Cô ta còn có dáng vẻ như này sao, hay từ trước đến giờ cô vẫn luôn che giấu con người thật của mình? nhưng vì cái gì.
Còn về phía Sở Y Lâm, sau khi cùng Chu Nguyệt rời khỏi quán bar thì cũng đã gần 1 giờ chiều, trên đường đi Chu Nguyệt đã dần bình tĩnh lại, cô quay sang nhìn Sở Y Lâm với vẻ mặt như có vô số điều thắt mắt muốn hỏi.nhưng không biết phải hỏi như thế nào, cuối cùng cô cũng áp úng mà nhìn Sở Y Lâm với vẻ mặt dò xét hỏi.1
" Lâm Lâm,, cậu đã học võ từ lúc nào vậy, còn lợi hại như vậy, cùng một lúc hạ gục 6 tên giang hồ? tớ cảm thấy... hình như cậu đã thay đổi rồi, rất khác với trước đây! "
Sở Y Lâm cũng không biết mình nên giải thích thế nào về sự thay đổi đột ngột này trong mắt người khác, nhưng nếu hôm nay có người đã nhận ra sự khác biệt này thì bắt đầu từ hôm nay cô sẽ để mọi người nhìn nhận lại con người mới này của cô.
" Cậu không thích mình thay đổi? "
" Không không, mình rất thích cậu của hiện giờ, so với trước đây, cảm giác cậu đã lý trí hơn rất nhiều còn rất ngầu nha,chỉ là mình có hơi không quen một chút mà thôi "
" Con người rồi ai cũng có lúc thây đổi, giống như việc tỉnh dậy từ trong một giấc mộng có thật, nó khiến tớ ngộ ra nhiều điều, mà cậu có còn nhớ mấy năm trước có lần mình bị bạn học đánh không, bắt đầu từ lúc đó ông nội đã mời thầy về dậy võ cho mình nhưng mình vì muốn sau này nếu còn bị đánh nữa thì sẽ tự tay trả thù bọn họ nên đã cố tình không nói ra thôi "
" Thì ra là vậy, ngay cả mình mà cậu cũng giấu, cậu đúng là đáng ghét, mà lúc nãy cậu nói...muốn từ hôn.... là thật sao, không phải cậu rất thích anh ta à? "
" Bây giờ tớ thông suốt rồi, không muốn tự hạ thấp giá trị của bản thân nữa "
Sở Y Lâm vừa nói ánh mắt thản nhiên quay sang nhìn Chu Nguyệt mỉm cười ngọt ngào.
" Bây giờ có muốn ăn uống đi dạo shopping cùng tớ không, xem như bù lại một trận vừa rồi "
Á lnh mắt của Chu Nguyệt sáng lên, như đã đem chuyện vừa nãy quên sạch đi, vẻ mặt đầy phấn khởi gật đầu như băm tỏi trả lời.
" Được được, chủ ý hay, vậy chúng ta mau đi đi "
Sau khi đi ăn, Sở Y Lâm và Chu Nguyệt lại cùng nhau đi mua sắm, hai người bước vào một nhãn hiệu khá nổi tiếng.
Khi vào bên trong, cô và Chu Nguyệt ngắm nghía vài mẫu quần áo, Sở Y Lâm sau một lúc cũng chọn được một cái váy suông hai dây, dáng dài màu trắng sau đó là bước vào thử đồ.
Khi cô đang thây đồ bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi vã, Sở Y Lâm nhanh chóng thay bộ váy xong liền bước ra.
Cô nhìn thấy một người phụ nữ với bộ váy hàng hiệu trên người bị dính một mảng lớn Cafe, một tay đang đứng chống hông, tay kia liên tục chỉ vào một cô nhân viên mà quát tháo.
"Cô đi đứng phải cẩn thận vào chứ, cô có biết bộ váy này bao nhiêu tiền không? có đền nổi không? "
" Tôi thành thật xin lỗi vì vụ việc, nhưng tôi không cố ý là do chị đột nhiên va vào tôi nên mới... "
Người phụ nữ vẻ mặt kiêu ngạo cực kỳ tức giận không muốn nghe cô nhân viên nói điều gì liền lao tới tát một cái vào mặt cô ta khiến cô ấy ngã nhào xuống mặt đất.
" Mày còn cãi, mày có biết tao là ai không
còn đổ lỗi cho tao! có tin là chỉ cần tao nói một tiếng thì mày lập tức bị sa thải? "
" Tôi... "
Khi nghe thấy lời hâm doạ kia, từng giọt nước mắt trong veo rơi xuống trên khuôn mặt xinh đẹp khả ái, Ninh Giai kỳ một tay ôm mặt vì đau, dù cảm thấy uất ức nhưng không thể nói gì nữa, vì đây là công việc vất vả lắm cô mới có được, nếu bị sa thải cô biết phải làm sao?
Một màn này Sở Y Lâm và Chu nguyệt đều chứng kiến, chu nguyệt là người biết rõ sự tình nhất, vì cô luôn ở bên ngoài xem quần áo cho đến khi sự việc sảy ra, Chu nguyệt cảm thấy bất bình thì liền nói.
" Chị đừng có hiếp người quá đáng, tôi rõ ràng đã nhìn thấy là do chị tự mình không cẩn thận va trúng cô ấy mới làm ly Cafe bị đổ vào người "
" Cô là cái thá gì mà xía vào chuyện của tôi?, tôi làm gì cũng không đến lượt cô quản. "
Người phụ nữ kia quay sang hung hăng lớn tiếng trừng mắt với Chu nguyệt.
" Nào, tôi giúp cô đứng dậy "