Ói xong hai người vui vẻ cùng nhau đi vào một cửa hàng nhỏ ở trung tâm thương mại để ăn. Mới đưa menu lên, Diệp Diệp đã sáng cả mắt nhưng vì đang đi chung với anh nên cô cũng phải cố gắng nuốt lại sự thích thú vào trong mà nhẹ nhàng đưa menu lại cho anh.
" Tớ dễ ăn lắm nên thôi cậu chọn món trước đi. Cậu cứ gọi thoải mái, gì tớ cũng ăn được hết á"
Ngô Thiên âm thầm nhìn hết một loạt biểu cảm của cô từ lúc cái menu được đưa ra. Rõ ràng là cô rất thích nhưng lại ngại nên mới để cho anh chọn trước như thế, làm cho anh bất giác cảm thấy cô thật đáng yêu. Định cười nhưng lại sợ cô xấu hổ, phải cố gắng đẩy lại ý cười vào trong rồi đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô cùng tờ menu.
" Thôi tớ nhường cậu chọn trước. Cứ thoải mái mà chọn món cậu thích"
Cô nghe xong thì mắt sáng rỡ, vẻ mặt lộ ra ý biết ơn.
" Vậy tớ chọn món trước nha. Cậu thấy không ăn được món nào thì nói tớ,"
" Không sao, chỉ cần là đồ cậu muốn ăn thì tớ đều thích cả"
Diệp Diệp cười cười rồi đưa tay chọn gần hết cái menu của quán. Đến cả anh nhân viên và Ngô Thiên đều phải bất ngờ vì không nghĩ một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà lại có sức ăn khủng khiếp đến thế.
" Cậu chọn nhiều vậy rồi có ăn được hết không vậy. Tớ ăn ít lắm đấy"
" Yên tâm tớ không để thừa lại đâu mà cậu lo"
Thấy Ngô Thiên đang tỏ vẻ hoài nghi về sức ăn của mình, cô bắt đầu phồng má, trưng ra bộ dạng một mình cô vẫn có thể ăn hết được.
Cả hai đang vui vẻ nói chuyện thì nhân viên cũng đem đồ ăn lên.
" Ngô Thiên, cậu ăn ngon miệng nha"
Chưa kịp để anh phản ứng lại, Diệp Diệp đã chăm chú vào ăn mà không thèm để ý đến trời đấy gì cả. Thế rồi trong suốt bữa, Ngô Thiên chỉ gắp vài miếng ăn cho có vị, rồi lại chăm chú nhìn dáng vẻ ăn uống đến ngon miệng của cô. Còn Diệp Diệp trong suốt bữa cũng chỉ chăm chú xử lý hết đống đồ ăn trên bàn mà xem anh giống như không khí.
" Cậu vậy mà một mình có thể ăn hết luôn sao"
Sau bữa ăn Ngô Thiên tỏ ra ngạc nhiên vì chính anh cũng không ngờ được cô ăn được hết, lúc đầu anh chỉ nghĩ cô nói chơi thôi.
" Tớ đã nói từ đầu là tớ ăn hết được đấy thế, tại cậu không chịu nghe thôi"
Cô phòng má quay sang mắng trêu anh. Song hai người cũng cùng nhau ra thanh toán. Đúng như giao hẹn từ trước, lần này anh chủ động để cô trả tiền.
Hai người ra khỏi nhà hàng để đi dạo hóng mát một chút rồi cùng về. Vì dù sao Diệp Diệp cũng là con gái, đi chơi về sớm một chút vẫn tốt hơn.
Đang cùng nhau đi vui vẻ trên đường, bỗng Diệp Diệp nhìn thấy một chiếc vòng cổ ở cửa hàng trang sức gần đó. Ngay tức khắc cô bị cuốn vào vẻ lấp lánh của nó. Đang định quay sang hỏi nhân viên nhưng sau khi thấy giá thành để ở trên thì lại thôi.
" Cậu thích chiếc vòng này hả?"
Nhìn ánh mắt long lanh, rồi lại nhanh chóng rũ xuống của cô làm anh cũng ngầm hiểu được cô đang nghĩ gì.
" Tớ... Tớ chỉ thấy bắt mắt nên vào xem thử thôi chứ cũng không thích lắm đâu"
Dù Diệp Diệp cười bảo không thích nhưng anh cũng biết cô thật sự rất thích nó nhưng vì giá cả nên lại thôi. Gia đình của Diệp Diệp không phải thuộc dạng quá khó khăn nhưng cũng chẳng dư giả gì. Một gia đình năm người ở trong một căn nhà cấp bốn khá cũ thì đối với họ để mua được một thứ xa xỉ như thế cũng chẳng dễ dàng gì.
Cũng đã đi được một đoạn nhưng vẻ mặt cô cứ luyến tiếc mà quay đầu lại nhìn mãi. Ngô Thiên thấy vậy mới tự mình đưa ra quyết định sẽ mua chiếc vòng cổ ấy cho cô. Vì dù sao anh cũng dự định sẽ tỏ tình cô trong thời gian ngắn nhất. Cứ đau đầu mãi chẳng biết nên mua gì tặng cô khi tỏ tình, thì giờ biết được thứ cô thích để mua cũng tốt
Nghĩ là làm, anh quay sanh bảo với Diệp Diệp là mình muốn đi vệ sinh rồi cũng nhanh chân chạy lại cửa tiệm trang sức đó.
" Kính chào quý khách"
Thấy khách đến, chị nhân viên đang lướt điện thoại cũng lập tức bỏ xuống để ra chào.
" Chị ơi cái vòng cổ khi nãy, chị lấy cho em đi ạ. Sẵn tiện chị gói lại thành quà giùm em ạ"
Chị nhân viên nghe xong thì vui vẻ gói quà cho anh, còn không quên chêm thêm một câu
" Cậu mua cho bạn gái cậu sao? Chà mà có vẻ cô gái ấy cũng may mắn lắm nhỉ"
Ngô Thiên nghe vậy chỉ đành ngại ngùng cười trừ. Sau khi mua xong anh cũng nhanh chóng cất hộp quà lại vài túi rồi chạy về phía của Diệp Diệp.
" Tớ dễ ăn lắm nên thôi cậu chọn món trước đi. Cậu cứ gọi thoải mái, gì tớ cũng ăn được hết á"
Ngô Thiên âm thầm nhìn hết một loạt biểu cảm của cô từ lúc cái menu được đưa ra. Rõ ràng là cô rất thích nhưng lại ngại nên mới để cho anh chọn trước như thế, làm cho anh bất giác cảm thấy cô thật đáng yêu. Định cười nhưng lại sợ cô xấu hổ, phải cố gắng đẩy lại ý cười vào trong rồi đưa ánh mắt dịu dàng nhìn cô cùng tờ menu.
" Thôi tớ nhường cậu chọn trước. Cứ thoải mái mà chọn món cậu thích"
Cô nghe xong thì mắt sáng rỡ, vẻ mặt lộ ra ý biết ơn.
" Vậy tớ chọn món trước nha. Cậu thấy không ăn được món nào thì nói tớ,"
" Không sao, chỉ cần là đồ cậu muốn ăn thì tớ đều thích cả"
Diệp Diệp cười cười rồi đưa tay chọn gần hết cái menu của quán. Đến cả anh nhân viên và Ngô Thiên đều phải bất ngờ vì không nghĩ một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà lại có sức ăn khủng khiếp đến thế.
" Cậu chọn nhiều vậy rồi có ăn được hết không vậy. Tớ ăn ít lắm đấy"
" Yên tâm tớ không để thừa lại đâu mà cậu lo"
Thấy Ngô Thiên đang tỏ vẻ hoài nghi về sức ăn của mình, cô bắt đầu phồng má, trưng ra bộ dạng một mình cô vẫn có thể ăn hết được.
Cả hai đang vui vẻ nói chuyện thì nhân viên cũng đem đồ ăn lên.
" Ngô Thiên, cậu ăn ngon miệng nha"
Chưa kịp để anh phản ứng lại, Diệp Diệp đã chăm chú vào ăn mà không thèm để ý đến trời đấy gì cả. Thế rồi trong suốt bữa, Ngô Thiên chỉ gắp vài miếng ăn cho có vị, rồi lại chăm chú nhìn dáng vẻ ăn uống đến ngon miệng của cô. Còn Diệp Diệp trong suốt bữa cũng chỉ chăm chú xử lý hết đống đồ ăn trên bàn mà xem anh giống như không khí.
" Cậu vậy mà một mình có thể ăn hết luôn sao"
Sau bữa ăn Ngô Thiên tỏ ra ngạc nhiên vì chính anh cũng không ngờ được cô ăn được hết, lúc đầu anh chỉ nghĩ cô nói chơi thôi.
" Tớ đã nói từ đầu là tớ ăn hết được đấy thế, tại cậu không chịu nghe thôi"
Cô phòng má quay sang mắng trêu anh. Song hai người cũng cùng nhau ra thanh toán. Đúng như giao hẹn từ trước, lần này anh chủ động để cô trả tiền.
Hai người ra khỏi nhà hàng để đi dạo hóng mát một chút rồi cùng về. Vì dù sao Diệp Diệp cũng là con gái, đi chơi về sớm một chút vẫn tốt hơn.
Đang cùng nhau đi vui vẻ trên đường, bỗng Diệp Diệp nhìn thấy một chiếc vòng cổ ở cửa hàng trang sức gần đó. Ngay tức khắc cô bị cuốn vào vẻ lấp lánh của nó. Đang định quay sang hỏi nhân viên nhưng sau khi thấy giá thành để ở trên thì lại thôi.
" Cậu thích chiếc vòng này hả?"
Nhìn ánh mắt long lanh, rồi lại nhanh chóng rũ xuống của cô làm anh cũng ngầm hiểu được cô đang nghĩ gì.
" Tớ... Tớ chỉ thấy bắt mắt nên vào xem thử thôi chứ cũng không thích lắm đâu"
Dù Diệp Diệp cười bảo không thích nhưng anh cũng biết cô thật sự rất thích nó nhưng vì giá cả nên lại thôi. Gia đình của Diệp Diệp không phải thuộc dạng quá khó khăn nhưng cũng chẳng dư giả gì. Một gia đình năm người ở trong một căn nhà cấp bốn khá cũ thì đối với họ để mua được một thứ xa xỉ như thế cũng chẳng dễ dàng gì.
Cũng đã đi được một đoạn nhưng vẻ mặt cô cứ luyến tiếc mà quay đầu lại nhìn mãi. Ngô Thiên thấy vậy mới tự mình đưa ra quyết định sẽ mua chiếc vòng cổ ấy cho cô. Vì dù sao anh cũng dự định sẽ tỏ tình cô trong thời gian ngắn nhất. Cứ đau đầu mãi chẳng biết nên mua gì tặng cô khi tỏ tình, thì giờ biết được thứ cô thích để mua cũng tốt
Nghĩ là làm, anh quay sanh bảo với Diệp Diệp là mình muốn đi vệ sinh rồi cũng nhanh chân chạy lại cửa tiệm trang sức đó.
" Kính chào quý khách"
Thấy khách đến, chị nhân viên đang lướt điện thoại cũng lập tức bỏ xuống để ra chào.
" Chị ơi cái vòng cổ khi nãy, chị lấy cho em đi ạ. Sẵn tiện chị gói lại thành quà giùm em ạ"
Chị nhân viên nghe xong thì vui vẻ gói quà cho anh, còn không quên chêm thêm một câu
" Cậu mua cho bạn gái cậu sao? Chà mà có vẻ cô gái ấy cũng may mắn lắm nhỉ"
Ngô Thiên nghe vậy chỉ đành ngại ngùng cười trừ. Sau khi mua xong anh cũng nhanh chóng cất hộp quà lại vài túi rồi chạy về phía của Diệp Diệp.