Cổng thành vô cùng nguy nga, đứng vững cao lớn, rất rộng rãi, chỉ có cường giả Thần Vũ cảnh tầng bốn trở lên, mới có tư cách đi tới chỗ này.
Lúc này, Sở Thiên Ca không nói một lời, đứng ở ranh giới cổng thành, nhìn U Minh phủ rộng lớn, yên lặng.
"Sư huynh..." Tô Tiểu Điệp ưỡn thật cao bộ ngực của mình, thận trọng đi tới bên cạnh Sở Thiên Ca, thấy Sở Thiên Ca không phản ứng gì, nàng mới to gan nhẹ nhàng kéo cánh tay hắn, dùng thịt mềm trước ngực cọ vào cánh tay đối phương, mong đợi nhìn hắn, muốn có được sự đáp lại từ Sở Thiên Ca.
"Điệp Nhi." Sở Thiên Ca xoay người, ánh mắt thâm trầm nhìn nàng.
"Sao vậy, sư huynh." Tô Tiểu Điệp hỏi.
"Ta say mê võ đạo, tạm thời không có ý nghĩ lấy vợ, ý tốt của ngươi ta ghi nhớ trong lòng, sau này tốt nhất không nên dựa quá gần vào ta, tránh lời ong tiếng ve của người khác, không tốt đối với tương lai của ngươi."
Mặt Tô Tiểu Điệp lập tức biến sắc, nước mắt cũng bắt đầu dâng lên, nàng ủy khuất nói: "Sư huynh không thích Điệp Nhi sao, cảm thấy Điệp Nhi không đủ đẹp sao. Nhưng Điệp Nhi tự tin dáng vẻ mình không tệ, tại sao... Có phải trong lòng sư huynh có..."
"Được rồi." Sở Thiên Ca cắt đứt lời nàng, nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, Đông Hoàng Cung cạnh tranh khốc liệt, ta chỉ không muốn trì hoãn thời gian hai bên. Chờ ngươi lớn thêm chút nữa, rồi lại nói tới những chuyện này."
"Ta... Ta sẽ không trì hoãn thời gian của huynh đâu, ta có thể chỉ đứng xa nhìn huynh là đủ rồi." Tô Tiểu Điệp nói.
Sở Thiên Ca lắc đầu một cái, không nói gì thêm.
Lúc này, Minh Đế - Cao Nham đã mang theo Diệp Huyên tới, mọi người quay đầu nhìn lại. Đây là một cô gái mặc y phục màu tím, vẻ mặt dửng dưng, tướng mạo trong trẻo lạnh lùng, toàn thân ngạo khí. So với Tô Tiểu Điệp có gương mặt tràn đầy vẻ ngây thơ kia, trên người Diệp Huyên có khí chất nữ nhân trưởng thành, Tô Tiểu Điệp không thể nào so sánh được.
Trên người Diệp Huyên không có vết thương nào, thậm chí Đế Giáp U Minh vẫn còn mặc trên người nàng, lúc này đã biến ảo trở thành quần áo thông thường mà thôi. Chỉ là ở ngực Diệp Huyên mang một khối ngọc bội trắng phau, theo bước đi của nàng, ngọc bội này tản ra một luồng ánh sáng nhu hòa, bao phủ toàn thân Diệp Huyên, áp chế toàn bộ thần nguyên của nàng, khiến cho Diệp Huyên bây giờ không khác gì một cô gái bình thường, tay trói gà không chặt.
Ngọc bội này chính là thứ Sở Thiên Ca giam cầm Diệp Huyên. Chỉ cần ngọc bội này còn ở trên người Diệp Huyên, thì nàng vẫn còn nằm trong sự kiểm soát của Sở Thiên Ca.
Nghe được tiếng bước chân của Diệp Huyên, Sở Thiên Ca quay đầu nhìn về phía nữ nhân điềm tĩnh kia. Ở loại địa phương nhỏ như phủ thành này, lại có một nhân vật như vậy, hắn cũng có chút bội phục, cho nên không làm gì Diệp Huyên cả. Mục đích cuối cùng của hắn là Xích Huyết Thiên Hoang và mấy thứ bảo vật kia, chỉ là bây giờ đã tăng thêm một mục, đó chính là giết chết Long Thần.
Sở Thiên Ca quan sát Diệp Huyên một trận, sau đó nói: "Nghe nói ngươi quan hệ rất tốt với Tô Mặc."
Diệp Huyên ngẩng đầu lên, nói: "Ta biết Long Thần đã giết Tô Mặc, không cần ngươi nói." Diệp Huyên vẫn không phải người tuyệt tình, dù sao thì nàng và Tô Mặc cũng có nhiều năm tình cảm như vậy, nếu như nàng có mặt tại lúc đó, có thể nàng sẽ khuyên Long Thần hạ thủ lưu tình. Nhưng nàng hiểu rõ Long Thần, hắn cũng căm ghét cái tên lừa gạt tình cảm Tô Mặc đó, cho nên vì Diệp Huyên, Long Thần ra tay sẽ càng ác hơn.
