Huyền Tiên ngồi sau, cũng không nghĩ gì nhiều nên cô liền kể lại chuyện vừa mới xảy ra trên xe
- Hồi nãy, do say xe mà em nằm chèm bẹp ở ghế sau, đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng hét thất thanh của Hùng Phi, và xe đột ngột thắng gấp, em lật đật mở mắt ra coi chuyện gì. Thấy trên người Hùng Phi có con quỷ già, bụng lủng một lổ chà bá bự như cái tượng ăn cơm, một tay nó bám vô cổ anh ta, tay kia nó chụp cái vô lăng như muốn điều khiển xe. Còn bên anh Chánh, đang đánh với hai con nữ quỷ áo đỏ,….
Sau khi nghe Huyền Tiên kể lại câu chuyện vừa mới xảy ra ngay trên xe mình, cả người Hùng Phi lạnh toát. Anh vội vàng quay xuống nhìn cô, rồi đổi cách xưng hô
- Dạ, cô nói vậy con mới dám kể thiệt, hồi nãy con cũng thấy chân mình đột nhiên nặng nề, giống như có người đang ngổi lên và cần cổ thì cứng ngắt và lạnh như nước đá chụp vô vậy, lại có thêm cái mùi tanh như máu xộc vô mũi, nhưng hỗi nãy sợ quá không dám kể rỏ
Huyền Tiên vẫn còn say xe chưa tỉnh, còn Hùng Phi vừa trãi qua một trận kinh hoàng, nên không ai để ý đến gương mặt Trịnh Chánh, ông ta dường như rất không vui. Bởi vừa rồi, ông ta chật vật đánh với hai con quỷ chưa phân thắng bại, không hiểu sao cả hai bị đánh văng ra ngoài, dẫu lúc đó ông ta có nghĩ do Huyền Tiên phụ trợ và phần chính vẫn là do lực đánh của mình. Nhưng tới bây giờ mới rỏ ràng, cô ta chỉ dùng một chiêu, đã đánh bay cả hai con quỷ ra ngoài.
Chiếc xe tiếp tục đi trong màng đêm, có điều con đường lúc này đã trở lại bình thường và vô cùng quen thuộc với Hùng Phi, chứ không còn kinh dị như hồi nãy. Họ đi thêm chừng hai mươi phút thì tới nơi. Trước khi xuống xe, Hùng Phi có xin số điện thoại của Huyền Tiên nhờ ít ngày nữa ghé nhà anh ta. Cô vui vẻ tìm điện thoại để lưu số, và cho tới lúc này mới phát hiện mình đã để quên điện thoại ở nhà. Và chuyện Hùng Phi muốn mời Huyền Tiên đến nhà trừ tà, khiến Trịnh Chánh thấy không thoải mái.
Tạm biệt Hùng Phi, Huyền Tiên và Trinh Chánh xách theo vali đi vô con đường nhỏ dẫn tới một tịnh thất, chừng hai phút sau ngôi tịnh thất đã hiện ra trước mắt hai người. Có điều nơi này không tỏa ra linh khí, như các ngôi tịnh thất hay chùa mà nó lại tỏa ra thứ âm khi vô cùng đáng sợ.
Thấy kỳ quái, Huyền Tiên vội mở pháp nhãn nhìn, hiện ra trước mắt không ít vong hồn đang bay lượn trong ngoài tịnh thất, cô còn cảm thấy có sự hiện diện của đám âm binh đã cản đường hồi nãy, cũng như lúc ngồi trên máy bay. nhưng đó chỉ là cảm nhận thối, chứ chưa dám khẳng định có đúng không. Huyền Tiên chưa kịp ra suy nghĩ với Trịnh Chánh, thì cánh cửa cổng tịnh thất đã mở ra, một người đàn bà từ trong bước ra miệng tươi cười chào hai người, có điều từ trong nụ cười đó Huyền Tiên nhận thấy, dường như có sự âm tà nào đó đang ẩn hiện.
Người mỡi xuất hiện, chừng năm mươi tuổi, trên người mặt một bộ đồ bà ba đen. Qua lời giới thiệu của Trịnh Chánh, bà ta chính là người chị bà con xa của mình tên Tịnh, đã về tịnh xá này tiếp quản và ở lại đây gần hai mươi năm. Điều này làm Huyền Tiên cảm thấy lạ, bởi nói như vậy bà ta chính là trụ trì ngôi tịnh thất này, thì tại sao không mặt áo lam hay áo nâu mà lại mặt bộ đồ bà ba đen như vậy, và ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô rồi thôi.
Hai người theo chân Tịnh vô trong, Trịnh Chánh vừa đi qua khỏi cổng liền nói muốn đi vệ sinh và lập tức đi thẳng ra phía sau, chỉ còn Huyền Tiên và Tinh đi vô chánh điện. Vừa bước vô tới nơi, liền thấy âm khí nơi này tỏa ra ngùn ngụt và lạnh lẽo gấp mấy lần bên ngoài. Chúng gầm gừ như chúng muốn cùng xông vô tấn công, cô vội đọc thầm câu chú hộ thân, từ người tỏa ra một vầng hào quang làm mớ âm khi kia không còn dám manh động nữa.
Tiếp tục bước lại trước tượng Phật tính đảnh lễ, nhưng lần nữa càng cảm thấy kỳ lạ, bởi các tượng Phật thờ trong chánh điện này hoàn toàn không có chút linh khí, mà ngược lại nó tụ rất nhiều âm khí, thậm chí là các loại oán khí. Huyền Tiên tập trung nhìn kỹ hơn, quả tình như dự cảm, vây lấy các tượng Phật là các loại cô hồn dã quỷ, đang nhe nanh múa vuốt một cách dữ dội, chúng như muốn nhào vô triệt hạ người trước mặt.
Đến bây giờ thì Huyền Tiên có thể khẳng định, đám này với hai đám cản đường mình chính là một, chỉ khác nơi này rất nhiều ma quỷ, ngoài hai đám cả đường ra còn có tới mấy chục hồn ma khác. Điều cô không biết, tại sao chứng chưa tấn công mà chỉ lượn lờ nhe nanh múa vuôt thị uy, vì e ngại vầng hào quang đang bảo vệ mình hay đang chờ đợi một điều gì khác.
Còn đang lưỡng lự, chưa biết phải xử lý thế nào trước tình huống hiện, tại bởi dẫu sao trước mặt mình cũng là các tượng Phật, liệu rằng có nên dụng pháp đánh đám cô hồn dã quỷ kia không. Đang phân vân, bổng cảm thấy từ bên hông mình xuất hiện mối nguy hiểm vô cùng, lật đật nhìn qua liền hoảng hồn vì thấy từ bên hông, Tịnh đang đứng và dùng phép đánh về mình một lá bùa đen. Huyền Tiên vội vàng dùng điển cản lại đòn tấn công, và sử dùng tiếp câu chú đánh trả về phía Tịnh
Từ dưới nền, xuất hiện nhiều cánh tay đưa lên chụp chân, rồi có mấy cái bóng đen, bóng trắng chui từ dưới đất lên nhào vô tấn công. Huyền Tiên tay bắt ấn, miệng đọc chú đánh trả lại, mấy cánh tay hay các hồn ma nằm trong phạm vi gần đó trúng đòn, kêu gào thảm thiết. Đứng từ xa thấy vậy, Tịnh vẽ trên không trung thêm mấy chử bùa đánh về phía Huyền Tiên, mấy vong qủy núp trong tượng Phật cũng nhào ra nhe nanh tấn công cô dữ dội.
Từ trên trần chánh điện một loạt cô hồn, ma quỷ đứa thì treo mình trên xà nhà, le cái lưởi dài ngòa nhằm quấn lấy cổ Huyền Tiên, đứa thì bay qua bay lại tung cái mùa xú uế phả vô người cô. Thật sự sau khi lên xe đến giờ, Huyền Tiên vô cùng mệt mõi vì chứng say xe đáng ghét kia, vừa xuống xe không được bao lâu liền lao vào vòng khổ chiến này, đúng là họa vô đơn chí mà. Bây giờ, nếu không mạnh tay chỉ một chút sau chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, Huyền Tiên vội lấy sợi dây đeo từ trong người ra.
