Hư Minh đứng người trước sự thật được phơi bày ra ánh sáng.
Trong tâm hắn dường như thiếu đi thứ gì đó, con đường trước mắt của hắn như trở nên tăm tối.
Hắn hơi giật mình, vò đầu bóp tai, cố mãi cũng không nhớ được tên họ của hai người kia.
Dần dần, trí nhớ cũng bắt đầu hỗn tạp, hình bóng của hai người theo đó mà xóa khỏi trí nhớ.
Một đoạn kí ức khác chèn vào, lần này, là tả thực.
Là sự thật chân chính.
Hắn từ đầu đến cuối, đều chỉ một người.
Nhiệm vụ quả thực hoàn thành, chấn thương cũng không giả, chỉ là, tất cả những người hắn từng giúp đỡ đều là giả, những kẻ cảm kích hắn đều là giả, đồng đội hắn cũng là giả.
Chỉ có một điều là thật, hắn, nhưng hắn bây giờ cũng không chắc nữa.
Ánh mắt hận hận nhìn lấy Nguyễn Kim.
Lúc này Hư Minh, không, phải nói là Phi Tuyệt, cảm xúc hỗn loạn, một nửa là cảm kích hắn một lần nữa thức tỉnh hiện thực tàn khốc, một nửa là phẫn uất, đến sau cùng thì hắn vẫn chỉ là một con cờ, cho người mua vui.
Phi tuyệt trầm ngâm vài phút.
Quỳ xuống sát đất như lần đầu gặp mặt, cảm tạ hắn một lần cuối.
Sau đó liền đứng lên, quay bước đi.
Bảng trạng thái nhiệm vụ cũng theo đó mà kết toán ban thưởng, một loạt quyền khai mở chức nghiệp phụ đều được thêm vào.
Nguyễn Kim chưa xem xét vội, chỉ đánh tiếng một câu rồi tan biến vào hư không.
"Sống trong ảo cảnh tất nhiên là vui vẻ, nhưng, đôi lúc, bỏ lại mới là dũng cảm. Nghe có trứng dùng với sát thủ coi nhẹ mạng sống, nhưng tin ta, ngươi thực sự nên tỉnh lại, sớm thôi, tất cả sẽ chẳng còn bình yên, thử thách của ngươi tiếp tới mới là bài giảng chính thức của ta."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK