Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trác Vân trở về tiểu khu Ánh Nắng thì đã là tám giờ tối, bầu trời đêm lấp lánh sao, ánh sao sáng động lòng người.

Đi vào thang máy Trác Vân vẫn đang suy nghĩ về vấn đề thành lập chiến đội tham dự Cúp liên hợp của Khang Đạt. Chiến đội này có tên là Tercel, tiếng Trung có nghĩa là Hùng Ưng, các thành viên bao gồm: Khang Đạt, Trác Vân, Cao Phong, Hứa Tiểu Niên, Hải Điền, Lily.

Người đứng đầu chiến đội là Khang Đạt, đội trưởng khi thi đấu là Cao Phong, Lily là đội viên dự bị.

Khi gặp những người trong đội, Trác Vân thấy vẻ mặt Hải Điền và Hứa Tiểu Niên tỏ ra không phục, còn Cao Phong chỉ lạnh nhạt nói với Trác Vân một câu: "Chào bạn, không ngờ một nữ sinh xinh đẹp như bạn lại là đồng đội của tôi.”

Những lời này làm cho Trác Vân rất giận bởi vì cô hiểu rõ ý của Cao Phong. Câu này của Cao Phong có nghĩa là loại nữ sinh xinh đẹp như cô trừ làm dáng ra thì chẳng biết cái gì cả, nhất là loại trò chơi tàn khốc như CS thì càng không liên quan gì đến cô.

Nhưng sau đó khi đến khu luyện tập, sau khi Hứa Tiểu Niên, Hải Điền đấu thử một trận 2V2 với Khang Đạt và Trác Vân thì thái độ của ba người kia lập tức thay đổi và tỏ ra tôn trọng Trác Vân hơn nhiều.

Nghĩ tới đây Trác Vân không khỏi mỉm cười.

Rời khỏi thang máy, Trác Vân đột nhiên ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng bay ra từ chỗ cầu thang bộ bên cạnh. Cô tò mò đi sang, chỉ thấy cả cầu thang tối om trừ một khoảng lờ mờ có ánh sao chiếu vào qua ô kính trên tường. Lâm Nhất đang ngồi đúng giữa khoảng sáng nhờ nhờ đó vừa lẳng lặng hút thuốc vừa ngẩng đầu xuất thần chăm chú nhìn bầu trời đêm. Những sợi khói mỏng manh bay quanh quẩn dưới ánh sao, ánh mắt hắn cũng trở nên mông lung và sâu thẳm.

Trên đầu hắn còn quấn băng vải màu trắng, trên băng vải vẫn có thể thấy vết máu hơi mờ. Hắn ngẩng đầu nhìn trời sao, ánh sao chiếu xuống mặt đất, lọt vào cầu thang, dường như cũng lọt vào trong mắt hắn. Nhìn từ góc độ này ánh mắt hắn tỏ ra đặc biệt buồn bã và đau thương, hình như chỉ có những ngôi sao trên trời đó mới có thể đọc hiểu được những gì trong mắt hắn.

Trác Vân bất giác nhìn hắn đến mức ngơ ngẩn. Đây là lần đầu tiên cô phát hiện con người và tự nhiên lại có thể hòa quyện với nhau đến thế. Cảnh tượng này làm linh hồn cô chấn động thật sâu.

Chuyện gì đã làm cho cậu bé đáng thương này u sầu và ảo não như thế. Đột nhiên trong lòng Trác Vân cảm thấy tò mò mãnh liệt, cô muốn biết bây giờ cậu nam sinh đáng thương này đang nghĩ gì. Loại cảm giác này có vẻ khá giống với cảm giác bóng lưng đội trưởng MDK để lại cho cô, làm cho cô cảm thấy trái tim mình chợt đau như cắt.

Có lẽ cô không thể biết được rằng vấn đề đang làm khó Lâm Nhất bây giờ cũng giống vấn đề của cô như đúc.