Đây vốn là một pháp bảo hộ thân, được một cao thủ tu đạo luyện chế và tặng cho Huyền Tiên, vừa đem sợi dây ra, một vầng ánh sáng vàng bao phủ lấy người cô, khiến cho đám ma quỷ lần nữa sợ hãi không dám áp tới gần. Tịnh thấy vậy vô cùng tức tối, bà ta bước sấn tới để tấn công cô trực diện, Huyền Tiên lần này đã có chuẩn bị nên rút cái chuông đang cất trong túi đeo bên người ra, tiếp đó rút chày. Một tay cầm chuông lớn như cái bình bác, một tay cầm chày gõ vô đó ba hồi, âm thanh bong bong vang lên rền vang cả chánh điện.
Đám ma quỷ vừa nghe âm thanh của chuông vang lên, con nào yếu yếu đã nhào ra đất lăng lộn kêu khóc, thân thể nó bốc ra làm khói đen, con dữ hơn thì cũng ôm đầu khổ sở, kể cả Tịnh cũng lùi về phía sau dựa lưng vô tường mới đứng vững, nhưng sau âm thanh bong.. bong kia, lại có âm thanh U…U…U tựa như tiếng máy bay vang lên, tất cả đám ma quỷ đều đồng loạt nhào dưới đất ôm đầu kêu khóc dữ dội, toàn thân chúng bốc khói đen xì. Tịnh cũng đã té nhào xuống đất, người đổ đầy mồ hôi.
Trong lòng Tinh vô cùng sợ hải, vì không ngờ uy lực của cái chuông nọ lớn tới như vậy. Điều mà kể cả Huyền Tiên cũng không hay đó là, có lần vị cao thủ tặng dây hộ mệnh cho cô đã làm phép vô cái chuông này, biến nó trở thành một món pháp khí trừ tà mạnh mẽ. Nhưng vì biết tính Huyền Tiên có chút tự cao về bản lĩnh của mình, nên ông đã giúp âm thầm mà không nói ra, kể cả việc cô có thể dễ dàng triệu hồi các vị hộ pháp cũng như một số thần thông cũng chính vị kia âm thầm cấp lệnh cho cô hành pháp
Sau khi vọng chuông, Huyền Tiên nhắm mắt lẩm rẩm đọc chú thỉnh chư chư vị Hộ pháp
Từ trong Chánh điện hiện lên vầng ánh sáng vàng, các chư vị xuất hiện người thì mặt mũi hiền hòa, người thì tay cầm pháp khí mặt mày dữ tợn, mà người ngoài mới nhìn vô có lẽ sẽ rất sợ, nhưng Huyền Tiên đã quá quen với hình tượng dữ dằn của các vị này. Cô chắp tay đảnh lễ, thỉnh chư vị tiếp độ cho các vong ma quỷ trong chánh điện này được quay về nẻo chánh tu tập.
Thật ra tiếng chuông ban nãy, không phải gây tổn thương cho các vong này, mà chuông của chính là một Pháp Khí vô cùng lợi hại, sau khi vị cao thủ lam phép, nên mỗi lần Huyền Tiên làm lễ, thì chuông tiếp tục được chư thiên tiếp điển cho ngày càng uy lực. Nó không chỉ có thể trừ tà ma, đẩy các loại khí dơ mà còn có chức năng đặt biệt chính là tịnh hóa, giúp thiêu đốt ma tánh của các vong vô tình đi sai đường. Tiếng chuông làm cho cái đám ma quỷ, kêu gào khóc lóc thảm thiết chỉ với mục đích diệt trừ ma tánh trong chúng.
Sau khi chư vị hộ pháp tiếp nhận, các cô hồn dã quỷ khi nãy, giờ đây đã được khoát lên mình thứ ánh sáng vàng nhè nhẹ. Tất cả họ đồng loạt quỳ xuống hướng về Huyền Tiên lạy một lạy, trứơc khi đi theo chư vị hộ Pháp. Còn Tịnh, khi nãy bà ta cũng bị một ác quỷ nhập vô người để khống chế, lúc chư thiên xuất hiện, vong hồn ác quỷ cũng đã bị trục ra khỏi người.
- Hồi nãy, do say xe mà em nằm chèm bẹp ở ghế sau, đang mơ mơ màng màng thì nghe tiếng hét thất thanh của Hùng Phi, và xe đột ngột thắng gấp, em lật đật mở mắt ra coi chuyện gì. Thấy trên người Hùng Phi có con quỷ già, bụng lủng một lổ chà bá bự như cái tượng ăn cơm, một tay nó bám vô cổ anh ta, tay kia nó chụp cái vô lăng như muốn điều khiển xe. Còn bên anh Chánh, đang đánh với hai con nữ quỷ áo đỏ,….
Sau khi nghe Huyền Tiên kể lại câu chuyện vừa mới xảy ra ngay trên xe mình, cả người Hùng Phi lạnh toát. Anh vội vàng quay xuống nhìn cô, rồi đổi cách xưng hô
- Dạ, cô nói vậy con mới dám kể thiệt, hồi nãy con cũng thấy chân mình đột nhiên nặng nề, giống như có người đang ngổi lên và cần cổ thì cứng ngắt và lạnh như nước đá chụp vô vậy, lại có thêm cái mùi tanh như máu xộc vô mũi, nhưng hỗi nãy sợ quá không dám kể rỏ
Huyền Tiên vẫn còn say xe chưa tỉnh, còn Hùng Phi vừa trãi qua một trận kinh hoàng, nên không ai để ý đến gương mặt Trịnh Chánh, ông ta dường như rất không vui. Bởi vừa rồi, ông ta chật vật đánh với hai con quỷ chưa phân thắng bại, không hiểu sao cả hai bị đánh văng ra ngoài, dẫu lúc đó ông ta có nghĩ do Huyền Tiên phụ trợ và phần chính vẫn là do lực đánh của mình. Nhưng tới bây giờ mới rỏ ràng, cô ta chỉ dùng một chiêu, đã đánh bay cả hai con quỷ ra ngoài.
Chiếc xe tiếp tục đi trong màng đêm, có điều con đường lúc này đã trở lại bình thường và vô cùng quen thuộc với Hùng Phi, chứ không còn kinh dị như hồi nãy. Họ đi thêm chừng hai mươi phút thì tới nơi. Trước khi xuống xe, Hùng Phi có xin số điện thoại của Huyền Tiên nhờ ít ngày nữa ghé nhà anh ta. Cô vui vẻ tìm điện thoại để lưu số, và cho tới lúc này mới phát hiện mình đã để quên điện thoại ở nhà. Và chuyện Hùng Phi muốn mời Huyền Tiên đến nhà trừ tà, khiến Trịnh Chánh thấy không thoải mái.
Tạm biệt Hùng Phi, Huyền Tiên và Trinh Chánh xách theo vali đi vô con đường nhỏ dẫn tới một tịnh thất, chừng hai phút sau ngôi tịnh thất đã hiện ra trước mắt hai người. Có điều nơi này không tỏa ra linh khí, như các ngôi tịnh thất hay chùa mà nó lại tỏa ra thứ âm khi vô cùng đáng sợ.
Thấy kỳ quái, Huyền Tiên vội mở pháp nhãn nhìn, hiện ra trước mắt không ít vong hồn đang bay lượn trong ngoài tịnh thất, cô còn cảm thấy có sự hiện diện của đám âm binh đã cản đường hồi nãy, cũng như lúc ngồi trên máy bay. nhưng đó chỉ là cảm nhận thối, chứ chưa dám khẳng định có đúng không. Huyền Tiên chưa kịp ra suy nghĩ với Trịnh Chánh, thì cánh cửa cổng tịnh thất đã mở ra, một người đàn bà từ trong bước ra miệng tươi cười chào hai người, có điều từ trong nụ cười đó Huyền Tiên nhận thấy, dường như có sự âm tà nào đó đang ẩn hiện.
