- '' Rõ ràng là anh cứ xuất hiện luẩn quẩn trước mặt tôi cơ mà ''
Tạ Kiến Minh phì cười bất lực vì câu nói vô lý của cô, anh cũng không có ý định ở đây lâu nên nếu đi khỏi đây trước thì có lẽ sẽ cho cô thoải mái hơn nhiều.
Tạ Kiến Minh cất giọng.
- '' Vậy em ngồi đi, anh cũng phải đi rồi ''
Vừa bước đi một bước Hạ Dương Di liền vội vàng nói sợ anh đi nhanh mất.
- '' À không cần đâu, anh ở đây đi tôi đi là được ''
Nói xong cô dứt khoát quay đầu đi ra khỏi cổng vườn hoa, tốc độ đi chậm dần vì đã đi khỏi tầm mắt của Tạ Kiến Minh.
Cái ngày xui xẻo gì vậy nè? lúc sáng vừa gặp xong đến chiều lại gặp nhau tiếp.
Đây có phải gọi là có duyên không nhỉ?
....Duyên thúi à?!
- '' Em thật sự không có thai sao? ''
Giọng nói của Tạ Kiến Minh phát ra từ phía sau làm cô giật mình quay đầu lại.
Tạ Kiến Minh sao lại đi ra tận đây theo cô hỏi câu này? Trần Chí Phong nói đúng thật, anh ta vốn không tin lời nói tối hôm ấy của cô là thật thế giờ còn hỏi lại làm gì?
Vô nghĩa thật...
Hạ Dương Di quay người lại hẳn hoi nhìn thẳng vào mắt Tạ Kiến Minh một hồi lâu, hai ngày đứng cách nhau khoảng hơn 2 mét.
Lúc sau cô cất giọng lên.
- '' Có thì sao mà không có thì sao? dù sao cũng không quay lại được thì hỏi chuyện này còn ý nghĩa à? ''
Tạ Kiến Minh nghe xong khá bất ngờ lại hụt hẫng nhưng cũng vừa vui.
Hụt hẫng vì cô kiên quyết không bao giờ quay lại với anh. Vui là vì cô không trực tiếp trả lời câu hỏi thế thì chứng tỏ rằng cô đang mang thai con của anh.
Anh đờ người ra với đống hỗn loạn trong tâm trí cứ thế im lặng nhìn Hạ Dương Di quay lưng đi xa dần rồi bóng dáng thanh mảnh ấy biến mất khỏi tầm mắt của anh.
Thật sự không thể nào quay lại được sao? dù cô đang mang thai con của anh nhưng cô vẫn không muốn quay lại huống chi là xác nhận cô còn yêu anh không?.
Còn yêu? Không phải...Từ trước đến giờ chưa có giây phút nào là anh chắc chắn rằng cô yêu anh cả.
Phải nói rằng muốn biết cô có yêu anh hay không chứ không phải là còn yêu anh hay không...
...
Chu Trí Cường ở trước cổng nhà vừa đi ra liền thấy Dương Di đi về.
- '' Về rồi à? trời sắp mưa nên định đi tìm cậu luôn đấy ''
Cô thất thần từ khi ra khỏi vườn hoa đến khi về nhà, nghe giọng Chu Trí Cường mới hoàn hồn ngước nhìn cậu vô thức không kiềm được cảm xúc liền muốn khóc.
Thấy mắt cô đỏ hoe lên lại không trả lời cậu liền khom người xuống nhìn kĩ gương mặt của Dương Di.
- '' Cậu khóc à? ''
Hình như là khóc thật nhỉ? tình cảnh bây giờ có cảm giác Hạ Dương Di đứng trước mặt cậu chẳng giống với Hạ Dương Di kêu ngạo năm ấy cậu gặp ở trường đại học nữa.
- '' Nè đừng khóc người ta nhìn vào tưởng tớ làm gì cậu đấy ''
Chu Trí Cường nhìn xung quanh khó xử hồi liền kéo tay cô vào nhà vừa luyên thuyên dỗ dành.
Ai làm cô khóc thì tự đến dỗ đi tự dưng như không bắt ông đây chịu trận là thế nào?