"Thật là một nữ nhân vô tình, nghe nói các ngươi mến nhau đã rất lâu rồi, cuối cùng lại vì một tên nhóc ranh, mà đoạn tuyệt với nam nhân có tình cảm sâu với mình như vậy. Thật là vô sỉ, ta cảm thấy không đáng giá thay Tô Mặc." Tô Tiểu Điệp ở bên cạnh lên tiếng châm chọc. Tô Mặc và Tô gia của nàng có chút quan hệ, chết như vậy cũng khiến nàng mất mặt.
Diệp Huyên an tĩnh nhìn nàng một cái, không nói gì. Mặc dù tiểu cô nương này thực lực cao cường, nhưng phương diện tâm tính vẫn là con nít, hơn nữa còn là một đứa trẻ xấu, Diệp Huyên không cần phải đi giải thích so đo với một đứa trẻ.
"Nữ nhân không biết xấu hổ, trâu già gặm cỏ non." Tô Tiểu Điệp thấy đối phương không nói lời nào, thì tiếp tục lải nhải không ngừng.
Diệp Huyên nhìn về phía xa, không nói thêm gì nữa. Nàng đang suy nghĩ những chuyện xảy ra lúc trước.
"Không ngờ hắn thật sự chạy tới, đệ đệ hẳn là được hắn cứu rồi. Lần trước không thành công, nhưng đánh chết Tô Mặc, lại khiến Sở Thiên Ca bị thương, người này, vẫn sẽ tiếp tục quay lại..."
Đây chính là chuyện Diệp Huyên lo lắng.
Tính nhẫn nại của Long Thần có lúc vượt qua sự tưởng tượng của mọi người, hắn chính là người trăm lần bẻ không cong, không đạt được mục đích quyết không bỏ qua.
"Vì ta, không biết có đáng giá cho ngươi bỏ ra như vậy hay không, dù sao thì ngươi còn muốn đuổi theo cô gái trong lòng ngươi nữa." Chuyện của Long Thần, Diệp Huyên có biết một chút. Diệp Huyên vẫn luôn đứng ở vị thế một trưởng giả, hoặc là tỷ, hoặc là sư tôn mà đối xử với Long Thần, quan hệ giữa nàng và Long Thần rất trong suốt rất đơn giản, không giống như cách hiểu của Tô Tiểu Điệp. Ở trong mắt Diệp Huyên, Long Thần có mị lực hơn nữa, cũng chỉ là một đệ đệ khiến nàng đau lòng.
"Tại sao ngươi không nói chuyện, có phải bị ta nói trúng rồi hay không." Tô Tiểu Điệp đi tới đi lui vòng quanh Diệp Huyên. Lúc trước khi nàng đối chiến với Diệp Huyên, mặc dù thực lực Diệp Huyên kém rất nhiều, nhưng trong nhất thời nàng lại không bắt được Diệp Huyên. Hơn nữa trên người Diệp Huyên có một loại khí chất mà nàng không thể sánh bằng, cho nên nàng âm thầm chướng mắt nữ nhân này.
Sở Thiên Ca nhìn Diệp Huyên lâu một chút, trong lòng nàng lập tức không thoải mái.
"Tiện nhân, tốt nhất là đừng câu dẫn sư huynh ta, nếu không..." Tô Tiểu Điệp âm thầm mắng.
Lúc này, Sở Thiên Ca nói chuyện.
"Tin tức về vị trí của ngươi, trong khoảng thời gian này sẽ truyền khắp U Minh phủ. Ta không tin tiểu tử kia có thể nhẫn nhịn được. Lần trước ta mời hắn đi Đông Hoàng Cung, hắn từ chối. Vậy thì lần này ta mời hắn đi địa ngục đi."
Tính nhẫn nại của hắn đã bị Long Thần bào mòn hết, nếu như không phải tốc độ của Long Thần quả thực quá nhanh, nói không chừng hắn đã sớm trực tiếp đi tìm Long Thần rồi. Lần này, chỉ cần Long Thần tiến vào phạm vi thần thức của hắn lần nữa, Long Thần đừng mong trốn được.
Diệp Huyên đã sớm dự đoán được hắn sẽ làm như vậy.
"Bị một tiểu tử chưa ráo máu đầu ép đến trình độ này, ngươi thật đủ mất mặt." Diệp Huyên nói, không chút khách khí.
"Ngươi nói gì." Tô Tiểu Điệp nóng nảy. Sư huynh bảo bối của nàng đâu đến phiên nữ nhân này dạy dỗ chứ. Tô Tiểu Điệp lập tức nhào về phía Diệp Huyên.
"Điệp Nhi đừng động." Vừa lúc đó, trong lòng Sở Thiên Ca chấn động một cái, hắn nhìn về phía đông, ở phía đó, một ánh sáng trắng như tuyết đang đi về phía này. Đó hình như một đạo kiếm khí màu trắng, tốc độ kia quả thực đã tới một cảnh giới kinh khủng. Thần thức của Sở Thiên Ca có phạm vi khoảng một trăm dặm, nhưng đạo kiếm khí kia chỉ lóe lên một cái đã tới trước mắt mọi người.
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều sững sờ, ngay cả Tô Tiểu Điệp cũng dừng tay ngơ ngác nhìn đạo kiếm khí màu trắng trước mắt, dẫn dần diễn hóa thành một thần nữ quốc sắc thiên hương, điên đảo chúng sinh.
Váy dài màu trắng lay nhẹ, lụa mỏng màu tím bao trùm, một mái tóc đen dài như thác rủ xuống, kéo dài tới tận cái mông xinh xắn hơi vểnh lên. Từ dưới váy dài lay động đó, lộ ra một đôi chân trần tinh mỹ như một tác phẩm nghệ thuật, hai tay thon dài trắng như ngọc bội, gương mặt nhìn có chút non nớt, không khác Tô Tiểu Điệp là bao, nhưng lại có một loại khí chất thấm vào ruột gan mọi người, một loại khí chất cao cao tại thượng trời sinh mà Tô Tiểu Điệp hoàn toàn không có. Nếu xét vẻ bề ngoài, Tô Tiểu Điệp so với thần nữ từ trên trời giáng xuống này, giống như một thôn cô.
Trong nháy mắt Sở Thiên Ca lập tức biết, thiếu nữ có khí chất như vậy, chỉ có ở trong Đế vực, tam đại Đế cung hoặc là Hoàng giả của chín đại giới, mới có thể đào tạo được người trẻ tuổi có diện mạo khí chất như vậy.
Thần nữ này thoáng như bao phủ trong mây mù, khiến người khác nhìn không rõ tướng mạo của nàng, thần nữ như vậy, theo lý sẽ không xuất hiện trong địa phương nhỏ như U Minh phủ mới đúng, cho nên trong lòng Sở Thiên Ca rất khó hiểu. Thời điểm ánh mắt thiếu nữ như thần nữ này lướt qua trên người hắn, Sở Thiên Ca vội vàng chắp tay hành lễ hỏi: "Tại hạ là đệ nhất đệ tử môn hạ của Nguyên Hoàng Tôn giả - Đông Hoàng Cung - Sở Thiên Ca, tại hạ có may mắn được biết tục danh của cô nương hay không."
Biểu hiện của hắn vô cùng khéo léo, còn có chút khẩn trương, từ đó có thể nhìn ra hắn coi trọng thiếu nữ này cỡ nào. Tô Tiểu Điệp thật là sợ ngây người, từ nhỏ tới lớn, nàng còn chưa từng nhìn thấy loại biểu hiện giống như con cóc ghẻ lúc này, trên người Sở Thiên Ca. Chỉ có thể nói thần nữ trên bầu trời kia, đã có mị lực có thể khiến cho Sở Thiên Ca thần hồn điên đảo.
Lòng căm ghét hừng hực thiêu đốt trong lòng Tô Tiểu Điệp, lúc trước Sở Thiên Ca vừa nói với nàng, không muốn vì chuyện tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới tu luyện, cho nên bảo Tô Tiểu Điệp nàng cách xa hắn một chút. Nhưng bây giờ, hắn lại vì một nữ nhân gặp lần đầu tiên, vi phạm lời nói của mình...
Nhưng Tô Tiểu Điệp không dám động, nàng cũng cảm giác cô gái này có lẽ có lai lịch bất phàm, ngay cả Sở Thiên Ca cũng như vậy, nếu nàng tùy tiện động thủ, rất có thể không có kết quả tốt gì. Hơn nữa, lúc này mà nàng ra tay, cũng sẽ không lấy được sự yêu thích của Sở Thiên Ca. Những chuyện này, trong lòng Tô Tiểu Điệp vẫn hiểu rất rõ ràng.
Không biết tại sao, mặc dù trên phương diện vóc người, bản thân tuyệt đối ngạo nhân hơn cô gái kia rất nhiều, ít nhất là bộ ngực này, chưa từng thấy ai có bộ ngực mê người như Tô Tiểu Điệp nàng đâu. Chỉ là khi nhìn thấy cô gái này, nàng vẫn có một loại mặc cảm tự ti, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác hèn mọn. Giống như chỉ cần đôi mắt tinh khiết kia nhìn một cái, mọi tư tưởng, ý nghĩ kinh tởm trong nội tâm nàng đều sẽ bại lộ dưới ánh mắt cô gái ấy.
Diệp Huyên cũng đang nhìn cô gái này, trong lòng thán phục không thôi. Có vài người cho dù không so thực lực, cũng sẽ có một loại cao quý trời sinh. Diệp Huyên gặp qua không ít võ giả trẻ tuổi, trong đó thiên chi kiêu tử như Sở Thiên Ca nàng cũng đã gặp, nhưng cho dù là Sở Thiên Ca, cũng không có khí chất khiến người khác không tự chủ mà cúi đầu giống như cô gái này.