Người mỡi xuất hiện, chừng năm mươi tuổi, trên người mặt một bộ đồ bà ba đen. Qua lời giới thiệu của Trịnh Chánh, bà ta chính là người chị bà con xa của mình tên Tịnh, đã về tịnh xá này tiếp quản và ở lại đây gần hai mươi năm. Điều này làm Huyền Tiên cảm thấy lạ, bởi nói như vậy bà ta chính là trụ trì ngôi tịnh thất này, thì tại sao không mặt áo lam hay áo nâu mà lại mặt bộ đồ bà ba đen như vậy, và ý nghĩ đó chỉ thoáng qua trong đầu cô rồi thôi.
Hai người theo chân Tịnh vô trong, Trịnh Chánh vừa đi qua khỏi cổng liền nói muốn đi vệ sinh và lập tức đi thẳng ra phía sau, chỉ còn Huyền Tiên và Tinh đi vô chánh điện. Vừa bước vô tới nơi, liền thấy âm khí nơi này tỏa ra ngùn ngụt và lạnh lẽo gấp mấy lần bên ngoài. Chúng gầm gừ như chúng muốn cùng xông vô tấn công, cô vội đọc thầm câu chú hộ thân, từ người tỏa ra một vầng hào quang làm mớ âm khi kia không còn dám manh động nữa.
Tiếp tục bước lại trước tượng Phật tính đảnh lễ, nhưng lần nữa càng cảm thấy kỳ lạ, bởi các tượng Phật thờ trong chánh điện này hoàn toàn không có chút linh khí, mà ngược lại nó tụ rất nhiều âm khí, thậm chí là các loại oán khí. Huyền Tiên tập trung nhìn kỹ hơn, quả tình như dự cảm, vây lấy các tượng Phật là các loại cô hồn dã quỷ, đang nhe nanh múa vuốt một cách dữ dội, chúng như muốn nhào vô triệt hạ người trước mặt.
Đến bây giờ thì Huyền Tiên có thể khẳng định, đám này với hai đám cản đường mình chính là một, chỉ khác nơi này rất nhiều ma quỷ, ngoài hai đám cả đường ra còn có tới mấy chục hồn ma khác. Điều cô không biết, tại sao chứng chưa tấn công mà chỉ lượn lờ nhe nanh múa vuôt thị uy, vì e ngại vầng hào quang đang bảo vệ mình hay đang chờ đợi một điều gì khác.
Còn đang lưỡng lự, chưa biết phải xử lý thế nào trước tình huống hiện, tại bởi dẫu sao trước mặt mình cũng là các tượng Phật, liệu rằng có nên dụng pháp đánh đám cô hồn dã quỷ kia không. Đang phân vân, bổng cảm thấy từ bên hông mình xuất hiện mối nguy hiểm vô cùng, lật đật nhìn qua liền hoảng hồn vì thấy từ bên hông, Tịnh đang đứng và dùng phép đánh về mình một lá bùa đen. Huyền Tiên vội vàng dùng điển cản lại đòn tấn công, và sử dùng tiếp câu chú đánh trả về phía Tịnh
Từ dưới nền, xuất hiện nhiều cánh tay đưa lên chụp chân, rồi có mấy cái bóng đen, bóng trắng chui từ dưới đất lên nhào vô tấn công. Huyền Tiên tay bắt ấn, miệng đọc chú đánh trả lại, mấy cánh tay hay các hồn ma nằm trong phạm vi gần đó trúng đòn, kêu gào thảm thiết. Đứng từ xa thấy vậy, Tịnh vẽ trên không trung thêm mấy chử bùa đánh về phía Huyền Tiên, mấy vong qủy núp trong tượng Phật cũng nhào ra nhe nanh tấn công cô dữ dội.
Từ trên trần chánh điện một loạt cô hồn, ma quỷ đứa thì treo mình trên xà nhà, le cái lưởi dài ngòa nhằm quấn lấy cổ Huyền Tiên, đứa thì bay qua bay lại tung cái mùa xú uế phả vô người cô. Thật sự sau khi lên xe đến giờ, Huyền Tiên vô cùng mệt mõi vì chứng say xe đáng ghét kia, vừa xuống xe không được bao lâu liền lao vào vòng khổ chiến này, đúng là họa vô đơn chí mà. Bây giờ, nếu không mạnh tay chỉ một chút sau chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm, Huyền Tiên vội lấy sợi dây đeo từ trong người ra.
Đây vốn là một pháp bảo hộ thân, được một cao thủ tu đạo luyện chế và tặng cho Huyền Tiên, vừa đem sợi dây ra, một vầng ánh sáng vàng bao phủ lấy người cô, khiến cho đám ma quỷ lần nữa sợ hãi không dám áp tới gần. Tịnh thấy vậy vô cùng tức tối, bà ta bước sấn tới để tấn công cô trực diện, Huyền Tiên lần này đã có chuẩn bị nên rút cái chuông đang cất trong túi đeo bên người ra, tiếp đó rút chày. Một tay cầm chuông lớn như cái bình bác, một tay cầm chày gõ vô đó ba hồi, âm thanh bong bong vang lên rền vang cả chánh điện.
Đám ma quỷ vừa nghe âm thanh của chuông vang lên, con nào yếu yếu đã nhào ra đất lăng lộn kêu khóc, thân thể nó bốc ra làm khói đen, con dữ hơn thì cũng ôm đầu khổ sở, kể cả Tịnh cũng lùi về phía sau dựa lưng vô tường mới đứng vững, nhưng sau âm thanh bong.. bong kia, lại có âm thanh U…U…U tựa như tiếng máy bay vang lên, tất cả đám ma quỷ đều đồng loạt nhào dưới đất ôm đầu kêu khóc dữ dội, toàn thân chúng bốc khói đen xì. Tịnh cũng đã té nhào xuống đất, người đổ đầy mồ hôi.
Trong lòng Tinh vô cùng sợ hải, vì không ngờ uy lực của cái chuông nọ lớn tới như vậy. Điều mà kể cả Huyền Tiên cũng không hay đó là, có lần vị cao thủ tặng dây hộ mệnh cho cô đã làm phép vô cái chuông này, biến nó trở thành một món pháp khí trừ tà mạnh mẽ. Nhưng vì biết tính Huyền Tiên có chút tự cao về bản lĩnh của mình, nên ông đã giúp âm thầm mà không nói ra, kể cả việc cô có thể dễ dàng triệu hồi các vị hộ pháp cũng như một số thần thông cũng chính vị kia âm thầm cấp lệnh cho cô hành pháp
Sau khi vọng chuông, Huyền Tiên nhắm mắt lẩm rẩm đọc chú thỉnh chư chư vị Hộ pháp
Từ trong Chánh điện hiện lên vầng ánh sáng vàng, các chư vị xuất hiện người thì mặt mũi hiền hòa, người thì tay cầm pháp khí mặt mày dữ tợn, mà người ngoài mới nhìn vô có lẽ sẽ rất sợ, nhưng Huyền Tiên đã quá quen với hình tượng dữ dằn của các vị này. Cô chắp tay đảnh lễ, thỉnh chư vị tiếp độ cho các vong ma quỷ trong chánh điện này được quay về nẻo chánh tu tập.
Thật ra tiếng chuông ban nãy, không phải gây tổn thương cho các vong này, mà chuông của chính là một Pháp Khí vô cùng lợi hại, sau khi vị cao thủ lam phép, nên mỗi lần Huyền Tiên làm lễ, thì chuông tiếp tục được chư thiên tiếp điển cho ngày càng uy lực. Nó không chỉ có thể trừ tà ma, đẩy các loại khí dơ mà còn có chức năng đặt biệt chính là tịnh hóa, giúp thiêu đốt ma tánh của các vong vô tình đi sai đường. Tiếng chuông làm cho cái đám ma quỷ, kêu gào khóc lóc thảm thiết chỉ với mục đích diệt trừ ma tánh trong chúng.
Sau khi chư vị hộ pháp tiếp nhận, các cô hồn dã quỷ khi nãy, giờ đây đã được khoát lên mình thứ ánh sáng vàng nhè nhẹ. Tất cả họ đồng loạt quỳ xuống hướng về Huyền Tiên lạy một lạy, trứơc khi đi theo chư vị hộ Pháp. Còn Tịnh, khi nãy bà ta cũng bị một ác quỷ nhập vô người để khống chế, lúc chư thiên xuất hiện, vong hồn ác quỷ cũng đã bị trục ra khỏi người.