cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn và nguy hiểm, hơn nữa ông thường xuyên tức ngực, thỉnh thoảng cảm thấy hít thở khó khăn, ông không thể tìm thấy bất kỳ triệu chứng nào ngay cả khi chụp CT, phải không?”
Đột nhiên, Tả Tu hỏi.
Anh cảm nhận được sát khí quấn lấy người Đào Chính Quân, vừa nãy đã dùng mắt Thiên Linh kiểm tra một chút.
Quả nhiên, anh nhìn thấy một luồng sát khí quấn lấy trái tim của ông ấy.
Hơn nữa nửa bên trái tim đã bị sát khí nhuộm đen.
Đào Chính Quân thoáng ngẩn người!
Ông ấy và Tả Tu chưa từng gặp mặt nhưng Tả Tu lại nói đúng hết!
“Để cậu ấy xem thế nào, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu trách nhiệm!”
Đào Chính Quân vô cùng quả quyết gật đầu.
Sự bình tĩnh và tự tin của Tả Tu vượt xa những người trẻ tuổi bình thường, chàng trai này có lẽ không phải người bình thường.
Đào Chính Quân nắm quyền an ninh, từng gặp vô số nhân vật giang hồ, ánh mắt của ông ấy vẫn rất chuẩn.
“Đúng vậy, cứ để cậu ta xem thế nào!”
Đột nhiên, Kiều Đông Thăng đang tuyệt vọng cũng lồm cồm bò dậy khỏi mặt đất.
Dường như anh ta đã khôi phục một chút lý trí, lạnh lùng nói với Tả Tu: “Ranh con, mày cứ việc chữa bệnh, nếu mày chữa được, tao sẽ quỳ xuống dập đầu! Nếu không chữa được, tao muốn mày không ngóc đầu dậy được!”
“Tao sẽ khiến mày phải quỳ xuống cầu xin tao.”
Tả Tu lạnh lùng liếc nhìn Kiều Đông Thăng, sau đó sải bước đi vào phòng cấp cứu.
Tất cả bác sĩ và chuyên gia, thậm chí ngay cả ông Từ tiếng tăm lừng lẫy Giang Thành cũng đi vào trong.
Còi báo động không ngừng vang lên trong phòng cấp cứu.
Điện tâm đồ!
Sóng điện não!
Huyết áp!
Tất cả các dấu hiệu sinh tồn đang suy giảm nhanh chóng!
“Chàng trai, e rằng thị thủ Kiều chỉ còn mười phút nữa thôi, cậu thật sự có thể cứu sao?”
Lúc này, ông Từ vẫn luôn im lặng mở miệng hỏi.
“Thật sự có thể!”
Tả Tu vô cùng dứt khoát, anh đi đến trước giường bệnh, bệnh nhân nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, anh mở mắt Thiên Linh ra.
Một luồng thông tin ngay lập tức hiện lên:
Kiều Cao Lâu, chảy máu não cấp tính, phù não nặng, vỡ mạch máu não 2cm, sinh mệnh lực 10, sẽ chết sau 7 phút 38 giây.
Chữa khỏi hay làm nặng thêm?
Tả Tu đặt lòng bàn tay lên đầu bệnh nhân và trực tiếp hạ lệnh chữa khỏi.
Hai luồng ánh sáng trắng lóe lên.
Hai luồng năng lượng kỳ lạ tiến vào trong đầu bệnh nhân.
Tả Tu phát hiện ra rằng hai quầng sáng trên Ngọc Âm Dương đã biến mất.
Anh dùng mắt Thiên Linh nhìn thì thấy chứng phù não của bệnh nhân dần dần biến mất.
Mạch máu bị vỡ cũng dần dần hồi phục.
Có lẽ bởi vì tình trạng quá nghiêm trọng nên tốc độ chữa lành lần này chậm hơn rất nhiều so với việc chữa lành vết sẹo của Nhan Xạ.
“Mau chữa bệnh đi chứ!”
Thấy Tả Tu rút tay về, bác sĩ nữ xinh đẹp thúc giục.
“Đã chữa trị xong rồi!”
Tả Tu nói.
“Chỉ chữa bệnh có một giây mà cũng dám nói là chữa xong rồi sao? Y thuật Chúc Do gì chứ? Đúng là đồ lừa đảo!”
Chuyên gia Khổng khịt mũi.
Trong phút chốc, tất cả mọi đều nhìn chằm chằm vào Tả Tu với ánh mắt bất thiện.
Bệnh nhân hoàn toàn không hề có bất cứ phản ứng gì.
Trong đôi mắt của Đào Chính Quân cũng lộ vẻ thất vọng.
“Họ Tả kia, anh quả thật đang sỉ nhục người chết đấy!”
Bác sĩ nữ xinh đẹp cuối cùng cũng không kiềm được tức giận mà chỉ trích.
“Người còn chưa chết mà cô đã gọi là người chết. Cô mới là người đang sỉ nhục thị thủ Kiều! Làm một bác sĩ, sống và chết, chẳng lẽ cô không hiểu gì hết sao?”
Tả Tu cười khẩy.
“Tôi không hiểu sao? Tôi tên là Vương Trầm Hương. Tôi đã tốt nghiệp trường đại học y khoa nổi tiếng nhất cả nước và là nghiên cứu sinh tại Đại học Hawkins ở Hoa Kỳ. Tôi mới quay về làm việc trong năm nay. Bây giờ tôi là một chuyên gia về não của bệnh viện và tôi đã được thăng chức phó viện trưởng! Bệnh nhân đã đến tình trạng chết não, ngay cả thần tiên cũng không thể cứu được. Sao anh dám nói tôi không hiểu hả?”
Vương Trầm Hương giận quá hóa cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào Tả Tu, vừa ngạo mạn vừa vênh váo.
Mọi người lập tức xôn xao.
Vô số bác sĩ và y tá đều nhìn Vương Trầm Hương với ánh mắt ngưỡng mộ!
“Trong mắt cô, tây y chính là y thuật hàng đầu, thật ra so với y thuật cổ đại nước ta, nó còn chẳng phân chó! Nếu cô không tin, chúng ta hãy cược đi?”
Tả Tu đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Những người sùng bái tây y, chê bai đông y, anh phải cho bọn họ một bài học ngay tại chỗ.
“Tôi chỉ không tin đường ngang ngõ tắt thôi, lại còn cải tử hoàn sinh! Anh nói đi, cược thế nào?” Vương Trầm Hương vỗ bộ ngực đầy đặn hỏi.
“Nếu tôi có thể cứu ông ấy, chỉ cần bệnh viện các cô giảm tiền thuốc men xuống 30%, điều này sẽ thực sự có lợi cho cuộc sống của người dân, để họ được khám bệnh, cô dám cược không?” Tả Tu hỏi.
Mọi người đều ngơ ngác.
Ai nấy cũng đều đổ dồn ánh mắt vào Vương Trầm Hương và ông Từ.
“Tôi dám cược! Có điều bệnh viện này không phải của tôi…”
Vương Trầm Hương nhìn ông Từ.
“Chàng trai, không ngờ cậu lại có tấm lòng nhân hậu đến mức dám liều mạng để kiếm cái lợi cho dân chúng. Tôi cũng là viện trưởng, tôi đồng ý với cậu vụ cá cược này!” Đột nhiên, ông Từ nói.
Tít tít tít!
Ngay khi ông ấy vừa nói xong, các máy móc vốn lặng lẽ lập tức kêu lên.
Hơn nữa các loại số liệu đều nhanh chóng khôi phục mức độ bình thường.
Huyết áp bình thường!
Điện não đồ bình thường!
Một giây sau, Kiều Cao Lâu đang hôn mê bất tỉnh bỗng động đậy, mở mắt ra.
Sao có thể như vậy được?
Vương Trầm Hương chợt ngẩn người tại chỗ, khuôn mặt xinh đẹp lộ vẻ chấn động khó tin!
Tất cả mọi người đều ngơ ngác!
Chuyện này thật sự là một cảnh tượng cả đời khó quên!
“Kỳ tích!”
Đào Chính Quân cũng ngạc nhiên trợn trừng mắt.
Ông ấy đã sống năm mươi năm, cảm thấy hôm nay là ngày chấn động nhất trong cuộc đời mình!