"Không phải là chính ngươi đang đeo ở trên người chứ?"
Thư Hạ ra vẻ vô tâm nói một câu làm cho đáy mắt Bạch Tiêu hiện lên một tia hỗn loạn, lại trùng hợp bị ánh mắt Thư Hạ bắt được!
"Thật chẳng lẽ bị ta nói đúng?"
Bùi Kỳ Hựu lẳng lặng nhìn chằm chằm Bạch Tiêu, không có khiển trách hành vi làm việc của nàng, nhưng cũng không có phất tay một cái để cho nàng lập tức cút đi.
Thư Hạ phong tình vạn chủng đặt tay ở vai hắn, châm chọc mà cười: "Kevin, trợ lý đặc biệt của ngươi còn là thật sự rất tinh mắt nha..."
"Đêm nay sợ rằng không có cách nào cùng với ngươi cùng nhau uống rựu đỏ rồi."
Thanh âm Bùi Kỳ Hựu không mang theo tình cảm gì cũng không nhanh không chậm mà vang lên.
Thư Hạ sửng sốt, lập tức oán trách: "Ngươi xác định? Ta cũng không cho ngươi cơ hội lần thứ hai."
Bùi Kỳ Hựu quay đầu, lạnh lùng liếc nàng: "Cần ta đem y phục của ngươi cũng lấy ra?"
Mặt của Thư Hạ lúc trắng lúc xanh, không che giấu được xấu hổ, từ trên vai Bùi Kỳ Hựu lấy tay ra, xoay người vào nhà thay quần áo.
Không quá năm phút đồng hồ, Thư Hạ đạp giày cao gót xách theo túi đi ra, trước khi rời đi còn căm giận địa trừng mắt nhìn Bạch Tiêu ngoài cửa.
...
Tiếng "Độp độp" của giày cao gót càng lúc càng xa.
Bạch Tiêu hít một hơi thật sâu, không bao giờ ... nữa tự mình đa tình, "Nếu như không có phân phó gì khác, ta..."
Giống như có lực lượng mạnh mẽ kéo vào, ở cổ tay của nàng hung hăng lôi kéo, ở lúc nàng chưa phản ứng kịp, phía sau lưng đã đụng phải cánh cửa màu đen trên vách tường trong gian phòng, nàng bị đau, môi cũng đã bị Bùi Kỳ Hựu cúi thấp đầu xuống chặt chẽ ngăn chặn.
"Ukm... Đừng..." Hô hấp thình lình không thuận, theo bản năng Bạch Tiêu giãy dụa.
Bùi Kỳ Hựu mạnh mẽ chế trụ cằm của nàng, son môi thơm mát của nữ nhân lẫn lộn với vị nhàn nhạt của rượu đỏ, tràn đầy giữa răng môi hai người.
Cũng không phải là son môi nàng thường dùng, nó thuộc về Thư Hạ người vừa rời đi.
Nghĩ đến Anh ấy lúc trước cũng như vậy hôn một nữ nhân khác, Bạch Tiêu đột nhiên có loại kích động muốn ói.
Bùi Kỳ Hựu dưới môi đột nhiên tê rần, giống như mùi máu tanh nồng đậm g Anh ấy nhíu mày, chợt hất ra nữ nhân trong ngực.
Nam nữ sức lực kém xa nhau, hơn nữa hắn cũng không lưu tình, Bạch Tiêu thoáng cái bị đánh lên ngăn tủ bên cạnh, bên hông ngã đau đớn để cho nàng hút một ngụm khí lạnh, giấy tờ trong tay cũng đều rơi xuống trên mặt đất.
Túi sách rớt xuống, bên trong áo sơmi theo rơi ra.
Bạch Tiêu ngồi xổm người xuống đưa tay ra nhặt, một bàn tay to khớp xương phân minh lại nhanh hơn nàng một bước địa nhặt lên món đó áo sơmi, đầu ngón tay của nàng khó khăn lắm địa đụng tới góc áo, một đôi dép xuất hiện ở trước mắt nàng, nàng ngồi xổm thân thể trong nháy mắt trở nên cứng ngắc.
"Là mua cho ta sao?" Bùi Kỳ Hựu đan ngón tay ôm lấy áo sơmi, mắt tự tiếu phi tiếu nhìn xuống Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu đón nhận ánh mắt châm chọc Anh, thần sắc bình tĩnh: "Chẳng qua là cảm thấy y phục màu sắc không sai, nhìn thoải mái liền mua..."
Không đợi nàng nói xong, hai tay Bùi Kỳ Hựu bỗng dưng buông lỏng, áo sơmi cứ như vậy rơi vào trên mặt đất.
"Ngươi!" Bạch Tiêu nhìn áo sơmi rơi mà hơi mở to mắt, người đã bị Bùi Kỳ Hựu đẩy ra, lảo đảo mà ngã ngồi ở bên cạnh giường lớn.
Xốc xếch trong chăn lộ ra một cái vớ cao màu đen, nhắc nhở nàng mới vừa lúc nãy đây vừa xảy ra một màn ngồi điên loan đảo phượng.
Mùi vị dường như quanh quẩn cả phòng để cho nàng không khỏe gấp nhiều lần...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK