Long Thần rời đội ngũ thật.
Long Thần đứng ở xa. Sau khi Long Thần chờ bọn họ đi xa. Hắn lại đuổi theo phía sau. Phệ Linh Yêu Đồng của hắn dò xét xung quanh. Mặc dù hắn không nhìn thấy đường hầm. Nhưng hắn có thể thấy rõ người trong vòng một dặm.
Trên thực tế, Đỗ Ức Sương thấy Long Thần không đi cùng. Chẳng qua, nàng cho là Long Thần sợ hãi, lâm trận bỏ chạy. Hình ảnh của Long Thần trong lòng nàng giảm xuống, lẩm bẩm:
"Ngay cả chút can đảm cũng không có, xem ra hắn không có tư cách so với Diệp Tranh và Vũ Dương."
Trước đây, nàng còn xem Long Thần là một trong nhưng mục tiêu của nàng. Nếu sau này, Long Thần trâu bò rồi, thì nàng dựa vào hắn. Con đường phía trước nhất định sẽ sáng lạng. Chẳng qua bây giờ, nàng nhìn thấy hắn nhút nhát như vậy, có lẽ thành tựu cũng không cao.
"Sao vậy?”
Trần Bội Kỳ trông thấy nàng hơi lạ, bèn hỏi.
"Long Thần chạy trốn."
Đỗ Ức Sương nói có vẻ như không hề quan tâm. Mọi người đang ở xung quanh. Ai cũng nghe được câu nói này. Vũ Dương và Vũ Nguyệt quay đầu lại. Vũ Nguyệt nghi nghờ nói:
"Tại sao hắn lại bỏ chúng ta mà đi. Chẳng lẽ hắn muốn hành động một mình. Hắn có năng lực đó sao?"
"Muội muội! Muội coi trọng hắn quá. Tám mươi phần trăm là hắn không dám đi tiếp nên đã chạy trốn."
Vũ Dương trầm mặc nói. Gã không ưa hành động lâm trận bỏ chạy này của Long Thần.
"Hãy chờ xem"
Vũ Nguyệt luôn cảm thấy, Long Thần không giống loại người lâm trận bỏ chạy.
"Một người chạy rồi."
Một võ giả hung hãn ở bên cạnh Dương Hùng khẽ nói.
"Coi như hắn gặp may."
Mặt Dương Hùng không hề thay đổi nói.
Đội ngũ tiếp tục tiến lên phía trước, rất nhanh đã đi vào sâu trong đường hầm. Xung quanh cũng bắt đầu xuất hiện nhiều đường hầm đan xen vào nhau, có đường hầm rất lớn, rộng khoảng trăm mét, như một hang động khổng lồ. Trong hang lại xuất hiện nhiều đường hầm, nhìn không thấy phần cuối.
Đến đây, bản đồ trong trí nhớ mọi người đã bị vô số đường hầm làm rối loạn. Vũ Nguyệt lấy ra bản đồ của Chân Vũ Đế Cung. Nhưng nàng không biết mình đang ở đâu.
Tất cả mọi ngươi đi rất cẩn thận, không phát ra tiếng vang.
Vòng tới vòng lui, Dương Hùng vẫn yên lặng đi tiếp. Dường như gã rất quen thuộc nơi này. Một số lần, gã còn mang mọi người đi qua đường hầm chỉ rộng bằng ba người đi song song.
Người của Tà Long điện nhìn bóng người đi lại thông thạo trước mặt, dần dần cảm thấy không đúng. Lúc này, bọn họ đang đi đến một hang động hình tròn, có chu vi hơn trăm mét, nhưng chỉ cao mười mét. Đối diện hang động là mười đường hầm. Mỗi một đường hầm đều đi vào bóng tối, không biết đi đến đâu.
Diệp Tranh giơ tay lên, mọi người bèn dừng lại. Lúc này, gã nhìn xung quanh, sắc mặt hơi âm u. Lúc này, Dương Hùng vội vàng quay đầu lại hỏi:
"Các vị huynh đệ! Tại sao không đi tiếp. Hang ổ của bọn chúng cách nơi này không xa. Các vị không biết Nguyệt Ma động quật lớn thế nào đâu. Trong này phải có đến mấy trăm nghìn đường hầm.”
Diệp Tranh nhìn gã với ánh mắt âm u. Sau một lát, Diệp Tranh bỗng nhiên nói:
"Tất cả mọi người quay lại."
Trong lòng mọi người hơi mơ hồ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà phải quay lại, chẳng lẽ...
Dương Hùng có vấn đề
Mọi người không đề phòng gì. Trước đây, Dương Hùng nói chuyện rất chân thật, mà bọn họ cũng không giống người của Nguyệt Ma động quật. Người của Nguyệt Ma động quật, chí ít cũng có hình vẽ mặt trăng ở ấn đường. Hơn nữa, bọn họ không biết hành tung của đám người Diệp Tranh.
Dù nói thế nào, thì mệnh lệnh của Diệp Tranh cũng được chấp hành ngay lập tức. Trong lúc mọi người đang chen lấn lui lại phía sau, ai cũng nhanh hơn ai. Diệp Tranh không lui lại phía sau ngay, mà lưu lại cuối cùng đoạn hậu. Nhìn từ điểm này, thì gã là một thủ lĩnh rất có trách nhiệm.
"Cuối cùng cũng phát hiện sao, nhưng cũng muộn rồi."
Đúng lúc này, Dương Hùng cười nhe răng, giang cánh tay ra. Bộ dạng khắc hẳn bộ dạng trung thực trước đây, chỉ có thể nói là khả năng diễn xuất của người này quá tuyệt vời. Ai cũng không ngờ, gã là kẻ lừa đảo. Tất cả mọi người đều trúng kế của gã. Ngay cả Diệp Tranh cũng không ngoại lệ.
Vào lúc này, Dương Hùng giơ hai tay lên, bỗng nhiên hang động rung lên. Mọi người nhìn bùn đất nhao nhao rơi xuống, bèn nghĩ đến hai chữ. Đó chính là cơ quan.
Trong tư liệu, tam đại động chủ của Nguyệt Ma động quật. Trong đó có một vị thiên tài cơ quan hiếm thấy. Bởi vì có gã, nên Nguyệt Ma động quật mới biến thành một pháo đài không thể công phá. Bây giờ, hiển nhiên Dương Hùng đang khởi động cơ quan. Bởi vậy có thể thấy được, Dương Hùng chắc chắn là người của Nguyệt Ma động quật. Trước đây, đám người Diệp Tranh đã bị gã lừa. Có lẽ bọn họ đã dùng lời giải tích kia, lừa được rất nhiều người.
Khi mọi người đang lui lại phía sau. Trong phạm vi trăm mét, từng cây cột sắt bùng lên ngọn lửa màu tím, xuyên từ dưới đất lên. Trên trần, bùn đất nhao nhao rơi xuống. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Chẳng những trên trần nhà, mà trên mặt đất cũng có cột sắt màu tím. Mỗi cây cột sắt lớn bằng cánh tay. Khoảng cách giữa hai cây cột sắt khoảng mười centimet.
Một chiếc lồng sắt bùng lên ngọn lửa màu tím, nhốt lại mọi người, tạo thành kết cục thú nhốt trong lồng. Ngọn lửa màu tím kia tỏa ra nhiệt độ rất lớn. Lấy thể xác của mọi người thì có thể sẽ bị nướng chín. Cho nên trong chiếc lồng này, mọi người chỉ có thể dùng thần nguyên bảo phủ quanh người, sau đó trôi nổi trên không. Sắc mặt ai cũng rất khó coi.
Không những khó coi, mà còn uất ức.
Bọn họ chưa giết được người của Nguyệt Ma động quật, thì đã bị chơi một vố, là ai cũng sẽ tức giận. Nhất là đám người Vũ Dương và Vũ Nguyệt. Bọn họ là người quyết định, cùng vì bọn họ tin tưởng Dương Hùng. Cho nên bây giờ mọi người bị trúng kế, thì cũng một phần là do bọn họ.
Không nghĩ những điều này nữa, Vũ Dương quát lạnh một tiếng, rồi nói:
"Mọi người đừng có gấp. Chiếc lồng nát này không ngăn được chúng ta. Đầu tiên, chúng ta phá chiếc lồng này. Sau đó, chúng ta sẽ làm thịt tên này."
Mọi người bị lừa. cho nên trong lòng đều phẫn nộ. Người có binh khí thì dùng binh khí, người không có binh khí thì dùng nắm đấm công kích chiếc lồng. Trước nguy hiểm, mọi người rất ăn ý, đều tấn công vào một chiếc cột sắt màu tím.
Lúc mọi người đang tấn công điên cuồng, thì Dương Hùng cười nói:
"Các người đừng lãng phí thời gian nữa. Chiếc lồng này được làm bằng Tử Diễm Thần Thiết. Nếu các người có sức mạnh của Thần Vũ cảnh tầng sáu đỉnh phong. Tay cầm thần binh thần cấp bát phẩm, thì mới phá được chiếc lồng này. Nhưng các ngươi lại không có hai thứ này. Nếu các ngươi luôn cố gắng, thì cũng phải tốn thời gian ít nhất là một ngày thì mới phá được. Nhưng chưa đến một ngày, thì lão đại của bọn ta sẽ đến. Đến lúc đó, các ngươi sẽ biến thành thi thể.”
Mấy người bên cạnh Dương Hùng cũng nở nụ cười càn rỡ.
"Ta nói cho các ngươi biết. Lồng giam Tử Hỏa là bảo bối quan trọng nhất của tam đại động chủ. Hôm nay, bọn ta lấy nó chăm sóc các ngươi, thì đó là số may của các ngươi. Các ngươi nên biết, đã có hai võ giả Thần Vũ cảnh tầng sáu chết trong lồng giam Tử Hỏa. Người đánh chết họ, là Tam động chủ mới vào Thần Vũ cảnh tầng sáu.”
Nói đến vị Tam động chủ này, đám người vô cùng kính trọng.
Phải có thần binh thần cấp bát phẩm mới phá được. Điều này chứng minh chất liệu của Tử Diễm Thần Thiết này quá nghịch thiên. Dưới tình huống không chú ý, quả thật rất dễ bị vây lại trong Nguyệt Ma động quật.
Mọi người dừng tay lại, quả nhiên giống như Dương Hùng nói. Biện pháp của bọn họ không có tác dụng. Chiếc lồng làm bằng Tử Diễm Thần Thiết này không bị phá hư chút nào. Có lẽ đám người Dương Hùng lo lắng bị Diệp Tranh tấn công. Cho nên đứng rất xa. Mặc dù chiếc lồng này nhốt lại Diệp Tranh là Thần Vũ cảnh tầng sáu. Nhưng bọn họ vẫn lo lắng cường giả siêu cấp này, sẽ dùng thủ đoạn nào đó tấn công bọn họ.
“Thần Vũ cảnh tầng sáu mà không có não, thì cũng nằm trong bàn tay Dương Hùng ta thôi. Bọn nhóc Chân Vũ Đế Cung, các ngươi quá non..."
Dương Hùng cảm khái.
Gã không ra tay, mà chỉ nhốt lại đám người Diệp Tranh, Hiển nhiên gã đang chờ lão đại đến. Bây giờ, đám người Diệp Tranh giống như cá nằm trên thớt, chỉ chờ đối phương làm thịt.
"Ta thử một chút."
Mặc dù Diệp Tranh nói như vậy. Nhưng trong con mắt màu xám quỷ dị kia, vẫn có thể trông thấy gã không cam tâm. Gã là võ giả đến từ Tu La Kiếm Ngục, là kiếm tu trời sinh. Tu vi kiếm đạo là Kiếm Đạo tầng bốn, còn cao hơn Long Thần một cấp. Nhưng sức tấn công được tăng lên mười lần.
Cho nên, khi Diệp Tranh dùng binh khí, thì sức chiến đấu của gã gần bằng Thần Vũ cảnh tầng sáu viên mãn.
Keng.
Diệp Tranh lấy binh khí ra. Đó là một thanh trường kiếm màu xám, toàn thân kiếm tỏa ra khí tức tử vong, khiến người ta rùng mình. Mọi người tin rằng. Nếu như họ bị thanh kiếm này chạm vào người, thì cơ thể sẽ bị thối rữa. Nếu như có thực vật xung quanh, thì chúng sẽ bị thanh kiếm này ăn mòn, dẫn đến khô héo.
"Ngay cả Vãng Sinh kiếm đều lấy ra..."
Vũ Dương hơi xúc động, khi trông thấy Vãng Sinh kiếm một lần nữa. Trước đây, gã đã thua bởi Vãng Sinh kiếm, cho nên gã mới trở thành đệ tử thứ ba. Từ đó, gã không gặp lại Diệp Tranh nữa. Thanh Vãng Sinh kiếm này là Diệp Tranh mang đến Chân Vũ Đế Cung. Nó chính là thần binh thần cấp thất phẩm. Trong Tà Long điện, nó cũng là chí bảo hàng đầu. Dù sao trang bị thần cấp thất phẩm, thì vài phó điện chủ cũng không có.
Dương Hùng nhìn thanh kiếm này, bèn cau mày. Nhưng gã không sợ. Gã tin tưởng bảo bối của vị thiên tài Tam động chủ kia.
"Ta đã nói rồi. Vô dụng thôi, ngươi đừng phí công nữa. Đương nhiên thanh kiếm này cũng không tệ lắm."
Dương Hùng lạnh lùng nói.
"Thử thì biết."
Diệp Tranh nói một câu rất bình thản. Gã đứng trước cột Tử Diễm Thần Thiết. Vãng Sinh kiếm trong tay tràn ngập sương mù màu xám.
Đây mới là thực lực của đệ tử mạnh nhất Tà Long điện.