Mục lục
Cực phẩm Tông sư - Diệp Phong (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi trả gấp mười lần, bán cho tôi!", tên thanh niên trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo ý chí không thể kháng cự.  

 

"Không bán!", Diệp Phong kiên định nói.  

 

"Một trăm ngàn!"  

 

Người thanh niên lập tức tăng giá.  

 

Nghe vậy, sắc mặt ông chủ mặt méo thay đổi rõ rệt, trong lòng anh ta thầm nghĩ, chẳng lẽ một mảnh sắt vụn anh ta tùy tiện nhặt được lại là bảo vật sao?  

 

"Không bán!", Diệp Phong ngữ khí kiên định lắc đầu.  

 

Nghe vậy, thanh niên nhướng mày, hiển nhiên là ngạc nhiên khi bị Diệp Phong cự tuyệt, nhưng vẫn là khinh thường cười lạnh một tiếng, cong môi nói: "Một triệu!"  

 

"Hít!"  

 

Sau khi nghe thấy con số đáng kinh ngạc này, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm, trong lòng rối bời, nhìn khối sắt bằng ánh mắt khó tin.  

 

Còn ông chủ miệng méo giờ có biểu cảm còn xấu hơn cả khóc, tiếc đến xanh cả ruột!  

 

Nếu anh ta bán khối sắt cho Diệp Phong muộn một chút thôi, thì bây giờ một triệu sẽ là của anh ta!  

 

Đương nhiên, có thể lúc thiếu niên kia ra giá 100,000, anh ta đã bán đổ bán tháo rồi.  

 

...  

 

Lúc này, người thanh niên lộ ra vẻ tự tin, theo ý kiến của hắn, Diệp Phong thoạt nhìn còn non nớt, có lẽ vẫn còn là học sinh, đối với hắn mà nói, một triệu chắc chắn là một cái giá không thể cưỡng lại được!  

 

Không ngờ, sau một khắc, Diệp Phong sốt ruột nói: "Anh nghe không hiểu tiếng Hoa Hạ sao? Nói không bán chính là không bán, trả bao nhiêu tiền cũng sẽ không bán!"  

 

Nếu là một tháng trước, một triệu đối với Diệp Phong mà nói, quả thực là một số tiền khổng lồ.  

 

Nhưng bây giờ, cậu đang ngồi trên giá trị tài sản ròng từ 200 đến 300 triệu, ba khối ngọc bội mà cậu mua vừa rồi có giá gần năm triệu, chỉ một triệu, căn bản không có chút ấn tượng nào đối với cậu cả.  

 

Quan trọng hơn, mảnh sắt đen như mực không bắt mắt này rất có khả năng là một bảo vật trời đất!  

 

Không chỉ ông Ngụy quan tâm như vậy, mà kim chỉ nam kỳ lạ trên la bàn của đạo sĩ trung niên cũng biểu thị như thế, Diệp Phong làm sao có thể bán nó được?  

 

Mà bên kia, nghe Diệp Phong nói vậy, nụ cười trên mặt tên thanh niên trong nháy mắt đông cứng lại, hai mắt khép hờ, tỏa ra sự lạnh lão, nhìn thẳng Diệp Phong, nói ra một câu:  

 

"Nhãi ranh, Giang Vân Phi tôi chưa bao giờ không có được thứ mình muốn! Đừng quá tham lam!"  

 

Từ góc độ của Giang Vân Phi, Diệp Phong rõ ràng đang làm bộ, rồi sẽ đòi rất nhiều tiền!  

 

Nhưng mà, Diệp Phong cũng chả buồn tốn nước miếng với hắn, cúi người nhặt khối sắt đen lên.  

 

Không ngờ, khối sắt này không lớn, nhưng cực kỳ nặng, ít nhất cũng phải trăm cân, đủ để chứng minh mật độ của nó rất cao. Nếu là người bình thường, e là khó có thể nhấc lên được.  



Nhưng hiện tại, Diệp Phong dễ dàng cầm khối sắt lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK