Ầm!
“Ầm!”
Từng tia chớp lóe lên bên ngoài cửa sổ, tiếng sấm đinh tai vang lên từng hồi. Những đám mây đen ở hướng đông nam mà La Cường nhìn thấy vừa rồi cuối cùng đã kéo đến.Trong khoảnh khắc, sấm sét tung hoành trên bầu trời của giáo đường, mưa như trút nước.
Vị lão nhân nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy tình hình bên ngoài liền khẽ nhíu mày. Trên quảng trường trước cửa giáo đường vốn có đến vài vạn người tụ tập, trong đó đa số là vì “nữ thần đẹp nhất” mà đến, còn có một số bình dân thuần túy chỉ vì náo nhiệt, ngay khi mưa to gió lớn vừa trút xuống liền lũ lượt giải tán. Trong nháy mắt, quảng trường vài vạn người chỉ còn lại có bảy tám ngàn người.
Lão nhân tức giận hừ một tiếng, chỉ vào La Cường:
- Ngươi hãy lập tức thông báo cho thành chủ, nói rằng lòng thành kính của đám tiện dân Vọng Nguyệt Thành đối với nữ thần vẫn còn chưa đủ, vừa thấy mưa gió là đã biến hết cả lũ. La Thành chủ cần tụ tập đủ một vạn người trước khi triễn lãm, không thể để cho buổi triễn lãm vắng người như vậy!
La Cường ngẩn người. Chết tiệt! Bản thân mình rất vất vả mới chui vào được giáo đường, sắp sửa nhìn thấy hình dáng của nữ thần, sao cứ đến lúc này thì lại có chuyện?
Có điều lão nhân đã chỉ đích danh La Cường đi làm việc, hắn cho dù có ngàn lần bất cam, vạn lần bất mãn thì cũng không thể trực tiếp cự tuyệt mệnh lệnh này. Dù sao lão nhân trước mặt cũng thuộc vào hàng ngũ những đại nhân vật của Nhã Lan giáo đình.
La Cường liếc mắt ra hiệu cho Senna đang run rẩy, để hắn tự mình đi nhìn dung mạo nữ thần, sau đó đi ra con đường bên ngoài giáo đường. Lúc này, sấm sét trên không trung không ngừng đan xem với nhau, mưa như trút nước. Đám người bên ngoài giáo đường đã biến mất bảy tám phần, chỉ còn lại vệ binh đoàn khổ cực chịu trách nhiệm duy trì trật tự trên đường phố.
Liếc nhìn vệ binh, La Cường cười hắc hắc. Những binh sĩ trên đường này không phải là đám thủ vệ cao quý thuộc về giáo đình, trái lại bọn họ chính là binh lính của Vọng Nguyệt thành, thuộc sự quản lý của ông già hắn, cũng xem như là gia binh của nhà hắn.
“Có quyền không dụng, quá hạn hết dùng!”
La Cường tùy tiện gọi một vệ binh đang đi tuần trên đường, để tên vệ binh đó đi truyền lệnh hộ mình, sau đó vội vã chạy về giáo đường.
Có lẽ là do sự mong đợi đối với nữ thần đẹp nhất đại lục đã quá lâu, cho nên La Cường mới cảm giác lộ trình quay lại dài như vậy, phảng phất như mỗi bước đi đều lãng phí vô số thời gian quý báu.
Vừa đến được hành lang thông tới chính điện, La Cường chậm rãi thở phào một hơi, cười hắc hắc đi tới cánh cửa đại điện. Chỉ cần bước qua cánh cửa đó, dung mạo của nữ thần đẹp nhất đại lục sẽ hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn.
Lúc này, Senna đang lâng lâng từ bên trong chính điện đi ra, cặp mắt lộ ra vẻ ngây dại. Nhìn thấy La Cường, hắn ngây người ra cả nửa ngày mới bụm miệng lại, giữ chặt La Cường nhỏ giọng nói:
- La Cường, đáng giá! Có thể nhìn thấy nữ nhân xinh đẹp đến như vậy, cho dù có bị đám giáo sư học viện phát hiện ra ta lạm dụng tư quyền… cũng đáng!
Hai chân La Cường phảng phất như bị bê tông hóa, nhất thời nặng hơn cả vài chục cân. Lời nói của Senna khiến cho kì vọng của hắn đối với dung mạo nữ thần càng đề cao lên vài lần.
La Cường nhẹ nhàng đẩy Senna mập mạp sang một bên, lách người đi vào chính điện. Triển lãm còn chưa chính thức mở cửa, chính điện rộng lớn lúc này không có một bóng người. Đập vào mắt La Cường là một đôi chân trần bằng ngọc trong suốt lấp lánh.
Nghe nói bức tượng cao hơn mười mét này là dùng nguyên liệu đặc thù để điêu khắc thành. Tuy lớn hơn người thật nhiều, nhưng toàn bộ làn da hay mái tóc, hoặc là đôi mắt móng tay đều giống hệt như người thật. Nếu từ xa nhìn vào, bỏ qua thể tích lớn nhỏ thì căn bản là không thể nào phân biệt được pho tượng này khác biệt với người thường ở điểm nào.
Mới đầu La Cường còn chưa tin lời đồn này, có điều giờ phút này nhìn thấy đôi chân của bức tượng, hắn đã tin. La Cường hít một hơi sâu, chầm chậm ngẩng đầu, ánh mắt thuận theo thân thể thướt tha của nữ thần dần dần đi lên phía trên.
Đột nhiên, một tiến sấm đinh tai nhức óc vang lên trên bầu trời giáo đường. Tiếp theo đó là tiếng của những kiến trúc đổ vỡ vang lên liên miên không ngừng.
Ánh mắt La Cường vừa mới đi đến eo thon của nữ thần, liền bị tiếng sấm làm cho giật mình. Hắn ghé mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bên ngoài mưa gió ầm ầm, sấm sét liên hoàn lóe lên. Một số ít nhà dân gần giáo đường bất hạnh bị sấm sét xẹt qua, trong khoảnh khắc đã có hơn mười ngôi nhà đổ xuống.
Lúc này có người bên trong giáo đường hét lên:
- Mọi người đừng kinh hoảng, bức tượng Nhã Lan nữ thần đã được nữ thần đích thân gia trì thần lực, có thể bảo vệ cả giáo đường. Một chút lôi điện này tuyệt đối không thể thương hại đến một nhành cây ngọn cỏ của giáo đường. Mọi người hãy giữ vững vị trí, triển lãm sẽ tiếp tục được cử hành như bình thường.
Lời còn chưa dứt, lão thiên dường như muốn đối chọi với thanh âm này, trên bầu trời phía đông nam đột nhiên lóe lên một đạo quang mang màu xanh tím. Ngay lập tức, một đạo cuồng lôi to bằng bắp tay từ trên trời đánh xuống, xé tan màn mưa bổ vào nóc chính điện của giáo đường.
Biểu tượng trên chính điện rung lên, không thể trụ nổi trước uy thế của lôi điện, ầm ầm sụp đổ. Mưa gió cùng với những mảnh ngói nhất thời đổ sập xuống đầu La Cường.
Đến lúc này, cuồng lôi vẫn còn chưa chịu ngừng, ngay tức khắc lao đến đống đổ nát trong chính điện, không chút lệch lạc, giống như một trường đao sắc bén, lăng lệ chém vào đầu pho tượng nữ thần… Nhất thời mảnh vụn bay tứ tung, pho tượng Nhã Lan nữ thần không ngờ lại bị cuồng lôi đánh tan nát.
La Cường hoảng sợ nhìn trần nhà đang sụp xuống, lại nhìn thấy tượng nữ thần bị lôi điện đánh nát nửa người, không khỏi hồn phi phách tán.
Bên ngoài vừa có người hét lên. Tượng nữ thần được đích thân nữ thần gia trì thần lực, tuyệt đối không thể bị lôi điện bình thường thương hại. Vậy thì đạo lôi điện vừa rồi là cái gì? Cường độ của nó chẳng lẽ đủ để phá tan thần lực của nữ thần hay sao?
Không lẽ là có một vị thần cường đại tuyên chiến với Nhã Lan nữ thần?
La Cường không kịp nghĩ nhiều. Hắn vội vã đảo mắt nhìn chung quanh, chỉ thấy nửa trên của bức tượng đã bị phá hủy, bất quá nửa phần thân dưới vẫn xem như là hoàn hảo. Đôi chân ngọc cao năm sáu mét chống đỡ tạo thành một khoảng không hình chữ “nhân”. Nếu như không muốn bị chôn vùi, cũng chỉ có thể trốn ở nơi đó.
La Cường nhảy xuống phía dưới váy của bức tượng. Cùng lúc đó, chính điện hoàn toàn sụp đổ, vô số mảnh vỡ gạch ngói đè xuống nửa bức tượng nữ thần còn lại.
Giáo đường sụp đổ, những người bên ngoài giáo đường kinh hoảng lúng túng. Thủ vệ bên trong càng hò hét chạy trốn, tránh né những gạch ngói bay tứ tung. Nhất thời tình thế vô cùng hỗn loạn.
Trong lúc hoảng loạn ấy…
“Tin tức cơ sở đã quét xong, có thể nắm được ngôn ngữ cơ bản và văn hóa của thế giới này!”
Bên trong khe hở bên dưới đống đổ nát, một quầng sáng bạc lóe lên. Nếu như nhìn kĩ, sẽ thấy quầng sáng đó là một quang cầu to bằng ngón tay cái. Nó chậm rãi xuyên qua khe hở, vòng qua nửa bức tượng, cuối cùng dừng lại phía sau La Cường.
Không ai biết quang cầu từ đâu đến, dường như là nó tự nhiên xuất hiện trên thế giới này.
Trên quang cầu ngân mang chớp tắt, tựa hồ như đang đánh giá La Cường vẫn còn đang ôm chặt hai chân của nữ thần, bị chấn động khiến cho ngây ngốc. Đột nhiên nó phát ra một đạo ngân quang bay đến phía trên tay trái của La Cường. Một lúc sau, quang cầu phát ra âm thanh trong trẻo dễ nghe.
“Quét hoàn tất! Tay trái của cơ thể sống phù hợp với điều kiện, có thể trở thành chủ nhân mới của Star of the Alandisi. Dung hợp bắt đầu…”
Nói xong, ngân mang trên quang cầu chợt lóe lên, phảng phất như một đạo thiểm điện màu bạc nhập vào tay trái của La Cường. Nó dễ dàng xuyên qua bao tay, hoàn mĩ dung hợp với tay trái La Cường, không thể tách rời.
“Dung hợp hoàn tất! Từ lúc này, ngài đã trở thành chủ nhân mới của Star of the Alandisi, cũng đạt được năng lượng thân thể mạnh nhất trong vũ trụ cùng với trí tuệ đỉnh cao nhất. Tôi, Star of the Alandisi sẽ toàn lực giúp đỡ ngài tiến hóa thành thần tộc cường đại nhất.”
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK