Mục lục
Truyện: Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều - Tác giả: Tứ Thục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Nhã Y Đình

Vì tiễn Tiếu Nhiễm và Giai Tuệ, Chu Cầm xin về sớm. Sau khi về nhà, tự xuống bếp làm mấy món sở trường của bà.

"Bác gái, bác để con giúp bác!" Giai Tuệ đi vào phòng bếp cười hỏi.

"Hôm nay con chỉ cần ăn hết đồ ăn thôi. Đi ra ngoài với Cố Nhiên đi!" Chu Cầm đẩy Giai Tuệ ra khỏi phòng bếp, cười nói.


"Bác gái...!" Giai Tuệ thẹn thùng cắn môi.

"Khi nào con trở thành con dâu hẵng hay. Hiện giờ con cứ thoải mái làm nữ vương đi!" Lần đầu tiên Chu Cầm nói đùa với Giai Tuệ.

Bà không vì Giai Tuệ hiếu thuận mà không thích Tiếu Nhiễm. CŨng không bởi vì Tiếu Nhiễm là thiên kim tiểu thư mà coi thường Giai Tuệ xuất thân từ gia đình bình dân.

Hai cô con dâu này của bà đều có ưu điểm riêng khiến gia đình họ rất hài lòng.

"Bác đừng để mệt ạ!" Giai Tuệ đỏ mặt rời đi.

Có lẽ vì hôm nay Chu Cầm lại nói đùa với Giai Tuệ cho nên Giai Tuệ không lo lắng như trước mà dần dần vui đùa cùng mọi người ở Cố gia.

Ăn cơm xong, Tiếu Nhiễm và Giai Tuệ tạm biệt người lớn trong nhà, ngồi trên xe đến sân bay.

Trước giờ vào làm thủ tục, Cố Nhiên vẫn không ngừng dặn dò Giai Tuệ, sợ cô không chăm sóc bản thân.

"Bác sĩ Mông Cổ, anh thôi đi! Lỗ tai em mọc nhọt rồi nè!" Vương Giai Tuệ ngoáy lỗ tai, oán giận nói.

Cố Nhiên dùng sức cầm tay Vương Giai Tuệ, lo lắng nói: "Đây không phải vì anh lo lắng cho em sao? Đây là lần đầu tiên em xa nhà, anh lại không thể ở bên cạnh..."

Đến lúc chia xa, Cố Nhiên cực kỳ không nỡ, hận không thể giữ cô lại, không cho cô đi nữa.

"Em và Tiếu Nhiễm có thể chăm sóc cho nhau. Anh yên tâm!" Vương Giai Tuệ hiểu tâm trạng của Cố Nhiên, cười an ủi anh, "Đây cũng là lần đầu tiên Tiếu Nhiễm ra ngoài xa như vậy, anh cả cũng không lo lắng như anh nha!"

"Như vậy chứng minh anh yêu em còn nhiều hơn anh cả yêu chị dâu nhỏ nha!" Cố Nhiên kiêu ngạo nhíu mày.

"Thôi đi!" Vương Giai Tuệ phản bác, "Cái này sao có thể so sánh như thế chứ?"

"Đúng vậy! Cố Mạc biết em có thể chăm sóc bản thân thật tốt nên mới kho lo lắng." Tiếu Nhiễm ôm cánh tay của Cố Mạc, làm mặt quỷ với Cố Nhiên, "Còn anh, chẳng khác gì bà cô già, không thấy đáng ghét à?"

Cố Mạc cười nhạt, xoa tóc Tiếu Nhiễm.

Cố Nhiên bất mãn nhíu mày.

"Được rồi, em thề sẽ chăm sóc bản thân thật tốt!" Vương Giai Tuệ vội vàng trấn an Cố Nhiên, "Anh đừng nói lảm nhảm nữa!"

"Đợi đến khi em đến thành phố B rồi muốn nghe anh nói lảm nhảm cũng không còn cơ hội đâu!" Cố Nhiên u oán nói.

Nghe Cố Nhiên nói vậy, Vương Giai Tuệ lập tức nhào vào lòng anh, ôm chặt lấy thắt lưng anh: "Bác sĩ Mông Cổ, anh nói lảm nhảm tiếp đi. Em không chê anh phiền nữa!"

"Em nhớ kỹ lời anh nói là được! Đừng để anh lo lắng!" Giọng nói của Cố Nhiên có chút nghẹn ngào.

Vương Giai Tuệ dùng sức gật đầu.

Tiếu Nhiễm nhìn thấy Cố Nhiên và Vương Giai Tuệ nghẹn ngào chia tay trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.

Cô ôm chặt eo Cố Mạc, bôi nước mắt lên áo sơ mi của anh.


Cố Mạc hôn lên đỉnh đầu cô, không nói gì.


Tiếng loa bắt đầu giục hành khách vào làm thủ tục đăng ký, không còn nhiều thời gian nữa. Cố Nhiên lưu luyến buông Vương Giai Tuệ ra, "Khi hạ cánh thì báo gọi điện báo cho anh!"


"Ừm!" Vương Giai Tuệ nhận lấy va li, nén nước mắt, gật đầu.


Nghĩ đến rột cuộc sẽ không được nghe bác sĩ Mông Cổ nói lảm nhảm, không suốt ngày bám dính lấy cô, trái tim cô cảm thấy khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK