Mục lục
Truyện: Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều - Tác giả: Tứ Thục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Chú sẽ.” Lưu Cát trịnh trọng nói: “Tình cảm gắn bó cùng phụ nữ không liên quan. Chú yêu mẹ cháu là vì mẹ cháu có sức hấp dẫn.”

“Cháu đồng ý.” Vương Giai Tuệ cười nói: “Cháu đồng ý chú cưới mẹ cháu.”

“Chú còn chưa kịp cầu hôn.” Lưu Cát có chút ảo não nói.

“Không liên quan, chú cứ tìm cơ hội.” Vương Giai Tuệ thưởng thức nhìn ông.

Người đàn ông này có thể cũng thuộc về loại anh tuấn soái ca kia, nhưng là ổn trọng thành thục, càng nhìn càng thuận mắt.

Mẹ có thể nhìn trúng ông là vì cảm giác an toàn phát ra từ trên người ông đi?


Người đàn ông không tồi.

Rốt cuộc cô có thể không cần lo lắng mẹ cô đơn một mình rồi.

“Mẹ, có phải vẫn nên giới thiệu con một chút không?” Đột nhiên Cố Nhiên vẫn bị xem nhẹ nãy giờ bất mãn kháng nghị.

“Cố Nhiên? Con... con bảo cái gì?” Lý Á lệ có chút kinh ngạc.

Vừa rồi hình như Cố Nhiên cũng kêu mẹ, bà chỉ lo mặc quần áo, không chú ý tới.

“Mẹ, con và Giai Tuệ đã lấy giấy chứng nhận rồi.” Cố Nhiên ôm chầm lấy Giai Tuệ, không kiềm chế được ccuowif nói.

“Bác sĩ Cố, chúc mừng.” Lưu Cát cười nói.

“Chú Lưu, chú cứ gọi cháu là Tiểu Nhiên đi, hiện giờ chú là trưởng bối.” Cố Nhiên nửa trêu chọc nháy mắt.

Bởi vì Lưu Cát là trưởng phòng ở công ty của anh, cho nên trước kia bọn họ từng gặp qua vài lần. Trước kia gặp mặt, Lưu Cát vẫn là cấp dưới của anh cả, sẽ kính trọng anh một chút. Thân phận như hiện giờ trái ngược rồi, Lưu Cát có khả năng thăng lên làm cha vợ của anh, không thể để ch trưởng bối gọi anh là Bác sĩ Cố được. Nhanh vật thay đổi có phần nhanh, cố gắng quen dần.

Ai bảo anh cưới vợ bé nhỏ?

Lưu Cát không biết tên hồng vân: “Cái đó, cháu đã lấy giấy, tối nay chúng ta đi chúc mừng một phen.”

“Được ạ.” Cố Nhiên không từ chối.

“Đồ ăn Trung Quốc hay cơm tây?” Lưu Cát nói.

“Nghe theo mẹ.” Cố Nhiên cười nói.

Lý Á Lệ nở nụ cười: “Giai Tuệ nhà chúng ta là bị con chiều quá mà.”

Tuy Cố Nhiên chỉ nhỏ hơn bà mười một tuổi, lại phải gọi bà là mẹ.

Trái lại anh không có chút xấu hổ nào, kêu mẹ còn rất dễ nghe.

“Mẹ, con là đổi từ thiệt tình, mẹ biết con cũng không dễ dàng mới chạm được tay cô ấy.” Cố Nhiên cau mày.

“Nói giống như anh có oan ức gì.” Vương Giai Tuệ nhẹ hừ một tiếng: “Em là bị ngôn ngữ của anh lừa gạt.”

Cố Nhiên làm đồng tác xuất phát từ trái tim: “Anh đưa cho em là thật.”

Nói xong, Cố Nhiên chớp chớp mắt.

Giai Tuệ không nhịn được cười.

Cố Nhiên ôm cô vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói: “Có lẽ em cảm thấy lời anh nói đúng là hoa mỹ, nhưng đó đều là những lời thật lòng của anh.

“Biết.” Vương Giai Tuệ thẹn thùng cúi đầu.

Lúc trước cô thầm mến Ninh Hạo, khiến Cố Nhiên bị hành hạ rất nhiều.

Bọn họ có thể đi tới hôm nay, là do sự kiên trì của anh.

LÝ Á Lệ nhìn con gái và con rể ngọt ngào, đã ươn ướt hai mắt.

Lưu Cát vươn tay, lặng lẽ cầm tay bà: “Anh cũng sẽ đưa cho em thiệt tình.”

Lý Á Lệ đỏ mặt, nghĩ muốn bỏ tay ông ra.

Tuy bà yêu ông, nhưng trước mặt con gái và con rể, bà vẫn xấu hổ khi thân mật với người đàn ông như thế.


“Đi thôi, trên đường còn đi ăn cơm.” Lưu Cát lấy chìa khóa xe ra, nói với Lý Á Lệ.


“XX đi, Giai Tuệ thích cháo đậu đỏ và tôm sủi sảo thủy tinh ở đó.” Lý Á Lệ cười nói.


“Có thể chứ?” Lưu Cát thân sĩ hỏi Cố Nhiên và Giai Tuệ.


“Mẹ hiểu Giai Tuệ nhất. bà nói ffi chỗ nào thì đi chỗ đó.” Cố Nhiên lập tức sảng khoái gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK