Khi biết sâu bên trong ngôi miếu hoang này là toàn bộ của cải của những ‘Cao Thủ’ chiến nhân năm xưa để lại thì ai nấy đều nổi lòng tham muốn có được một phần, vì vậy nơi này đã thu hút chiến nhân ở khắp mọi nơi trên hai Quốc gia xung quanh đây đến! Hầu như những thế lực lớn nhỏ đều cử người tới đây để do thám tình hình và tìm kiếm báu vật.
Ngôi miếu này nhìn từ ngoài vào sẽ thấy có rất nhiều tầng, và phân bố bên trong ngôi miếu cũng có rất nhiều ngăn với cả khu vực. Từ khi được phát hiện đến giờ thì tất cả mọi người chỉ có thể vào đến khu vực dãy ngoài cùng của ngôi miếu mà thôi, chỉ trong hai ngày mọi vật phẩm có giá trị tại khu vực đó đều đã bị người ta dọn sạch.
Ngôi miếu còn có những khu vực bên trong nữa nhưng chưa có một ai đi vào được, tường và cánh cửa cùng với các nội thất trong ngôi miếu đều được làm bằng một loại đá cực kì rắn chắc không thể phá hủy. Người ta đã phát hiện ra vài cánh cửa lớn dẫn vào những khu sâu bên trong ngôi miếu, theo như phân tích và dự đoán của các nhà khảo cổ thì trong khoảng một tuần tới (đối với thời điểm nhóm Vera đi tới đây thì là còn hai ngày nữa) những cánh cửa đó sẽ tự động mở ra!
Chính vì những lời dự đoán đó mới dẫn tới việc vô số người dựng lều xây doanh trại để chờ đợi tại xung quanh ngôi miếu như thế này. Tính sơ qua thì xung quanh ngôi miếu khổng lồ 1 km cũng phải có ít nhất 200 doanh trại to nhỏ!
Nhìn những thông tin được ghi lại trên màn hình điện thoại Vera nói; “Caradoc anh hãy tổng hợp lại những thông tin hữu ích của cả ba người chúng ta vừa thu thập được thành một bản báo cáo hoàn chỉnh, sau đó gửi về cho tổng bộ ban kiểm soát nhiệm vụ của học viện ngay.”
“Đã rõ.” Nói rồi anh ta lập tức mở chiếc laptop ra rồi gõ phím liên tục, Vera tiếp tục quay sang phía Gerda phân phó: “Tạm thời hôm nay chúng ta sẽ dựng trại và nghỉ ngơi ở bên ngoài này, nên chị hãy đi kiếm xem nơi nào còn trống mà có thể dễ dàng quan sát tình hình mọi người tại đây để chúng ta đến đó dựng trại nhé.”
“Ok không thành vấn đề.”
Nhìn bóng lưng Gerda rời đi còn Caradoc thì đang chăm chú đánh máy, Vera liền phân phó với Caradoc một câu rồi nhanh chóng di chuyển đi vào trong cánh cổng ngoài cùng của ngôi miếu khổng lồ này. Vera muốn trước khi trời tối phải kiểm tra được xem dãy ngoài của ngôi miếu này trông như thế nào và có gì đặc biệt hay không, ngoài việc vì nhiệm vụ thì thực sự bản thân Vera cũng rất hiếu kì với nơi này.
Đi qua cánh cổng đá khổng lồ Vera đã vào đến bên trong tại khu dãy ngoài cùng của ngôi miếu, nơi này là một khoảng sân đá rộng thênh thang bao xung quanh chân miếu. Nhìn ra xa không thấy điểm cuối Vera cũng cảm thán về độ rộng của nơi này, sau đó em đi đến gần những bức tường để tra xét, Vera ngạc nhiên vì trên vách tường có vô số hoa văn kì dị như thể một loại chữ viết cổ.
Vera chậm rãi đi dọc theo tường để quan sát những loại hoa văn khác nhau trên những bức tường và tìm kiếm xem có gì khác không. Hiện tại nơi này không có một bóng người, bọn họ đều đã dựng trại ở bên ngoài để chờ đến ngày phần trong của ngôi miếu mở ra. Còn tại dãy ngoài cùng này thì từ vài ngày trước đã bị rất nhiều người tranh nhau hốt sạch đồ rồi nên bây giờ chỉ còn là khoảng sân đá rộng sạch sẽ.
Chụp lấy vài tấm ảnh về các hoa văn trên những bức tường Vera lẩm bẩm; “Không rõ nó có ý nghĩa là gì, cứ chụp về xem thế nào đã.”
Xong rồi Vera tiếp tục di chuyển quan sát khắp nơi mong muốn phát hiện được thứ gì đó có ích, sau một hồi em dừng lại cạnh một bức tường. Mắt dán chặt lên các hoa văn trên bức tường này Vera nhíu mày suy tư;
“Dường như những hoa văn này là một loại thuật toán, hoa văn trên các bức tường khác là dạng trình bày còn hoa văn tại đây là dạng tổng hợp lại...”
Vera cũng không chắc với suy đoán của mình, em liền nhìn ngắm nghiên cứu kĩ từng chi tiết hoa văn trên bức tường này. Sau khoảng nửa tiếng nghiên cứu và đã nhớ được hết từng loại hoa văn Vera liền ngồi xuống xếp bằng rồi nhắm mắt tính toán, giờ đây tại nơi này chỉ có một mình thân ảnh Vera đang tĩnh tọa.
Trong đầu Vera đang có vô số những hoa văn có hình thù kì dị đang đan vào với nhau tạo thành các bức hình huyền bí, thời gian cứ thế trôi qua nhưng thân hình Vera vẫn bất động ngồi trước bức tường thần bí nhất đó.
Tại tổng bộ ban kiểm soát nhiệm vụ trong học viện SC sau khi nhận được bản báo cáo mới của nhóm Vera, các giáo viên phụ trách kiểm duyệt đều nhanh chóng xem qua một lượt rồi trình bản báo cáo này lên cho văn phòng cấp cao. Hiện tại ngôi miếu hoang đang là chủ đề hot nhất đối với tất cả các chiến nhân nên một khi có thêm bất kì thông tin gì về nó đều được ưu tiên xem xét hàng đầu.
Trong một phòng họp sang trọng tại văn phòng cao cấp có gần chục giảng viên đang ngồi tại đây bàn bạc về điều gì đó, chợt có thêm một báo cáo mới hiện ra trên màn hình chính của phòng họp. Các giảng viên đều ngẩng đầu lên nhìn lướt qua thông tin trong bản báo cáo đó, vì chỉ có báo cáo thuộc loại quan trọng mới được gửi thẳng lên màn hình chính như thế này nên ai nấy đều tò mò đọc lướt qua.
Một giảng viên đọc xong nhanh nhất liền lên tiếng; “Đúng là khá giống như trong dự đoán của chúng ta, chỉ có điều là không ngờ ở đó lại thu hút nhiều thế lực máu mặt tới như vậy.”
Một người khác tiếp lời; “Xem ra việc chúng ta điều một nhóm học viên đến vùng xuất hiện ngôi miếu đó để thăm dò là một quyết định sáng suất, nếu không thì sao biết được những thông tin và hình ảnh chi tiết như thế này.”
“Phải đó, mà cầm đầu trong nhóm học viên được cử đi lần này chính là Vera Devlin nhỉ?”
Nghe vậy ai nấy đều trầm mặc và tỏ ra những biểu hiện khác nhau, một vài người có chút lúng túng, lúc này một lão già mới mỉm cười nói;
“Em học viên này quả thật là rất xuất sắc, thực lực thì tăng tiến vô cùng nhanh đã thế tốc độ học tập và am hiểu tuyệt kỹ cũng rất cao nữa.”
Một người giảng viên trung niên nhìn qua một số người xung quanh một lượt rồi trào phúng nói; “Vậy mà lúc trước có người không phục việc giảng viên Nu phong danh hiệu ‘Tân Tinh Vô Địch’ cho em ấy cơ đấy!”
Nghe lời nói này một số người liền vờ như không nghe thấy gì cúi xuống chăm chú đọc tài liệu trước mặt mình. Người giảng viên trung niên trông thấy cảnh này thì đắc ý cười còn lão già thì chỉ lắc lắc đầu cười nhẹ.
Mọi thông tin và hoạt động của Vera tại trường đều được học viện giám sát chặt chẽ, từ vài ngày trước khi Vera tới học viện theo lệnh triệu tập rồi tiếp tục kiểm tra vượt tháp em đã khiến cho tất cả cán bộ trong học viện rất bất ngờ. Chỉ trong gần ba tháng ngắn ngủi Vera đã từ ‘Tân Tinh – hậu cấp(8)’ đột phá đến bậc ‘Tinh Anh’, em đã trở thành chiến nhân Tinh Anh trẻ nhất học viện, tiềm lực của Vera đã vượt qua cả Kivat.
Không chỉ thực lực mà ngay cả tốc độ học tập thuần thục tuyệt kỹ của Vera cũng khiến mọi người không thể tin nổi. Tuyệt kỹ ‘Sử thi – sơ giai’ tên Ám Sát của Vera đã lấy được trong kho tuyệt kỹ của học viện cách đây còn chưa tới ba tháng. Vậy mà hiện tại Vera đã có thể thi triển cực kì thuần thục thậm chí là đạt tới đại thành có thể mở ra trạng thái thức tỉnh đó chính là chiêu ‘Ám Sát Chớp Nhoáng’ vô cùng bá đạo!
Ám Sát là một tuyệt kỹ thân pháp khá nổi tiếng đối với các giáo viên và giảng viên trong học viện này, cũng có vài người đã luyện nó. Bình thường thì luyện một tháng mới có thể thi triển được ở mức cơ bản nhất, luyện ba tháng thì có thể thi triển ở mức khá tốt tốc độ đạt tới khoảng 250 m/s. Muốn luyện chiêu này tới thuần thục khi thi triển đạt đến tốc độ âm thanh thì ít nhất trong vòng sáu tháng, còn đại thành mở ra được thêm trạng thái mới thì cần khoảng một năm!
Từ những điều trên có thể thấy Vera quái vật tới mức nào, tốc độ tăng tiến sức mạnh cực kì nhanh, tốc độ luyện tuyệt kỹ còn bá đạo hơn nữa. Khi các cấp cán bộ trong học viện biết điều này đều kinh hoàng tột độ, không ai dám tin Vera bây giờ mới chỉ là một bé gái 15 tuổi. Những kẻ trước đây từng phản đối việc phong cho Vera danh hiệu ‘Tân Tinh Vô Địch’ thì đều xấu hổ không dám nói gì nữa. Giờ đây Vera đã là học viên xuất sắc nhất và có tiềm lực cao nhất học viện SC này.
Ngồi xếp bằng tại một nơi yên tĩnh Vera bất chợt mở mắt ra vẻ mặt bỗng trở nên hoảng hốt, em khó tin nhìn lên bức tường trước mặt rồi lẩm bẩm;
“Chết tiệt chuyện này là thật sao? Nếu thế thì hai ngày nữa khi những cánh cổng nối vào khu trong được mở ra thì tất cả mọi người ở đây đều chết chắc rồi!”