...

...

"Lâm Nhất quân.” Một giọng nói vừa rụt rè vừa vui vẻ của một nữ sinh vang lên sau lưng.

Lâm Nhất quay đầu nhìn lên rồi thản nhiên nói: "Bạn học Yamada.”

Yamada Yoko cúi người thật sâu chào Lâm Nhất.

Lâm Nhất lập tức bị thái độ lễ phép của Yoko Yamada làm xúc động, hắn cũng lễ phép trả lời: "Chào bạn Yoko Yamada.”

Dưới ánh mặt trời Yoko Yamada tỏ ra tràn trề sức sống, tinh thần thoải mái.

Lâm Nhất nhìn cô cười cười, sâu trong lòng hắn vẫn rất thích cô bạn học người Nhật Bản này.

Yoko Yamada không phải là một nữ sinh đẹp đến mê hồn. So với những người đẹp của thành phố C thì vẻ đẹp của cô hiện ra đầy trong sáng không dính bụi trần. Lâm Nhất thích cô cũng không phải vì dung mạo của cô, càng không phải tình yêu nam nữ thế tục mà là vì Lâm Nhất luôn có thể nhìn thấy vẻ đẹp thiện lương lấp lánh trên người cô.

Yoko Yamada và Lâm Nhất quen nhau trong quán ăn Nhật Bản gần trường. Yoko Yamada là cháu gái của chủ quán Nhất Tâm, còn Lâm Nhất lại là phục vụ trong quán, chuyên phụ trách chạy bàn và rửa bát.

Khi không phải lên lớp Yoko Yamada thích đến quán ăn của chú Takeshi giúp chú làm mấy việc vặt và lần nào đến cô cũng gặp Lâm Nhất.

Mỗi lần nhìn thấy Lâm Nhất Yoko Yamada đều cảm thấy rất vui vẻ.

"Yoko, đừng tiếp xúc quá gần với cậu ấy.” Chú Takeshi Yamada luôn ý tứ nhắc khéo Yoko Yamada.

Sự ngăn cách giữa người Trung Quốc với người Nhật Bản là vĩnh viễn không thể giải quyết chỉ trong vài câu nói.

"Chú à, chú đừng đối xử với Lâm Nhất quân như vậy được không, Lâm Nhất quân là người tốt, hơn nữa anh ấy cũng rất đáng thương.”

Mỗi lần nhìn thấy thân thể gầy gò của Lâm Nhất phải khuân vác đống hàng hóa nặng nề đến mức mồ hôi đầm đìa Yoko lại cầu xin Takeshi. Đôi khi cô thậm chí còn chủ động chạy đến phòng bếp giúp Lâm Nhất rửa bát đĩa.

Lâm Nhất cảm kích Yoko Yamada từ đáy lòng, hắn có thể vượt qua rất nhiều khó khăn trong cuộc sống với sự giúp đỡ vô tư của cô.

Mà Yoko Yamada cũng rất thích Lâm Nhất. Nói đúng ra thì "thích" đấy chính là tình yêu, chính cô cũng nói không rõ là vì sao, nhưng mỗi lần nhìn cậu bé người Trung Quốc với bóng lưng gầy gò này cô luôn có cảm giác vui vẻ và ngọt ngào.

Trong những lúc rảnh rỗi Yoko Yamada thường xuyên thấy Lâm Nhất ngơ ngác ngẩn người nhìn màn hình TV.

Một lần, trên TV đang phát sóng hình ảnh các trận đấu CS trong khuôn khổ các giải WCG và ESWC năm 2003, Yoko Yamada chợt chú ý đến hai mắt Lâm Nhất, mắt hắn rất đỏ, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể có lệ nóng tràn ra.

"Lâm Nhất quân, anh làm sao vậy?" Yoko Yamada hỏi.

Lâm Nhất xoay người bất đắc dĩ cười khổ nói: "Không có gì.”

Lập tức sự cô đơn và trống rỗng lại tràn ngập trong mắt Lâm Nhất.

"Nhất định anh ấy từng gặp phải chuyện không vui.” Yoko Yamada nghĩ như vậy. "Hơn nữa anh ấy nhất định là một người rất từng trải, có điều vì một nguyên nhân đặc biệt nào đó nên anh ấy mới trầm luân đến tình cảnh bây giờ.”

"Lâm Nhất quân, nhà anh ở chỗ nào của Trung Quốc?" Yoko Yamada hỏi.

Lâm Nhất ngỡ ngàng nhìn cô một cái rồi lắc đầu.

"Vậy cha mẹ anh? Anh chị em của anh? Bạn bè của anh?" Tiếng Trung của Yoko Yamada tỏ ra tương đối lưu loát.

Lâm Nhất vẫn yên lặng, một hồi lâu mới gắng gượng cười nói: "Bạn học Yamada, bạn chính là bạn của Lâm Nhất.”

Yoko Yamada cảm động: "Lâm Nhất quân, hãy tin rằng mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn. Đừng để những chuyện không vui ở trong lòng, anh cứ tin em!" Nói xong lại cúi người thật sâu.

Lâm Nhất cảm kích nhìn cô. Cô gái này quả thực rất hiểu ý người khác.

Kỳ thực Lâm Nhất cũng biết tình cảm của Yoko Yamada, hắn có thể thấy rõ điều này qua ánh mắt cô nhìn hắn. Trong trường học hắn cũng vô tư giúp đỡ Yoko Yamada, chỉ có điều năng lực của hắn quá có hạn, quá yếu ớt, có thể nói là không thấm vào đâu, vì thế hắn không ít lần bị bạn bè trong lớp xem thường và cười nhạo.

Vì sao?

Chỉ vì cô ấy là một người Nhật Bản.

Đây có lẽ là khoảng trống vĩnh viễn không thể vượt qua giữa hắn và Yoko.

Trong giai đoạn mâu thuẫn Trung Nhật không ngừng thăng cấp này, cuộc sống của Yoko Yamada trong trường học cũng chẳng hề vui vẻ. Không ít nữ sinh đều công khai thể hiện sự chán ghét với cô, rất nhiều nam sinh luôn dùng ánh mắt tham lam đánh giá toàn thân cô từ trên xuống dưới, phần lớn các giáo viên cũng tỏ ra xa cách với cô.

Nhưng Lâm Nhất thì không. Trong số bao nhiêu người ở trường như vậy chỉ có Lâm Nhất tin tưởng cô, sẵn lòng giúp cô, chỉ có hắn coi cô là bạn.

Trong thời gian đến trường có đôi khi Yoko Yamada cảm thấy Lâm Nhất chính là chỗ dựa duy nhất của cô.

...

...

Nghĩ tới đây Lâm Nhất lại châm một điếu thuốc, đốm lửa đỏ lập lòe trong bóng tối, hắn căn bản không chú ý tới lúc này bên cạnh đang có người lẳng lặng nhìn hắn.

...

...

"Bạn học Yamada, xin hỏi có chuyện gì không?" Lâm Nhất hỏi hết sức thận trọng.

Yoko Yamada mỉm cười: "Lâm Nhất quân, anh biết Cúp liên hợp của trường lần này không?"

Lâm Nhất đáp: "Biết!"

Mặt Yoko Yamada hơi đỏ lên: "Lâm Nhất quân, em hi vọng anh có thể đi tham gia lần đấu này.”

Lâm Nhất yên lặng một hồi lâu rồi kinh ngạc nói: "Tại sao bạn lại biết tôi biết bắn CS?"

Yoko Yamada cười ngọt ngào: "Lần nào trên TV trong quán chiếu các trận đấu CS em lại thấy anh ngẩn người xem, em đoán, em đoán anh nhất định biết chơi, đúng không?"

Lâm Nhất yên lặng, vốn hắn đã quyết định sau này không còn động đến CS nữa. Nhưng vừa nghĩ đến sự giúp đỡ của Yoko Yamada hàng ngày và vẻ mặt chân thành thuần khiết bây giờ hắn lại thật sự không đành lòng từ chối.

Yoko Yamada nói: "Lâm Nhất quân, hàng ngày anh phải lên lớp, tan học lại tới làm việc chỗ chú Takeshi rất vất vả. Nhìn anh gầy như vậy, mà lần này giải thưởng của Cúp liên hợp lên tới một trăm ba mươi ngàn nhân dân tệ. Em nghĩ, em nghĩ nếu như anh đạt được quán quân thì sau này sẽ không cần làm việc vất vả như vậy nữa.” Nói xong những lời này mặt Yoko lại đỏ lên.

Ánh mặt trời len qua tán lá chiếu lên gương mặt Yoko Yamada.

Gió nhẹ thổi qua, mái tóc đen của Yoko Yamada lay động. Cô như vừa đi ra từ trong ánh nắng, Lâm Nhất bất giác mê mẩn nhìn.

"Lâm Nhất quân, anh đang nhìn gì thế?" Bị Lâm Nhất nhìn đến mức xấu hổ, Yoko Yamada cúi đầu thỏ thẻ.

Lâm Nhất lập tức tỉnh lại cười nói: "Bạn học Yamada, không phải tôi tham gia là nhất định có thể giật được quán quân đâu. Tôi chơi không tốt, hơn nữa một mình tôi thì chơi sao được. CS là một trò chơi cần sự phối hợp chặt chẽ của đội ngũ, phải có đủ năm người.”

Yoko Yamada lập tức nói: "Không việc gì, không việc gì, em đã liên lạc cho anh rồi. Khoa tiếng Trung chúng ta vừa lập một chiến đội gọi là Pro, bây giờ chỉ thiếu một người dự bị. Họ bảo em đề cử một người, em đã đề cử anh rồi. Lâm Nhất quân, anh đi chứ?" Yoko Yamada nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt mong chờ.

Lâm Nhất yên lặng.

Yoko Yamada áy náy nói: "Xin lỗi! Yoko đã cố hết sức rồi, hi vọng anh đừng để ý.”

Lâm Nhất không cầm được buồn rầu, hắn cũng biết ý của Yoko khi nói những lời này. Là một nữ sinh Nhật Bản, Yoko có thể đề cử hắn tới làm dự bị trong một đội ngũ của người Trung Quốc đã là rất khó khăn. Có lẽ vì vị trí này cô đã phải chịu không biết bao nhiêu lời cười nhạo và châm chọc của đám bạn học.

Tất cả những gì Yoko Yamada làm này đều là vì hắn, Lâm Nhất.

Hắn không có lý do gì từ chối.

"Được rồi! Tôi đi!" Lâm Nhất đáp ứng.

"Thật không? Tốt quá, cảm ơn anh. Lâm Nhất quân, anh nhất định có thể giành được quán quân.”

Yoko Yamada lại cúi người cảm ơn Lâm Nhất.

Lâm Nhất cảm kích cười cười. Hắn không hề nói ra ý nghĩ chân thực của mình, là một đội viên dự bị đơn giản chỉ là một người đến cho đủ số. Có lẽ hắn căn bản không có cơ hội lên sân đấu.

...

...

"Thương thế của bạn đã đỡ chưa?"

Một giọng nói lạnh như băng làm Lâm Nhất giật mình tỉnh lại.

Hắn bối rối đứng lên ngẩng đầu nhìn: "Là bạn à?"

Trác Vân đi tới cẩn thận đánh giá Lâm Nhất.

Nam sinh này gầy thật, gầy đến mức làm mọi người thương xót. Trong lòng Trác Vân dường như có một chiếc kim khẽ nhói, cô lập tức cảm thấy thương hại: Có lẽ là bản tính hèn nhát và sự hành hạ của cuộc sống đã làm cho cậu ta gầy như thế.

Cuộc đời luôn rất đẹp, nhưng đồng thời cuộc đời cũng có rất nhiều bất công. Nhớ tới sự kiện trong phòng ăn lần nọ Trác Vân lại có chút cảm khái.

"Chào bạn!" Lâm Nhất trả lời: "Nhờ phúc của bạn nên giờ tôi cơ bản đã khỏi rồi.”

Trác Vân hơi chau mày, cô không chịu nổi mùi thuốc nồng nặc đó: "Bạn đang nghĩ gì đó?"

Lâm Nhất lập tức ném điếu thuốc xuống: "Không, không có gì. Tôi đang suy nghĩ về Cúp liên hợp lần này.”

"A, bạn cũng tham gia à?" Trác Vân lập tức thấy hứng thú.

Nữ sinh xinh đẹp có rất nhiều loại. Loại phụ nữ xinh đẹp như hoa hồng trên núi băng này làm Lâm Nhất thấy hơi căng thẳng, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp: "Theo, theo khoa. Tham gia với khoa, các bạn trong khoa.”

Trác Vân cười nhẹ nhàng: "Bạn đừng căng thẳng như vậy.”

Nhìn nụ cười kiều diễm của cô Lâm Nhất không khỏi ngây người. Hắn không biết nên hình dung nụ cười loại này như thế nào. Có lẽ là hắn chưa bao giờ thấy nụ cười trên vẻ mặt băng lạnh ngàn dặm của Trác Vân cho nên lúc này chấn động do nụ cười đó gây ra làm cho Lâm Nhất quả thực không thể dùng bất kì ngôn ngữ nào để miêu tả được. Hắn đã hoàn toàn bị nụ cười dịu dàng đó đánh gục, thậm chí hắn cảm thấy nhịp tim mình không ngừng tăng tốc.

Bị Lâm Nhất nhìn chằm chằm như vậy, Trác Vân bỗng cảm thấy trên mặt nóng rát, gương mặt cô lập tức đỏ bừng. Cô chưa hề có cảm giác mặt đỏ tim đập như thế này, cô không biết vì sao mình phải cười. Có lẽ chưa từng có ai có thể làm cho cô cười, làm cho tim cô loạn nhịp cho nên lúc này cô mới nhận thấy thì ra cảm giác loạn nhịp lại kỳ diệu như thế. Nhưng vì sao cô lại sinh ra cảm giác như vậy trước mặt nam sinh này, ngay cả chính cô cũng cảm thấy khó tin.

Duyên phận luôn luôn kỳ diệu như vậy.

Ánh sao lặng lẽ lấp lánh, hai người yên tĩnh đứng đối diện nhìn nhau.

"Đúng rồi, bạn tham gia môn đấu gì?" Vẫn là Trác Vân tỉnh táo lại trước.

Lâm Nhất nói: "Là CS, đội viên dự bị khoa tiếng Trung.”

Trác Vân nói: "A, ngày mai phải đăng kí rồi, địa điểm tại cung thể thao. Tôi có người bạn trên Ủy ban kỉ luật, cô ấy tên là Khang Đạt, mai đến bạn cứ tìm cô ấy có thể không cần lãng phí thời gian xếp hàng.”

Sắc mặt Lâm Nhất hơi đổi: "Tốt quá! Cảm ơn bạn.”

Trác Vân nói: "Đừng khách sáo, thời gian không còn sớm nữa, tôi về phòng ngủ đây, bye!"

Nói xong bóng dáng Trác Vân lặng lẽ rời đi để lại Lâm Nhất ngơ ngác đứng ở đó. Dường như hắn còn đang đắm chìm trong cảm giác hồi hộp vừa rồi.

*** *** ***

Sáng sớm hôm sau đội ngũ DNA đi tới cửa cung thể thao đại học C.

"Má ơi, đông người thật!" Dư Khê nhìn cung thể thao đông nghịt kêu lên.

Bạch Hoa cũng kêu lên: "Hoạt động gì gì đó, minh tinh tới trường gì gì đó, liên hoan gì gì đó cũng chưa từng đông người như hôm nay. Những người này đều điên rồi chắc?"

Long Thiếu Huy cười nói: "Mấy năm nay Trung Quốc càng ngày càng nhiều người thích CS. Năm ngoái chúng ta đến đăng kí cũng không thấy nhiều người như vậy.”

Đội viên Vương Thao cũng nói: "Còn không phải là vì số tiền thưởng một trăm ba mươi ngàn sao, tiền thưởng cao như vậy những người này không đến tranh nhau đăng kí mới lạ.”

Dư Khê hỏi: "Long Thiếu Huy, nghe nói hàng năm năm đội đứng đầu đều nhận được học bổng của Ủy ban kỉ luật đúng không?"

Long Thiếu Huy nói: "Ờ, mấy năm trước thì không, nhưng từ năm nay thì bắt đầu có.”

Dư Khê hỏi: "Bao nhiêu? Năm mươi ngàn? Năm trăm ngàn? Năm triệu?"

Long Thiếu Huy toát mồ hôi: "Năm triệu? Chú đi mà chơi xổ số, chơi CS làm cái gì!"

Mọi người thảo luận hết sức phấn khởi.

Bạch Hoa đột nhiên nói: "Mau nhìn bên kia.”

Dư Khê quay đầu lập tức hét lớn: "Lâm Nhất.”

Trong đám người xa xa có hai người đi tới, chính là Lâm Nhất và Yoko Yamada.

Lâm Nhất đi lên trước: "Dư Khê, chào bạn!"

Dư Khê mỉm cười nhìn hắn, vừa nhìn thấy Lâm Nhất trong lòng hắn đã có cảm giác thân thiết.

"Bạn cũng đến báo danh à?" Dư Khê ân cần hỏi.

"Ừ, đúng vậy.” Lâm Nhất mỉm cười trả lời.

Hai người thân thiết hàn huyên, mấy người khác thì toàn bộ chăm chú nhìn Yoko Yamada bên cạnh Lâm Nhất.

Yoko Yamada yên lặng đứng bên Lâm Nhất, mỉm cười.

"Cô ấy là?" Dư Khê ngạc nhiên nhìn Lâm Nhất.

Lâm Nhất xoay người nói: "Cô ấy là bạn tôi, Yoko Yamada.”

Yoko Yamada nhẹ nhàng bước lên cúi mình chào đám người Dư Khê, lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Chào các bạn!"

Dư Khê trợn mắt: "Người Nhật Bản?"

Bạch Hoa bên cạnh lập tức véo hắn đồng thời liếc mắt ra hiệu.

Dư Khê vội vã nghiêm nghị: "Yoko Yamada, chào bạn. Tôi tên là Dư Khê, tôi cũng là bạn của Lâm Nhất.”

Yoko Yamada lập tức cúi chào Dư Khê: "Chào anh, Dư Khê quân.”

Dư Khê cười nói : "Ờ, ờ, cảm ơn. Nhìn thấy hai người như vậy tôi rất vui, hê hê, hê hê.” Nói xong lập tức cười gian nhìn hai người.

Yoko Yamada lập tức đỏ mặt.

Cô đỏ mặt, những người khác nhìn càng si mê hơn.

Lâm Nhất vội vàng giải thích, "Tôi, tôi, chúng ta, à không, Yamada là bạn học của tôi.”

Dư Khê thân thiết vỗ vai Lâm Nhất nói nhỏ: "Hê hê, bạn may mắn thật, còn là một bạn học Nhật Bản cơ đấy. Nghe nói các bạn học Nhật Bản đặc biệt trung thành với ông xã mình, rất tốt, oa ha ha!"

Mặt Lâm Nhất cũng bắt đầu đỏ lên.

Loại chuyện này càng giải thích càng lằng nhằng.

Tạm biệt Dư Khê, Lâm Nhất và Yoko nhanh chóng tập hợp với nhóm Pro của khoa tiếng Trung. Họ nhìn thấy bốn người với hình tượng quái dị.

"Xin chào, tôi họ Sở tên Lưu Hành, đội trưởng Pro. Tôi cũng là bạn học của Yoko.” Một nam sinh nhã nhặn đeo kính mắt nói, nói xong nhìn thoáng qua Yoko Yamada, Yoko Yamada lập tức cúi đầu.

"Quả nhiên rất có khí chất thi nhân.” Lâm Nhất cảm thán.

Sau đó mấy người còn lại lần lượt tự giới thiệu. Nói Nhảm, Mập Tròn và Đô Ngốc.

Lâm Nhất chú ý nhìn Mập Tròn và Đô Ngốc rồi không khỏi cười thâm, hai người này quả nhiên là một cặp mẫu mực. Mập Tròn quả nhiên là vừa thấp vừa béo, còn Đô Ngốc thì cao to, đô con nhưng trên mặt luôn nở nụ cười ngốc nghếch.

"Tại sao có mỗi bốn người, tôi không phải dự bị sao?" Lâm Nhất tò mò hỏi.

Sở Lưu Hành nói: "Là như vậy, còn có một thằng cha nick là Nhát Dao Dịu Dàng không đến được. Nó có việc về nhà, vì vậy bạn đành phải vào chủ lực thôi.”

Lâm Nhất hỏi: "Còn dự bị?"

Yoko Yamada lập tức vui sướng đứng dậy ưỡn ngực tự hào trả lời: "Người dự bị chính là em.”

Lâm Nhất lập tức buồn cười, hắn biết trình độ tốt nhất của Yoko Yamada chính là đi quanh bản đồ trong vòng ba phút mà không đâm vào tường.

Làm quen một hồi rồi Lâm Nhất nhanh chóng tìm được Khang Đạt trong ban tổ chức theo lời Trác Vân, việc đăng kí rất thuận lợi.

Sau một hồi bận rộn thời gian đã đến 12 giờ trưa, mọi người trong Pro tạm thời tách ra. Lâm Nhất và Yoko Yamada đi cùng nhau trên con đường nhỏ dưới bóng cây trong trường.

"Bạn học Yamada!" Lâm Nhất nhìn đám mây trắng trên ngọn núi xa xa thì thào nói.

Yoko Yamada lập tức sáp tới: "Lâm Nhất quân, có chuyện gì thế?"

Lâm Nhất mỉm cười nhìn vẻ mặt đáng yêu của cô, nhưng giọng nói vẫn không giấu được vẻ u sầu: "Bạn học Yamada, không phải bạn nói tôi tới làm thành viên dự bị sao? Tại sao bây giờ lại thành đội viên chính thức rồi?"

Yoko Yamada nói: "Anh làm chính thức thì không được à?"

Lâm Nhất sầu muộn nhìn cô. Cô không hề biết bây giờ Lâm Nhất không hề hừng thú lắm với CS, lần này tham gia thi đấu hoàn toàn là vì hắn không muốn phụ lòng tốt của cô mà thôi.

Lâm Nhất nói: "Bạn học Yamada, tôi thấy mấy người hôm nay vẫn rất khách sáo với bạn. Chắc hẳn vì để tôi có thể tham gia thi đấu bạn đã phải trả giá kha khá đúng không?"

Sắc mặt Yoko Yamada hơi đỏ lên, không cầm được cúi đầu.

Một cơn gió thoáng qua thổi bay mấy lọn tóc khiến cho cô càng lay động lòng người.

Lâm Nhất nhìn cô với vẻ khó hiểu.

Rất lâu sau Yoko Yamada mới ngẩng đầu buồn bã nói: "Kỳ thực Lưu Hành quân cũng là một người không tồi, anh ấy thường xuyên tặng hoa cho em. Yoko cũng biết tấm lòng anh ấy, có điều Yoko đã thích người khác rồi.”

Lâm Nhất trợn mắt, câu trả lời của Yoko Yamada làm cho hắn như lạc vào trong sương mù.

Yoko Yamada nói: "Lưu Hành quân nói nếu như em đồng ý để anh ấy với em thử qua lại một thời gian thì anh ấy sẽ để bạn em tới gia nhập chiến đội của anh ấy.”

Lâm Nhất trợn ngược mắt: "Cho nên bạn đã đáp ứng?"

Yoko Yamada lại cúi đầu đi tiếp như một em bé mắc lỗi.

Lâm Nhất lại nói: "Cho nên tôi đã trở thành đội viên chủ lực?"

Yoko Yamada vẫn không phản ứng.

Lâm Nhất thở dài. Hắn đã nợ người ta quá nhiều ân tình, bây giờ lại nợ cả Yoko Yamada, hắn thật sự không biết sau này mình nên báo đáp như thế nào.

Rất lâu sau Lâm Nhất nghiêm mặt nhìn Yoko Yamada nói: "Bạn thật sự không nên tốt với tôi như vậy.”

Mặt Yoko Yamada lúc này đã đỏ như quả cà chua, cô lí nhí: "Không sao đâu, Lâm Nhất quân, đây, những điều này đều là Yoko tự nguyện mà.”

Lâm Nhất nặng nề thở dài lần nữa, lúc này hắn đã không biết nên nói thế nào để biểu đạt tâm tình của mình nữa.

Có lẽ chỉ có thi đấu tốt để giành thành tích cao trong Cúp liên hợp mới có thể không phụ lòng hảo tâm của người ta. Nhưng đội ngũ mà mình hoàn toàn không biết gì cả này có thể giành được thành tích tốt sao?

Trời mới biết!

%%%%%%%%%%%%

- Đã hết phần mào đầu, từ chương này hành trình chinh phục giải WCG toàn Trung Quốc của “Lâm Nhất và những người bạn” sẽ bắt đầu. Như trong bộ HBTH trước đây, toàn bộ câu chuyện với 600 chương chỉ diễn ra trong vòng 3 năm, toàn bộ câu chuyện trong bộ này cũng sẽ chỉ gói gọn trong vòng 1 năm. Xin chào anh. Anh cho hỏi sao lại có đội trưởng và đội trưởng trên sàn đấu?

- Thực ra một người là clan leader, một là captain của team, tức là một người là người đứng đầu nhóm, chịu trách nhiệm điều hành, tổ chức, một người còn lại là đội trưởng của nhóm chịu trách nhiệm điều phối, chỉ đạo đội viên trong chiến đấu.

- Lâm Nhất quân, Lưu Hành quân, abc quân là cái gì?

- À, trong thực tế thì không biết, nhưng trong truyện Tàu thì mỗi khi người Nhật Bản gọi người Trung Quốc đều sẽ thêm chữ quân phía sau. Ví dụ, Tưởng Giới Thạch quân, Hàn Lập quân, Lệnh Hồ Xung quân…

- Truyện này có vẻ không anti Nippon lắm nhỉ?

- Vâng, truyện này hoàn toàn đi ra khỏi con đường mòn chống Nhật điên cuồng. Thực ra chưa chắc tác giả của những truyện đó đã chống Nhật thực sự, đó chỉ là mánh lới câu khách, kêu gọi sự ủng hộ của một số độc giả Trung Quốc điên cuồng chống Nhật mà thôi. Đây cũng là lí do truyện này đã nhận được sự ủng hộ của không ít người yêu chuộng hòa bình trên thế giới, khác với một số truyện cực đoan phát xít hiện nay.

- Vâng, cảm ơn anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK