"Ngô Thiên cậu tính chừng nào mới tỏ tình Diệp Diệp đây. Không lẽ cậu định để cậu ấy chờ cậu đến hao mòn luôn hay sao?"
Lưu Dật và Ngô Thiên đã không gặp nhau được hơn cả tuần rồi. Tưởng đâu khi gặp lại cả hai sẽ vui vẻ trò chuyện các thứ, thật không ngờ câu đầu tiên Lưu Dật nói với Ngô Thiên sau một khoảng thời gian xa cách lại chính là câu này.
" Thì ra chuyện mà cậu muốn hỏi tớ suốt cả tuần qua là chuyện này sao?"
Từ lúc nghỉ đến nay, hầu như ngày nào Lưu Dật cũng nhắn cho anh dòng tin có chuyện quan trọng muốn nói nhưng phải đợi đi học lại mới có thể nói hết được. Ai ngờ chuyện cậu ấy muốn hỏi lại chính là chuyện này chứ.
" Đúng vậy, thứ tớ muốn hỏi chính là cái đó! Hai người các cậu cũng đã thích nhau lâu. Không lẽ cứ tính chơi trò mèo vờn chuột này hoài"
Ngô Thiên nghe đến đây thì ủ rủ đáp
" Thì tớ cũng biết là vậy, cũng đã chuẩn bị cả quà rồi. Nhưng lại sợ cậu ấy từ chối thì khó nhìn mặt lắm"
Diệp Diệp vừa đến, định vào lớp nhưng lại nghe thấy Ngô Thiên với Lưu Dật đang nói chuyện gì mà cứ thần thần bí bí nên cô cũng tò mò mà đứng ngoài nghe trộm.
" Tớ cam đoan là cậu ấy cũng thích cậu! Với cả không phải mẹ cậu cũng thích cậu ấy à, chuyện hai người bên nhau bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi"
Diệp Diệp nghe Lưu Dật nói đến đây thì bất ngờ. Chẳng phải Mẫn Mẫn đã nói Ngô Thiên thích cô sao, mà chính cô cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng giờ thì cô lại nghe thấy người con gái mà Ngô Thiên thích cũng là người mẹ anh rất thích, vậy chẳng phải cô gái ấy đã được anh đưa về nhà ra mắt luôn rồi sao.
" Nhưng mà cậu ấy còn nhỏ quá, sợ nhiều khi là hồn nhiên chứ không phải thích tớ thì sao?"
GÌ CƠ? Người mà Ngô Thiên thích còn nhỏ hơn cậu ấy á. Nghe đến đây, Diệp Diệp liền chạy đi chỗ khác với gương mặt buồn rầu. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được những giọt nước mắt đang chảy xuống má của cô nàng.
" Ý cậu nói là Diệp Diệp tính tình hơi trẻ con sao?"
Lưu Dật khó hiểu hỏi lại, sao cách dùng từ của Ngô Thiên lại kì lạ thế. Trẻ con thì kêu tính tình trẻ con, tự nhiên kêu nhỏ quá, nếu không phải là Lưu Dật biết anh thích Diệp Diệp thì cũng đã nghĩ anh đang thích một cô gái nhỏ tuổi hơn rồi.
" Ừ! Cậu thấy vậy thôi chứ ngoài những lúc trên trường ra thì ở ngoài cậu ấy hồn nhiên đáng yêu lắm, không phải kiểu trẻ con bướng đâu. Mà là vô tư líu lo như trẻ con vậy. Nên tớ mới sợ những hành động ấy chỉ là sự vô tình không để ý của cậu ấy chứ không phải là thích tớ"
Lưu Dật nghe đến đây thì bó tay chịu thua anh. Người ta chỉ trẻ con với mỗi mình anh chính là người ta đang bật đèn xanh đấy, vậy mà Ngô Thiên ngốc này lại không nhìn ra được.
" Chán cậu thật! Thôi cứ yên tâm nghe tớ đi. Cậu ấy chỉ để lộ ra nét trẻ con khi ở bên cậu thôi thì tức là cậu ấy cũng thích cậu mà do cậu ấy ngại không nói thôi. Dù gì người ta cũng là con gái mà"
" Chắc cậu nói đúng, vậy tớ sẽ tỏ tình cậu ấy. Dù sao cả quà cũng đã có rồi, không làm không được"
" Cậu nghĩ vậy là được rồi"
Lưu Dật anh nghe được câu này thì mừng rơi nước mắt mà khen anh nghĩ đúng.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Diệp Diệp đi vào lớp với tâm trạng ủ rũ. Ngô Thiên thấy lo cho cô nên cũng qua để hỏi sem Diệp Diệp bị sao thì nhận được câu trả lời thẳng thừng của cô.
" Diệp Diệp nay cậu bị sao vậy, sao sắc mặt cậu trông mệt mỏi thế. Có chuyện gì tâm sự với tớ cũng được"
" Không có gì đâu! Nhưng giờ tớ hơi mệt, không muốn nói chuyện với cậu"
Ngô Thiên nghe thế thì ngượng ngùng xin lỗi rồi cũng quay về chỗ của mình. Diệp Diệp úp mặt xuống bàn vì đống nước mắt rắc rối này cứ liên tiếp chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của cô sau khi nói chuyện với Ngô Thiên.
" Tại sao cậu rõ ràng đã có người khác rôig mà vẫn cứ quan tâm lo lắng cho tớ vậy chứ? Cậu làm cho tớ gieo hy vọng xong giờ lại dập tắt nó, sau cậu lại như vậy, tớ đau lắm cậu biết không?"
Diệp Diệp tự nói thầm với chính bản thân mình. Đây là lần đầu tiên cô biết thích một người, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ êm đẹp nhưng không ngờ lại thành ra như thế.
Mẫn Mẫn vừa vào lớp đã thấy không khí có gì đó hơi khác lạ, ngó sang bàn mình thì thấy tâm trạng không được vui của cô bạn thân nên mới đi đến hỏi
" Diệp Diệp cậu sao vậy. Nhìn mặt cậu sao xơ xác ghê vậy"
" Tớ không sao đâu. Chỉ là hơi mệt một chút thôi"
Diệp Diệp không muốn Mẫn Mẫn phải lo lắng cho mình, cô chấn chỉnh lại tâm trạng một chút, tự vẽ cho mình một nụ cười chua chát để nói chuyện với Mẫn Mẫn. Nhưng không thể được, trái tim yếu ớt của cô đau lắm, cái cảm giác này cô chưa bao giờ trải qua cả, cái cảm giác thất tình đáng ghét này.
" Cậu không sao thật đấy chứ?"
Dù Diệp Diệp có nói vậy thì Mẫn Mẫn vẫn lo lắng mà quay sang hỏi lại lần nữa cho chắc.
" Cậu yên tâm đi, tớ không sao đâu, đừng lo"
Được một lúc thì tiếng trống trường cũng vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Diệp Diệp dù có buồn đến thế nào thì cô vẫn hết sức nghiêm túc trong việc học. Còn Ngô Thiên anh từ sau khi cô nói thế thì mắt cứ liên tục nhìn sang phía cô, kể cả trong tiết học. Vì một phần là lo cho cô, một phần là đang tự suy nghĩ không lẽ anh đã làm gì khiến cô phải buồn rầu như thế
Lưu Dật và Ngô Thiên đã không gặp nhau được hơn cả tuần rồi. Tưởng đâu khi gặp lại cả hai sẽ vui vẻ trò chuyện các thứ, thật không ngờ câu đầu tiên Lưu Dật nói với Ngô Thiên sau một khoảng thời gian xa cách lại chính là câu này.
" Thì ra chuyện mà cậu muốn hỏi tớ suốt cả tuần qua là chuyện này sao?"
Từ lúc nghỉ đến nay, hầu như ngày nào Lưu Dật cũng nhắn cho anh dòng tin có chuyện quan trọng muốn nói nhưng phải đợi đi học lại mới có thể nói hết được. Ai ngờ chuyện cậu ấy muốn hỏi lại chính là chuyện này chứ.
" Đúng vậy, thứ tớ muốn hỏi chính là cái đó! Hai người các cậu cũng đã thích nhau lâu. Không lẽ cứ tính chơi trò mèo vờn chuột này hoài"
Ngô Thiên nghe đến đây thì ủ rủ đáp
" Thì tớ cũng biết là vậy, cũng đã chuẩn bị cả quà rồi. Nhưng lại sợ cậu ấy từ chối thì khó nhìn mặt lắm"
Diệp Diệp vừa đến, định vào lớp nhưng lại nghe thấy Ngô Thiên với Lưu Dật đang nói chuyện gì mà cứ thần thần bí bí nên cô cũng tò mò mà đứng ngoài nghe trộm.
" Tớ cam đoan là cậu ấy cũng thích cậu! Với cả không phải mẹ cậu cũng thích cậu ấy à, chuyện hai người bên nhau bây giờ chỉ còn là vấn đề thời gian thôi"
Diệp Diệp nghe Lưu Dật nói đến đây thì bất ngờ. Chẳng phải Mẫn Mẫn đã nói Ngô Thiên thích cô sao, mà chính cô cũng cảm nhận được điều đó. Nhưng giờ thì cô lại nghe thấy người con gái mà Ngô Thiên thích cũng là người mẹ anh rất thích, vậy chẳng phải cô gái ấy đã được anh đưa về nhà ra mắt luôn rồi sao.
" Nhưng mà cậu ấy còn nhỏ quá, sợ nhiều khi là hồn nhiên chứ không phải thích tớ thì sao?"
GÌ CƠ? Người mà Ngô Thiên thích còn nhỏ hơn cậu ấy á. Nghe đến đây, Diệp Diệp liền chạy đi chỗ khác với gương mặt buồn rầu. Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được những giọt nước mắt đang chảy xuống má của cô nàng.
" Ý cậu nói là Diệp Diệp tính tình hơi trẻ con sao?"
Lưu Dật khó hiểu hỏi lại, sao cách dùng từ của Ngô Thiên lại kì lạ thế. Trẻ con thì kêu tính tình trẻ con, tự nhiên kêu nhỏ quá, nếu không phải là Lưu Dật biết anh thích Diệp Diệp thì cũng đã nghĩ anh đang thích một cô gái nhỏ tuổi hơn rồi.
" Ừ! Cậu thấy vậy thôi chứ ngoài những lúc trên trường ra thì ở ngoài cậu ấy hồn nhiên đáng yêu lắm, không phải kiểu trẻ con bướng đâu. Mà là vô tư líu lo như trẻ con vậy. Nên tớ mới sợ những hành động ấy chỉ là sự vô tình không để ý của cậu ấy chứ không phải là thích tớ"
Lưu Dật nghe đến đây thì bó tay chịu thua anh. Người ta chỉ trẻ con với mỗi mình anh chính là người ta đang bật đèn xanh đấy, vậy mà Ngô Thiên ngốc này lại không nhìn ra được.
" Chán cậu thật! Thôi cứ yên tâm nghe tớ đi. Cậu ấy chỉ để lộ ra nét trẻ con khi ở bên cậu thôi thì tức là cậu ấy cũng thích cậu mà do cậu ấy ngại không nói thôi. Dù gì người ta cũng là con gái mà"
" Chắc cậu nói đúng, vậy tớ sẽ tỏ tình cậu ấy. Dù sao cả quà cũng đã có rồi, không làm không được"
" Cậu nghĩ vậy là được rồi"
Lưu Dật anh nghe được câu này thì mừng rơi nước mắt mà khen anh nghĩ đúng.
Sau khi đã bình tĩnh lại, Diệp Diệp đi vào lớp với tâm trạng ủ rũ. Ngô Thiên thấy lo cho cô nên cũng qua để hỏi sem Diệp Diệp bị sao thì nhận được câu trả lời thẳng thừng của cô.
" Diệp Diệp nay cậu bị sao vậy, sao sắc mặt cậu trông mệt mỏi thế. Có chuyện gì tâm sự với tớ cũng được"
" Không có gì đâu! Nhưng giờ tớ hơi mệt, không muốn nói chuyện với cậu"
Ngô Thiên nghe thế thì ngượng ngùng xin lỗi rồi cũng quay về chỗ của mình. Diệp Diệp úp mặt xuống bàn vì đống nước mắt rắc rối này cứ liên tiếp chảy dài trên khuôn mặt xinh xắn của cô sau khi nói chuyện với Ngô Thiên.
" Tại sao cậu rõ ràng đã có người khác rôig mà vẫn cứ quan tâm lo lắng cho tớ vậy chứ? Cậu làm cho tớ gieo hy vọng xong giờ lại dập tắt nó, sau cậu lại như vậy, tớ đau lắm cậu biết không?"
Diệp Diệp tự nói thầm với chính bản thân mình. Đây là lần đầu tiên cô biết thích một người, cứ ngỡ mọi chuyện sẽ êm đẹp nhưng không ngờ lại thành ra như thế.
Mẫn Mẫn vừa vào lớp đã thấy không khí có gì đó hơi khác lạ, ngó sang bàn mình thì thấy tâm trạng không được vui của cô bạn thân nên mới đi đến hỏi
" Diệp Diệp cậu sao vậy. Nhìn mặt cậu sao xơ xác ghê vậy"
" Tớ không sao đâu. Chỉ là hơi mệt một chút thôi"
Diệp Diệp không muốn Mẫn Mẫn phải lo lắng cho mình, cô chấn chỉnh lại tâm trạng một chút, tự vẽ cho mình một nụ cười chua chát để nói chuyện với Mẫn Mẫn. Nhưng không thể được, trái tim yếu ớt của cô đau lắm, cái cảm giác này cô chưa bao giờ trải qua cả, cái cảm giác thất tình đáng ghét này.
" Cậu không sao thật đấy chứ?"
Dù Diệp Diệp có nói vậy thì Mẫn Mẫn vẫn lo lắng mà quay sang hỏi lại lần nữa cho chắc.
" Cậu yên tâm đi, tớ không sao đâu, đừng lo"
Được một lúc thì tiếng trống trường cũng vang lên báo hiệu giờ vào lớp. Diệp Diệp dù có buồn đến thế nào thì cô vẫn hết sức nghiêm túc trong việc học. Còn Ngô Thiên anh từ sau khi cô nói thế thì mắt cứ liên tục nhìn sang phía cô, kể cả trong tiết học. Vì một phần là lo cho cô, một phần là đang tự suy nghĩ không lẽ anh đã làm gì khiến cô phải buồn rầu như thế