Mục lục
Cực phẩm Tông sư - Diệp Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tập đoàn Chính Đại mặc dù nổi tiếng nhờ ngành bất động sản, có điều mấy năm gần đây cũng mở rộng trên nhiều lĩnh vực.

 

Theo như Diệp Phong biết trong các thành phố lớn của tỉnh Giang Nam đều có khách sạn năm sao và trung tâm thương mại cao cấp do tập đoàn Chính Đại vận hành.

 

Nếu như chỉ dựa vào tấm thẻ này có thể ăn uống thỏa thích, thì đủ để chứng minh nó quý giá đến nhường nào!

 

Diệp Phong không biết là chỉ riêng tiền chế tác thành phẩm của tấm thẻ bạch kim này đã đạt đến con số mấy chục nghìn Hoa Hạ Tệ rồi.

 

Vương Chấn phái người làm tổng cộng mười tấm, đến bây giờ mới chỉ phát sáu tấm mà thôi.

 

Mà sáu người này ai cũng là ông trùm lớn hô mưa gọi gió ở tỉnh Giang Nam thậm chí là cả khu vực Hoa Đông.

 

..

 

Nhìn thấy Diệp Phong từ chối, Vương Chấn kiên quyết nói: "Diệp thần y, cậu phải nhận tấm thẻ này! Hôm nay nếu như không có cậu tôi đã sớm đi gặp Diêm Vương rồi! Chẳng nhẽ mạng của Vương Chấn tôi không đáng một tấm thẻ sao?"

 

Nghe thấy vậy Diệp Phong thầm ngẫm nghĩ.

 

Cậu ra tay giúp đỡ thực ra là muốn lấy pháp khí Vương Chấn đeo trên tay, có điều bây giờ đông người, không thích hợp nói chuyện này.

 

Hơn nữa cậu cũng cảm nhận được sự thành khẩn trong giọng điệu của Vương Chấn, không phải đang giả vờ, mà thực lòng muốn tặng cho cậu.

 

Cuối cùng Diệp Phong vẫn nhận tấm thẻ bạch kim kia.

 

Đột nhiên ánh mắt Vương Chấn liếc về phía mắt tam giác nằm dưới đất cùng với cô gái xinh đẹp đang đỡ hắn, sắc mặt thay đổi, ông ta trầm giọng nói:

 

"Á? Dung Dung, chuyện gì thế này? Sao Đống Lương lại nằm đó?"

 

Nghe thấy vậy cô gái xinh đẹp chưa kịp mở lời, Diệp Phong đứng bên liền hỏi: "Chủ tịch Vương, họ là vợ và con nuôi của ông sao?"

 

"Không sai!"

 

Vương Chấn nói thẳng: "Diệp thần y, đây là Hoắc Dung Dung, vợ của tôi! Cô ấy là vợ thứ hai của tôi, người vợ đầu của tôi mấy năm trước qua đời vì bạo bệnh! Người bên cạnh là Vương Đống Lương con trai nuôi của tôi, tôi không có con, nên luôn coi nó như con trai ruột mà nuôi dưỡng, có điều bây giờ nó bị sao vậy, nằm bất động, chẳng nhẽ bị thương sao?"

 

Diệp Phong nghe thấy vậy, há hốc miệng, muốn nói lại thôi.

 

Hoắc Dung Dung đứng bên thấy vậy, mặt mày căng thẳng, cả người căng lên, hô hấp ngừng lại, trên đầu chảy đầy mồ hôi, sợ Diệp Phong nói ra chuyện gì đó.

 

Diệp Phong do dự một lúc, sau đó lắc đầu, lạnh lùng nói: "Chủ tịch Vương, không có gì, tôi tùy tiện hỏi thôi, lệnh công tử... chắc sắp hồi phục rồi!"

 

Cho dù cậu nhìn ra được giữa Vương Đống Lương và Hoắc Dung Dung có quan hệ "ảo diệu" nào đó.

 

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà Vương Chấn, cậu không muốn xen vào!

 

Hoắc Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng hơn nhiều.

 

Lúc này, mắt tam giác Vương Đông Lương toàn thân run lên, hít sâu một hơi, dường như khôi phục lại được khả năng khống chế cơ thể, hắn giãy giụa bò dậy.

 

Sau đó hắn lao đến trước mặt Vương Chấn, mỉm cười nịnh nọt, chắp tay nói:

 

"Chúc mừng cha nuôi hồi phục! Con biết cha nuôi ở hiền gặp lành, nhất định sẽ hóa hung thành cát, chuyển nguy thành an!"

 

Thấy dáng vẻ nịnh nọt của Vương Đống Lương, Diệp Phong nhíu mày, thực sự rất muốn kể chuyện hắn ban nãy suýt "hại chết" Vương Chấn cho ông ta nghe.

 

Nhưng lúc này Lục Vân Phong bước đến bên Diệp Phong.

 

Sau đó ông ta đứng trước mặt mọi người làm động tác không thể tin nổi:

 

"Bộp!"

 

Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Nam Châm Vương Lục Vân Phong lại quỳ trước mặt Diệp Phong.

 

"Lục đại sư, ông làm gì vậy?", Diệp Phong kinh ngạc nói, vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy ông ta.

 

Ai ngờ ánh mắt của Lục Vân Phong sắc bén, giọng điệu chắc nịch, vang dội:

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK