Nàng yêu hắn sâu tận xương tủy, bắt đầu từ khi nàng bốn tuổi trong lòng của nàng đã ngự trị một người tên là Bùi Kỳ Hựu. Vì sự nghiệp của anh tràn ngập nguy cơ, nàng không tiếc bản thân mình đến nỗi trở thành vợ nuôi dưỡng và dạy dỗ con cái cho một người chồng không quen biết.
Hai mươi năm yên lặng bảo vệ, chờ tới cuối chính là Anh ấy quỳ gối trước mặt phụ nữ khác không phải nàng hứa và cam kết cả cuộc đời. Không ai biết trên giấy hôn thú nàng là một nửa kia của anh, bị kẹt nhiều năm trong một cuộc hôn nhân hữu danh vô thực.
"Bùi Kỳ Hựu, Anh vĩnh viễn không biết tôi vì ngươi rốt cuộc bỏ ra cái gì!"
"Vậy vĩnh viễn không cần nói cho tôi." Anh ấy nói xong không lưu luyến chút nào mà mở cửa ra đi, nàng lại ngồi ở trong phòng khách một đêm cho tới khi trời hửng sáng. Một ngày kia chính là sinh nhật hai mươi bốn tuổi của nàng, thoả thuận ly hôn và chi phiếu năm trăm vạn chính là lễ vật hắn đưa nàng.
Sau khi ly hôn, một người đàn ông mặc âu phục, giống như con nhà thế gia tự mình xông vào cuộc sống yên tĩnh của nàng. Uất Thiệu Đình đẹp trai, giàu có, phong quang vô tận, người đàn ông độc thân kim cương, trời xui đất khiến lại trở thành cha của con nàng!
" Chồng trước nàng là chồng chưa cưới của cháu gái ta, nàng lại là mẹ ruột con ta, nàng nói hai ta quan hệ thế nào?" Các loại áp bức và lăng nhục đã qua lại hiện ra ở trước mắt nàng, nàng nhìn người nam nhân một tay che trời:
"Ngươi, ta phải rời khỏi đây." Rõ ràng giống như khi yêu Bùi Kỳ Hựu, giống như hình xăm hoa mạn đà la ngay mắt cá chân của nàng, mỗi lần bước đi một bước là lại đau hơn một chút.
Có một ngày nàng nói cho hắn biết: "Anh chỉ biết hoa mạn đà la màu đen là hiếm thấy, nhưng Anh không biết ngôn ngữ hoa của nó là yêu trong tuyệt vọng." Về sau khi Anh tỉnh ngộ trở lại tìm, nhưng trong thời gian Anh lãng quên đóa mạn đà la trước đây đã tàn lụi...