Vera nhàn nhạt lên tiếng; “470.000 xu, xin lỗi tôi không thể nhường được!”
Âm thanh xì xào bàn tán lại không ngừng vang lên, người trung niên dẫn chương trình thấy cảnh này thì không khỏi cười thầm vì trong lần tranh đoạt này cho dù bên nào thắng đi chăng nữa thì phe có lợi nhất vẫn là hội chủ trì đấu giá.
Tiếng nói âm lãnh pha chút tức giận khó có thể che giấu vang lên; “475.000, người bên kia cậu đang không biết mình đã trêu phải ai đâu đấy!”
Vera nghe vậy nhếch miệng cười lẩm bẩm; “Có vẻ như bên đó đến cực hạn rồi nên mới chỉ nâng thêm 5.000 và buông lời đe dọa như vậy, tiếc rằng tưởng nói những lời này là mình sẽ e sợ rút lui thì đúng là nằm mơ.”
“Nâng giá lên mấy trăm nghìn nữa xem nó còn dám tranh không, nhóc đúng là ngốc mà.”
Vera liếc nhìn Bevis đáp; “Em không có nhiều tiền như anh mà có thể tiêu sài phung phí như vậy.”
Giọng nói âm trầm nhàn nhạt tiếp tục vọng lên; “480.000, ta chẳng cần biết đã trêu phải ai nhưng thứ này ta nhất định phải có được, có giỏi thì tiếp tục nâng giá đi ta sẽ theo tới cùng!”
“Ồ, haha càng ngày càng gay cấn hơn rồi đó, để xem hai tên lắm tiền nhiều của trên đó ai sẽ ăn ai.”
“Căng thẳng quá nhỉ, không biết kẻ nào sẽ chiếm được vật phẩm đó đây.”
Những tiếng bàn luận không ngừng vang lên khắp nơi trong hội trường, nhưng trong căn phòng cao cấp bên kia lại chưa hề có bất cứ âm thanh gì vang lên thêm nữa. Trong phòng có một thanh niên toàn thân toát lên vẻ âm lãnh đang rất tức giận, đứng bên cạnh hắn là một lão già, khi thấy tên thanh niên phẫn nộ định tiếp tục ra giá thì lão già vội ngăn lại rồi nói;
“Cậu chủ hay là thôi đi, giá tiền của đồ vật đó đã vượt mức trung bình nhiều quá rồi hơn nữa thứ đó cũng đâu có tác dụng gì lớn đối với cậu đâu.”
“Nhưng tên khốn khiếp bên đó dám xem thường ta, với lại ta mua nó về để trưng bày trong phòng mà ông lại nói là không có tác dụng lớn lắm à?”
Nghe tên thanh niên giận giữ quát như vậy lão già vội cúi xuống trấn an; “Cậu chủ bình tĩnh lại đi, dù sao bây giờ mới qua gần nửa số vật phẩm được đấu giá thôi mà, những vật sau đảm bảo cậu sẽ thấy hứng thú hơn nữa.”
Thấy chân mày tên thanh niên giãn ra chút lão già mới thở phào rồi khuân mặt trở nên trịnh trọng sau đó nói tiếp; “Cậu cũng đừng quên việc quan trọng nhất của chúng ta là gì, vì vậy nếu tiết kiệm được chút nào thì hay chút ấy, nếu không lỡ mà để tuột tay thứ báu vật ấy thì ông chủ sẽ trách phạt rất nặng đấy!”
Tên thanh niên biến sắc rồi vội phất tay đáp; “Biết rồi, chúng ta được chuẩn bị cho nhiều tiền như vậy ông còn sợ sẽ không chiếm được thứ đó sao? Ta mới tiêu đi chưa quá 10% toàn bộ số tiền mà ông đã la lối lên rồi.”
Nói rồi hắn lại hướng miệng tới gần mích sau đó lên tiếng với giọng giận giữ; “Lần này nhường lại cho mày đấy, nhưng ta nói trước việc làm hôm nay của mày không sáng suất chút nào đâu!”
Vera nghe thấy vậy thì thở phào sau đó em thoải mái dựa lưng xuống ghế không thèm đáp lại lời cảnh cáo kia. Hành động này càng khiến tên thanh niên bên kia giận dữ hơn nữa, hắn từ nhỏ tới giờ đã phải chịu sự coi thường của người khác như thế này bao giờ đâu. Những kẻ bên dưới hóng hớt xem náo nhiệt sau khi thấy hai bên ngừng tranh đoạt thì không khỏi thất vọng, người trung niên trên sân khấu thấy vậy liền lên tiếng;
“Chúc mừng vị có số báo danh 15076 đã thành công mua được viên nguyên tố chủng hệ hắc ám bậc 4 sơ giai với giá 480.000!”
Sau đó lại liên tiếp có những vật phẩm quý hiếm được mang lên đấu giá, mọi người tranh nhau hô giá không ngừng, Bevis cũng đã mua vài thứ mà anh ta cảm thấy hứng thú, nhưng bá đạo một điểm rằng anh ta luôn hô giá cao gấp nhiều lần giá trung bình khiến không ai có thể theo kịp. Những đồ tiếp theo đấy cũng chẳng có bao nhiêu vật phẩm khiến Vera cảm thấy hứng thú, em chỉ ngồi thư giãn ăn bánh uống trà và xem náo nhiệt.
Bên trong căn phòng cao cấp bên kia tên thanh niên vừa đấu giá thành công được một vật phẩm mà hắn thích, mỉm cười dựa lưng xuống ghế hắn lên tiếng; “Hôm nay cũng kiếm được kha khá rồi, bây giờ chỉ cần đợi đến khi báu vật đó xuất hiện thôi.”
Lão già liền gật đầu nói; “Đúng rồi đó, bây giờ chúng ta không nên tranh giành thêm vật phẩm nào nữa, hãy để số tiền còn lại cho việc chính đi.”
Nhíu mày, tên thanh niên liếc nhìn lão già rồi đáp; “Biết rồi, nãy giờ ông cứ lải nhải mãi, với lại sợ gì không đủ chứ chúng ta có nhiều tiền thế này cơ mà.”
“Kẻ ở trong căn phòng bên kia khả năng cao cũng đến đây vì báu vật đó đấy, hơn nữa với mấy lần ra giá phủ đầu của hắn ta thì có thể thấy hắn rất giàu, vậy nên từ giờ chúng ta phải tiết kiệm từng xu một!”
“Hừ, hắn dám giành với ta sao, nếu hắn có cái gan đó thì ta sẽ phái người điều tra thân phận hắn rồi xử lí luôn!”
Tên thanh niên vừa âm lãnh nói miệng thì khẽ cười lên, lão già bên cạnh nghe vậy cũng không nói thêm câu nào nữa, bọn họ lại tiếp tục quan khán những kẻ phía dưới tranh giành nhau. Sau một hồi đấu giá thì cuối cùng cũng sắp đến hồi kết, một bản nhạc giao hưởng vang lên trong toàn hội trường báo hiệu rằng báu vật thực sự sắp được mang lên.
Vera đang ngồi nhắm mắt thư giãn rồi lên tiếng; “Có lẽ vì đã thấy qua rất nhiều thứ quý hiếm bên trong ngôi miếu hoang nên hiện tại nhãn giới của em đã cao lên nhiều rồi, giờ đây những vật được đấu giá tại đây hơn 90% thứ không hấp dẫn được em.”
“Cái gì mà 90% chứ, ta thấy gần như hoàn toàn thì có, mất cả một buổi mà chỉ có vài thứ trông thú vị để ta đây ra tay.”
Bevis chán nản nghịch những đồ vật bằng vàng trong tay mình, tất cả mọi người lúc này ai nấy đều đang chờ đợi vật phẩm cuối cùng được mang lên để xem rốt cuộc nó là báu vật gì. Sau khi bài nhạc kết thúc cũng là lúc vật phẩm đấu giá cuối cùng chuẩn bị được mang lên sân khấu, những nhân viên trong hội trường đều cấp tốc tiến hành công tác canh phòng. Trông thấy bên dưới quanh sân khấu có rất nhiều vệ sĩ xuất hiện, xung quanh hội trường cũng đầy nhân viên với sắc mặt ngưng trọng thì mọi người ở đây đều hiểu việc này đại biểu cho chuyện gì.
Vera hưng phấn cúi đầu nhìn xuống sân khấu, lúc này em thấy quanh sân khấu có một lồng năng lượng phòng hộ rất cao cấp, và có hai nhân viên đang cùng nhau bưng một khay để đồ lên, giữa khay để đồ là một chiếc hộp nhỏ được làm bằng kim loại cấp B! Khi hai nhân viên đặt khay đồ đó lên cái bàn tại trung tâm sân khấu thì đã có vô số ánh mắt của toàn bộ người trong hội trường đổ dồn lên đó.
Người trung niên trên sân khấu cũng cảm nhận được những ánh mắt nóng cháy xung quanh, ông mỉm cười rồi lên tiếng; “Các vị, hội đấu giá lần này đã đi tới hồi kết, sau đây sẽ là vật đấu giá cuối cùng và cũng là vật chân quý nhất trong ngày hôm nay, mong các vị chuẩn bị sẵn tinh thần để chiêm ngưỡng!”
Nghe xong câu này ai nấy đều hưng phấn, máu trong người thì sục sôi, những người ở đây đều nghe ngóng hóng hớt được vài tin tức nói rằng vật phẩm cuối cùng trong lần đấu giá này sẽ thực sự là báu vật cực kì chân quý, dù biết bản thân không mua nổi nhưng cũng có rất nhiều kẻ tới chỉ để được chiêm ngưỡng trực tiếp một lần.
Bên trong căn phòng cao cấp Vera hưng phấn nhìn chằm chằm xuống phía dưới nơi chiếc hộp nhỏ đang nằm, em biết chắc chắn thứ này sẽ không làm mình thất vọng, dù không mua được thì cũng phải nhìn rõ là bảo vật gì. Bevis ngồi ở bên cạnh thì nhíu mày nghi hoặc rồi nghĩ thầm; “Trong cái hộp đó chứa cái gì mà cho mình thấy cảm giác quen thuộc vậy nhỉ?”
Khi tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên sân khấu, bầu không khí tại đây rất kì dị, không có một âm thanh nào phát ra cả, lâu lâu có thể nghe thấy thấp thoáng tiếng nuốt nước bọt cái ực. Người trung niên trên sân khấu sung sướng cảm nhận cảm giác này sau đó mới mỉm cười rồi đưa tay chậm rãi mở chiếc hộp nhỏ ra, cùng lúc đó tất cả những vệ sĩ đang đứng tại phía dưới xung quanh chân sân khấu đều cầm chắc vũ khí mắt quét qua khắp nơi!
Nắp chiếc hộp nhỏ được mở ra hoàn toàn, lộ ra bên trong là một viên ngọc màu vàng óng ánh có khích thước to bằng nắm đấm người trưởng thành, viên ngọc không ngừng phát ra quang mang kim sắc hư ảo, thần kì hơn là bên trên viên ngọc mơ hồ hiện ra hình ảnh một con rùa vàng gặm một thanh kiếm trông vô cùng oai phong!