Vừa tối đến Dương Di đi ngủ trước, có lẽ vì khi về phòng khóc một lúc mờ mắt rồi buồn ngủ. Khi Lưu Hiểu Hiểu lên gọi cô xuống nhà ăn cơm tối là lúc 19:00 là đã thấy cô ngủ say rồi.
Mọi người đành cùng nhau ăn cơm trước, nói là đi chơi hè nhưng nói đúng hơn là đến Giang Nam ở hè thôi vì những ngày đầu đến mọi người còn cùng nhau đi chơi nhưng bây giờ thì không còn nữa.
Trên bàn nhiều thức ăn trên bàn, mọi người yên tĩnh vừa ăn được nửa phần ấy thì tiếng điện thoại của Lưu Hiểu Hiểu đột nhiên phát ra giọng to.
Là giọng của những nhà báo thường đưa tin trên mạng.
- Người mẫu ảnh Mingi ở ẩn đã gần 4 tháng liệu đây có phải vì việc tin đồn thái độ với cấp dưới là thật nên dẫn đến việc phải ở ẩn không?
Lưu Hiểu Hiểu liền vội tắt máy úp điện thoại xuống dè dặt ngước nhìn mọi người cười trừ đáp.
- '' Xin lỗi, làm ồn rồi ''
Lưu Hiểu Hiểu chỉ vô tình mở điện thoại ra định lướt nghịch một chút ai ngờ đầu trang lại là bài viết về Lý Vy Khiết, thấy không ai nói gì mà vẫn tiếp tục ăn cô tưởng mọi người không quan tâm đến khi ăn gần xong cơm Chu Trí Cường liền đứng dậy đầu tiên mặt lạnh nhìn Lưu Hiểu Hiểu cất giọng.
- '' Không cần cố ý mở tiếng to như thế đâu, cậu ghét người yêu cũ của bạn trai cũng không cần dùng cách này để bôi nhọ Lý Vy Khiết trước mặt mọi người nhỉ? ''
Vô tình...thật sự Lưu Hiểu Hiểu chỉ là vô tình thôi không hề có ác ý gì hết, lúc nãy thấy không ai nói gì cô cứ tưởng mọi người không để ý nhưng ai ngờ thì ra Chu Trí Cường đã hiểu lầm từ nãy đến giờ.
Lưu Hiểu Hiểu vô thức không hiểu ngơ ngác ''Hả'' một cái rồi nhanh chóng giải oan.
- '' Không không phải là mình vô tình thôi đừng hiểu nhầm mà...không phải như vậy đâu ''
Chu Trí Cường chẳng màng để ý mà quay đầu đi luôn..
Lưu Hiểu Hiểu ''....''
Cô thật sự không có ý xấu mà ngược lại bản thân cô thật sự còn rất thích Lý Vy Khiết nữa, cô ấy thì có gì mà khiến bản thân cô phải ghét.
Phàm Tư bỏ miếng rau xào vào miệng có vẻ không quan tâm lắm nhưng để Lưu Hiểu Hiểu không khó xử liền nói.
- '' Không sao đâu cậu đừng để ý đến thằng nhóc đấy ''
Nói xong liền sẵn tiện gấp một miếng thịt kho qua chén cơm cho Lý Quân Hạo.
- '' Ăn nhiều vào ''
Lý Quân Hạo nhìn miếng thịt rồi lại tò mò một chút liền nhỏ giọng nói với bạn trai của mình.
- '' Chu Trí Cường quan tâm đến Lý Vy Khiết lúc nào vậy? ''
Phàm Tư khựng lại ngước lên suy nghĩ một lúc đáp.
- '' Hai người đó hình như là bạn bè xã giao thôi, con nhóc Lý Vy Khiết ấy còn thân với anh hơn ''
Nói xong cảm thấy hình như mình nói gì đấy sai rồi thì phải…. ''Còn thân với anh hơn''
Toi rồi!!
Phàm Tư quay sang nhìn Lý Quân Hạo, quả nhiên cậu bạn nhỏ ngồi cắm cúi ăn chẳng thèm quan tâm nhưng vẫn tỏ ra được nét mặt đang giận.
Ghen à?
- '' Ừm cũng không thân cho lắm đâu '''