Mục lục
Truyền nhân của thần y (full) - Lâm Mạc Huy - Hứa Thanh Mây - Truyện tác giả: Trà Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mạc Huy già vo to và không biết phải làm sao: “Mẹ, mẹ hiều lầm rồi." “Số tiền này, một đồng con cũng không tiêu."

Phương Như Nguyệt tức giận đùng đùng nói: “V số tiền kia đi đâu rồi?"

Lâm Mạc Huy: "Đưa cho nhà họ Triệu cà rồi!" "Nhà họ Triệu?" Cà Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều kêu lên kinh ngạc.

Lâm Mạc Huy: "Đúng vậy ạ!" "Mẹ quên rồi sao? Vòng ngọc kia của nhà họ Triệu trị giá hơn một nghìn tỷ đồng đấy ạ!" "Con cẩm một nghìn tỷ đến, nói hết nước hết cái, thì mới có thể giải quyết xong chuyện này." "Nếu không phải một nghìn tỷ này, thì chắc chắn Con phải ngồi tù roi."

Hứa Đình Hùng và Phương Như Nguyệt đều ngoi phịch xuống ghế.

Một lúc lâu sau, Hứa Đình Hùng mới run giọng nói: "Cậu... Sao cậu lại... Sao lại có thể đưa cho bọn họ nhiều tiền như vậy chứ?"

Lâm Mạc Huy: "Bổ, cái vòng ngọc kia trị giá hơn một nghìn tỷ đấy, con còn chưa đưa đủ tiền đâu đấy!"


Phương Như Nguyệt vỗ bàn đứng dậy: "Tôi không quan tâm vòng ngọc của bọn họ trị giá bao nhiêu, cậu phải bồi thường thì lấy tiền của mình mà bồi thường!" "Một nghìn tỷ này cũng không phải của một mình cậu." "Trong đó bao gồm cả các khoản lỗ của Côn dược phẩm Hưng Thịnh, còn có của Thanh Mây, Th Tuyết, thậm chí có cả khoản lỗ của Hoàng Kiến Đình nữa." "Cậu... Một mình cậu, cùng lắm cũng chi được mấy tỷ, ba tỷ rưỡi đã là nhiều nhất có thể rồi." "Cậu dựa vào đâu mà lấy toàn bộ một nghìn tỷ đi bồi thường cho người ta?"

Nghe lời này, Lâm Mạc Huy cũng giận đến im lặng. "Mẹ, tổn thất của Thanh Tuyết thì con thừa nhận. Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến Hoàng Kiến Đình?" Tôi dùng mạng sống của mình để đổi lấy tiền bồi thường, vậy mà cuối cùng chỉ có thể được ba tỷ rưoi?

Lâm Mạc Huy không nhịn được nói.

Phương Như Nguyệt cả gian nói: "Sao lại không liên quan?" "Nó chính là con rể của nhà họ Hứa bọn tôi, chi vì cậu, mà nó cũng phải công trên lưng cái danh người thân của tội phạm giết ngưoi." "Nó làm ăn lớn, cậu có biết tiếng xấu kiểu này, ành hường bao nhiêu tới việc làm ăn của nó hay không?"

Lâm Mạc Huy thật sự hết nói nổi, chuyện cũng có thể mắc nối quan hệ như thế sao?

Từ đầu Hoàng Kiến Đình đã đứng về phía nhà Chu, hận không thể khiến tôi chết đi, những chuyện này các người cũng không biết hay sao?

Lâm Mạc Huy: “Mẹ, coi như một nghìn tỷ này không phải là của một mình con." "Nhưng chuyện vòng ngọc, cũng không phải do một mình con làm ra." "Sự thật là mẹ để cho Thanh Tuyết và cà Hoàng Kiến Định bán vòng ngọc đi.” "Hai người bọn họ cũng có trách nhiệm." "Con lấy tiền của nhà chúng ta để bồi thường, bồi thường cho vòng ngọc mà nhà chúng ta làm mất, thì cũng không sai!"

Phương Như Nguyệt lập tức nghen lời, chuyện vòng ngọc, bà ta thực sự đuối lý.

Hứa Đình Hùng tức giận: “Lâm Mạc Huy, cậu có bệnh à?" "Đây là đang truy cứu trách nhiệm chuyện này phải không?" "Đây chính là một nghìn tỷ đó!" "Ai bào cậu bồi thường tiền cho bọn họ?" "Không phải chúng tôi đã nói là cậu gánh c chuyện này, thì nhà chúng ta cũng tiết kiệm được m nghìn tỷ à." "Nhưng cậu thì hay rồi, nhát gan sợ chết, lấy toàn bộ tiền nhà tôi đề bồi thường." "Một nghìn tỷ đấy, lại mất trong một nốt nhạc như vậy?”

Lâm Mạc Huy: “Bố, trước đây nhà mình không có tien, mới nói để mình con gánh chịu chuyện này." "Nhưng mà, bây giờ đúng lúc có tiền, con mới nghĩ đến chuyện lấy tiền bồi thường vòng ngọc." Phương Như Nguyệt giận dữ: "Cậu nói cái gì?" "Cậu có tư cách gì xử lý một nghìn tỷ này?" "Một nghìn tỷ này, không phải của một mình câu, mà là của nhà tôi!"

Lâm Mạc Huy không biết phải làm sao: "Thế nhưng, chuyện này, cũng không phải là chuyện riêng của con." "Chuyện vòng ngọc bị mất, cả nhà ta đều không tránh khỏi liên quan, đây là con đang xử lý chuyện nhà mình!" "Thêm nữa, không phải trước đó bố mẹ đã nói, số tiền này, một đồng bố mẹ cũng không cần không ph sao?"

Phương Như Nguyệt rong to: “Làm sao, bây cậu muốn tính lại nợ cũ với chúng tôi nữa đấy à?" "Được, cậu muốn vậy, thì tôi tính toán rõ ràng với cậu luôn." "Cậu ăn uống ở nhà chúng tôi ba năm, tốn bao nhiều tiền?" "Cậu làm lỡ dở Thanh Mây nhà chúng tôi ba năm, chuyện này tốn bao nhiêu tiền?" "Cậu hủy hết danh dự nhà chúng tôi, tồn thất bao nhiều tiến?" "Còn nữa, công việc ở bệnh viện này của cậu, chúng tôi sắp xếp cho cậu, cậu biết phải tốn bao nhiêu tiền không?" "Được roi, cậu cũng đừng ngồi trong văn phòng này nữa, đi về co bon cầu đi!"

Phương Như Nguyệt vừa nói vừa cầm đổ của Lâm Mạc Huy ném ra ngoài: "Cút ra ngoài cho tôi, cút về cọ bồn cầu đi!" "Cậu không có tư cách ngồi trong văn phòng thế này!" "Cũng không soi mặt mình vào nước tiểu mà xem bộ dạng của mình thế nào, là cái thứ gì, ngay cà ca đằng nghề còn chưa học xong, thật sự cho mình là nhân vật tại to mặt lớn à?" "Còn ngồi trong văn phòng làm việc, thật sự nghĩ mình là chủ nhiệm sao?" "Tôi nhổ vào!" "Đời này của cậu chỉ là mệnh cọ bồn cầu mà thôi." Hứa Đình Hùng tức giận: "Lâm Mạc Huy, cậu thật sự chẳng có chút nền móng nào cà!" "Đưa một nghìn tỷ cho nhà họ Triệu, cậu bị ngu à?" "Cậu có biết một nghìn tỷ có thể làm được bao nhiêu chuyện không?" "Nếu cậu không bồi thường tiền cho bon họ, thì làm sao?" "Chỉ mất vài thử thôi, cùng lắm là ngoi tù mấy năm" "Mấy năm ngồi tù, đổi lấy một nghìn tỷ, thắng đấn cũng tình nguyện!" "Ngay cả chút chuyện này cậu cũng không suy nghĩ được? Thật sự tôi chưa từng thấy ai ngu si như cậu!"

Lâm Mạc Huy không biết phải làm sao, ông nói nghe hay thật đấy.

Cũng chẳng phải ông đi tù, đương nhiên tình nguyện rồi! “Bố, đây không phải là vấn đề có ngu ngốc hay không." “Điểm chính là con làm mất đồ của người ta, không có tiền, thì đúng là nên ngồi tù thật." "Có tiền, con chắc chắn sẽ bồi thường cho người "Không bồi thường, vậy không phải sẽ thành không biết xấu hổ sao?"

Lâm Mạc Huy thấp giọng nói.

Phương Như Nguyệt cả gian nói: “Không biết xấu ta." hổ thì sao?" "Không biết xấu hổ mà có thể kiếm được một nghìn tỷ, thì ngày nào tôi cũng có thể không biết xấu ho. “Lâm Mạc Huy, da mặt cậu thế mà mỏng nhi?" "Lúc cậu ăn cơm chùa nhà tôi, sao không cảm thấy mất mặt thế đi?"

Lâm Mạc Huy thật sự hết nói nổi, làm sao nói đạo lý với loại người thế này được?

Phương Như Nguyệt xua tay: “Được rồi, không nhiều lời với cậu ta nữa!" "Gọi điện thoại cho Kiến Đình, để nó xác Mạc Huy về đi cọ bồn cầu!" “Còn nữa, Lâm Mạc Huy, hôm nay, dù tôi có liều cái mạng này, cũng phải khiến cậu và Thanh Mây ly hôn.” “Cậu cử đợt cút khỏi nhà họ Hứa chúng tôi đi!"

Hứa Đình Hùng hung ton trừng mắt với Lâm Mạc

Huy.

Trong chốc lát cãi nhau, đã có không ít người ở bệnh viện chạy đến.

Viện trường vừa đi làm thì ngay lập tức biết được tin tức bên này, đi tới xem một chút, lập tức giật này mình.

Thế nhưng Lâm Mạc Huy là người ông cu Phong tự mình nhờ ông chăm sóc đấy! "Này, các người đang làm gì đấy?" "Bào vệ đâu?" "Mời hai người kia ra ngoài!" “Nơi này là bệnh viện, không phải nơi để các người làm loạn!"

Viện trường giận dữ mắng mỏ.

Phương Như Nguyệt vội vàng lại gần: "Viện trường, là như vậy." "Thằng này chính là một công nhân vệ sinh, cậu ta vốn là một nhân viên vệ sinh, trên cơ bàn cậu ta không đủ tư cách đề làm chủ nhiệm." "Cậu ta đút lót cho người ta mới được làm chủ nhiệm.” "Ông mau đuổi cậu ta đi!"

Lúc này, phó viện trường Phương Khánh, người giúp cho Lâm Mạc Huy vào đây làm việc cũng đúng lúc tới đây.

Nghe nói vậy, Phương Khánh bị dọa đến run một cái. Bà già đáng chết từ đâu chui ra, vậy mà tố cáo tôi?

Nhưng một chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Viện trường trừng mắt: “Ngậm miệng!" "Chủ ý từ ngữ của bà!" "Chủ nhiệm Lâm chính là thần y của bệnh viện chúng tôi, hoàn toàn có tư cách đảm nhiệm chức vụ chủ nhiệm này!" "Các người phi báng bác sĩ của bệnh viện chúng tôi, tôi có quyền truy cứu trách nhiệm của bà trước pháp luật!"

Phương Như Nguyệt ngần ngơ, cái quái gì vậy? Một thằng cọ bồn cầu, từ bao giờ lại thành thần y của các người rồi?

Không phải là sợ bị mất mặt nên mới cố ý nói thế đúng không?

Phương Như Nguyệt vội vàng la lên: “Lời tôi nói hoàn toàn là sự thật." "Viện trường, thật ra cậu ta chẳng hiểu gì cả đâu!" "Chúng tôi đút lót cho phó viện trường Phương Khánh kia nên cậu ta mới được điều toi dây đay ạ!"

Phương Khánh nghe vậy, suýt nữa phun ra máu, mắng thẳng: “Bà nói nhàm cái gì đấy!” "Ông đây nhận tiền của bà khi nào?" "Bà già chết tiệt, bà dám phi báng tôi à?" "Báo cành sát đi, tôi muốn kiện bọn họ!"

Lúc này, Phương Khánh dù có chết cũng không thừa nhận mình đã nhận tiền,

Dù sao, đúng là Hoàng Kiến Đình đưa tiền mặt, nhưng không có ai chứng kiến, tiền cũng được anh ta xử lý rồi.


Không có chứng cứ, ai có thể làm được gì anh ta!


Đương nhiên, trong lòng Phương Khánh đang hạn Hoàng Kiến Đình vô cùng.


Thằng rùa rụt cổ này, ngoài mặt nhờ ông đây làm việc, sau lưng lại đâm ông đây một dao.


Không đúng, rõ ràng là thắng rùa rụt cổ này cố tình hãm hại ông đây mà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK