Mục lục
Truyện: Sa Vào Trêu Ghẹo Vợ Yêu: Tổng Giám Đốc Vô Cùng Cưng Chiều - Tác giả: Tứ Thục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Có chuyện gì cũng giao cho anh. Em không cần phiền não.” Cố Mạc thành khẩn nói.

“Không!” Tiếu Nhiễm rút tay ra, thật sự nhìn anh: “Em không muốn chuyện gì cũng phải ỷ lại anh.”

“Em có thể ỷ lại.” Cố Mạc vội vàng giải thích.

“Từ sau khi mất baby, em đã nghĩ rất nhiều. Cố Mạc, em không còn là trẻ con. Lúc trước, có ba em, cái gì em cũng sống quá phóng túng. Về sau ba mất, chúng ta lại ly hôn, không còn người có thể ỷ lại nữa. Đoạn thời gian đó em rất yếu ớt.” Tiếu Nhiễm chua xót nói.


“Anh nên dằn lòng, không nên đồng ý ly hôn.” Cố Mạc đau khổ tự trách.

Nếu anh mạnh mẽ giữ cô lại, có thể tốt hơn một chút không?

Ít nhất thì lúc cô đau khổ, có anh ở bên cạnh.

“Anh không làm gì sai.” Lần đầu tiên Tiếu Nhiễm thật sự nói chuyện với anh như thế. “Cho dù anh không ly hôn em cũng sẽ rời xa anh. Em muốn nói em không còn là tiểu công chúa giống như trước kia cái gì cũng ỷ lại người khác. Em muốn trưởng thành, muốn tự lập.”

Cố Mạc ôm Tiếu Nhiễm vào trong ngực, không ngừng nói liên thanh: “Được, anh để em lớn lên, anh cho em tự lập. Nhưng trong quá trình lớn lên của em phải có sự tham dự của anh. Để anh ở cạnh em.”

Tiếu Nhiễm cắn môi một cái: “Cố Mạc, em không muốn làm công chúa. Chúng ta tạm thời ở cạnh nhau như bạn bè, không được sao?”

“Bạn bè.” Cố Mạc có chút thất vọng.

“Bạn bè.” Tiếu Nhiễm thật sự nhìn anh: “Không cần quá nhiều can thiệp vào cuộc sống của đối phương, cho em không gian.”

Nếu cô liên tục sống dưới cánh chim của anh, cô vĩnh viễn không thể lớn lên được.

“Anh sẽ sợ.” Cố Mạc vùi mặt vào cổ Tiếu Nhiễm, âm thanh khàn khàn nói: “Sợ sau khi em lớn lên, đã không có vị trí của anh.”

“Anh không có tự tin với chính mình như thế?” Tiếu Nhiễm nở nụ cười: “Lại nói bên cạnh anh nhiều phụ nữ như thế, đến lúc đó thay lòng đổi dạ sợ không phải là em.”

“Anh sẽ không.” Cố Mạc thật sự thề: “Anh nhận định ai thì không dễ dàng thay đổi. Vẫn là, em cũng thế.”

“Được rồi, em sẽ cố gắng không thay đổi.” Tiếu Nhiễm cười trả lời.

“Là tất nhiên phải thế.” Cố Mạc bá đạo ra lệnh.

“Cái đó em không có cách nào đảm bảo.” Tiếu Nhiễm cười khẽ nói: “Đại học Q nhiều thanh niên tài tuấn như vậy, nhỡ đâu gặp phải người khiến em cảm động?”

“Ngay cả Ninh Hạo cũng không thể khiến em động tâm, em cảm thấy những thanh niên tài tuấn đó có thể sao?” Cố Mạc ăn giấm chua hừ một tiếng.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở.” Tiếu Nhiễm thè lưỡi: “Em mới phát hiện hóa ra Nin Hạo tốt như thế.”

“Nha đầu, em cố ý.” Cố Mạc buồn bực ngẩng đầu rống to.

“Anh có Y Nhiên, em cũng chỉ có nah, không công bằng.” Tiếu Nhiễm nằm úp sấp trên ngực anh, chống cằm nói: “Em hình như lâu rồi không liên hệ với Ninh Hạo. Lát nữa gọi điện thoại cho cậu ấy, hỏi xem thịt bò ở Mỹ ăn có ngon không.”

“Cậu ta không ở Mỹ.” Cố Mạc cắn răng.

“Cái gì?” Tiếu Nhiễm kinh ngạc nhìn Cố Mạc.

“Cậu ta theo anh tới Hắc Hà sau khi trở về thì lại sang thành phố B, cậu ta không chịu đi Mỹ, bị Ninh tỉnh trưởng giam cầm rồi.” Cố Mạc đem toàn bộ nói cho Tiếu Nhiễm.


“Làm sao anh biết?”


“Ninh Hạo nói, cậu ấy muốn cạnh tranh công bằng với anh, cậu ta muốn ở lại trong nước. Em có biết năm nay thi vào đại học, đại học Q sẽ không từ chối người tài giỏi như thế.” Cố Mạc thở dài: “Vì thế tỉnh trưởng Ninh tìm anh, để anh khẩn trương giải quyết việc nhà.


“Cho nên anh sợ ở dưới cường quyền, mới đến theo đuổi em?” Tiếu Nhiễm nghịch ngợm bóp eo của anh.


“Sai, anh không muốn Ninh Hạo trở thành tình địch của anh.” Cố Mạc xoay người đè Tiếu Nhiễm ở dưới thân, nhiệt tình hôn lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK