Ở đây riết cũng chán không có việc gì làm cô cũng không am hiểu về mấy thứ kia nên không hiểu mọi người nói gì chỉ đành ngồi một bên nghịch điện thoại.
Hai ngày nữa là hết thời gian hai tháng rồi, đến lúc đó qua chỗ của Trần Chí Phong ở chắc có lẽ sẽ dễ dàng mua que thử thai để kiểm tra hơn.
Tạ Kiến Minh và mọi người còn những bước cuối cùng là hoàn thành rồi nên ở lại phòng thí nghiệm khá tối.
Cô chán nhưng cũng không đi ra ngoài được vì Tạ Kiến Minh cứ bắt ở trong đây cùng anh, không biết thời gian qua bao lâu nữa cô nghịch điện thoại đến mờ mắt rồi ngủ gục đi.
Đến khi mọi người đã hoàn thành xong sản phẩm liền thu dọn đồ đạc đi về mới phát hiện cô nhóc sát bên đã ngủ từ khi nào rồi.
Hàn Lâm định gọi Đường Di dậy đi về nhưng Tạ Kiến Minh ngăn lại kêu cậu tự lái xe đi về trước.
Vậy hai người về bằng xe gì? Hàn Lâm cậu đây cũng muốn hỏi lắm nhưng ai mà dám hỏi chủ muốn làm gì chứ.
Hàn Lâm thu dọn đồ liền tạm biệt rồi đi ra khỏi đây.
Trong phòng chỉ còn có hai người bây giờ cũng sắp một giờ khuya rồi, cả ngày hôm nay lo tập trung vào việc nên quên mất không để ý cô nhóc ngồi một góc im lặng cả ngày không nói gì.
Tuy đã tắt đèn nhưng nhờ vào ánh sáng của trăng hôm nay rọi vào nên nhìn xung quanh phòng vẫn sáng nhưng cũng vừa tối.
Hạ Dương Di ngồi ngủ gục lên bàn, Tạ Kiến Minh không ngồi ghế bên cạnh mà quỳ một chân ngồi xuống trước mặt cô ngắm rõ từng đường nét sắc sảo trên khuôn mặt.
Cô tuy đã thay đổi cách ăn mặc, cách trang điểm nhẹ nhàng đi nhưng nhìn vào vẫn toát ra cái khí chất sang trọng như lúc trước.
Nếu nói lúc trước là một Hạ Dương Di đẹp sắc sảo sang trọng thì bây giờ chính là tiểu thư nhẹ nhàng.
Chuông điện thoại trong túi quần của anh reo lên inh ỏi cả phòng cũng khiến Dương Di tỉnh giấc theo.
Là nhóc Lý Vy Khiết gọi, giờ này gọi chắc chắn là muốn kể mấy câu chuyện nhạt nhẽo của cô cho anh.
Tạ Kiến Minh không nghe liền cúp điện thoại nhìn lên thì Dương Di tỉnh rồi.
Cô không ngồi dậy mà vẫn nằm như thế nhìn anh luống cuống tắt điện thoại mà không nói gì.
Thấy cô không nói gì một hồi lâu anh mới mở miệng.
- '' Tỉnh rồi à, có đói không ''
Cô khẽ gật đầu rồi vẫn nhìn anh chằm chằm.
Cả ngày ở đây vẫn chưa ăn gì, không đói sao được chứ cái tên này giờ mới ngó ngàng rằng vẫn còn một người ở đây à?
Tạ Kiến Minh phì cười đứng dậy.
- '' Làm sao đây, Hàn Lâm lấy xe về trước rồi ''
- '' Chúng ta đón xe rồi đi ăn nha ''
Dương Di vừa tỉnh giấc giọng trong trẻo vô thức ''ừm'' một cái rồi mới ngồi dậy hẳn hoi.
Tạ Kiến Minh nhìn cô vẫn ngồi đấy nhìn mình cảm thấy hơi lạ nên cất giọng.
- '' Sao vậy ''
Dương Di nhìn anh hồi lâu rồi nhẹ nhàng hỏi một câu.
- '' Tối hôm đó...anh với Tịnh Y Tâm đã làm gì vậy ''
Tự nhiên bây giờ hỏi câu này lại không đầu không đuôi, tối hôm nào? Anh và Tịnh Y Tâm làm sao?
Tạ Kiến Minh ngơ ngác ''Hả'' một cái rồi nhìn cô.
- '' Tối hôm ấy...cái hôm mà Tịnh Y Tâm đi công tác đột nhiên lại về xuất hiện trong nhà anh ''
Cô dừng lại một nhịp rồi nói tiếp.
- ''Hai người đã làm gì?''
Loạt kí ức trong đầu anh bắt đầu hiện lại. Tối hôm ấy Tịnh Y Tâm đột ngột về Bắt Kinh xin ở lại nhà anh nhưng giả vờ uống say dụ dỗ anh.
Khi Dương Di phát hiện thì áo của Tịnh Y Tâm xộc xệch lại đứng trong phòng ôm anh nhưng khi ấy vì cô chỉ quan tâm đến việc Tịnh Y Tâm đã về nên không hỏi về việc này.
Không ngờ bao nhiêu năm rồi cô vẫn nhớ chuyện này mà thắc mắc trong lòng bấy lâu.
Rốt cuộc đêm hôm đó hai người đã làm gì? nếu cô không về nhà anh thì có phải hai người đã quay lại với nhau không?
Không biết qua bao lâu Tạ Kiến Minh không nói gì, Dương Di cũng nghĩ anh đã quên nên không trả lời được dù sao cũng không liên quan đến cô nữa.
- '' Được rồi, đi ăn thôi ''
Cô đứng dậy đi được ba bước thì Tạ Kiến Minh đứng sau lưng cất giọng.
- '' Đêm hôm đó không có chuyện gì xảy ra cả, cho dù rm không phát hiện thì anh và cô ấy cũng sẽ không có chuyện gì hết ''
- '' Trong khoảng thời gian ba năm hợp đồng ấy....anh thật sự không hề qua lại với ai thậm chí là Tịnh Y Tâm ''
Anh dừng lại một chút rồi khàn khàn nói tiếp.
- '' Đến bây giờ vẫn vậy, từ khi em đi thì anh không hề qua lại với người khác...đêm hôm ấy là lần đầu tiên anh quan hệ sau khi em biến mất hai năm trước''
Vốn cô đáng lý sẽ không tin câu ''Hôm đó anh và Tịnh Y Tâm không xảy ra chuyện gì hết '', thế mà khi chính miệng anh nói ra một lần nữa cô lại thật sự tin anh.
Thấy cũng buồn cười thật, tự nhiên lại nói chuyện này bây giờ có phải quá muộn rồi không?
Trong lòng cô bây giờ thật sự rất muốn nói một câu chính là.
Chúng ta quay lại đi!
Nhưng không được, chắc chắn cô không thể làm vậy được.
Cô không quay lại thời gian hai năm trước, cô vẫn không quên được 4 tháng trong căn phòng tối mịt ấy.
Cuối cùng cô vẫn mỉm cười cất giọng.
- '' Đi ăn thôi, đói rồi ''