Bệnh viện Nhân Dân.
Trong phòng bệnh khắp nơi chỉ có màu trắng thần thánh và trang nghiêm.
Dư Khê nằm nghiêng trên giường bệnh chăm chú nhìn nam sinh nằm trên giường bên cạnh.
Đến giờ hắn đã hôn mê một ngày một đêm không tỉnh lại.
Nhớ lại cảnh tượng trưa hôm qua khi nam sinh này húc ngã Niên Cao rồi ngã xuống, lúc đó Dư Khê cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên ngực.
Hắn là một người thật sự dũng cảm. Mặc dù bình thường hắn có vẻ rất nhút nhát và gầy yếu nhưng vào thời điểm mấu chốt hắn đã đứng thẳng người lên, phi thân ngăn cản một đòn trí mạng của Niên Cao cho mình. Nếu như không phải vậy sợ rằng bây giờ người nằm hôn mê một ngày một đêm ở đây phải là hắn rồi.
Dư Khê đang suy nghĩ thì Bạch Hoa, Trác Vân và Lily đi đến.
Bạch Hoa đặt cặp lồng lên chiếc tủ con ở đầu giường: "Đại ca đói chưa? Có cần em bón không?"
Lily chạy đến trước mặt Dư Khê ân cần hỏi: "Dư Khê, anh đỡ hơn chút nào chưa?"
Dư Khê cười nói: "Tốt hơn nhiều rồi, có điều trong người vẫn chưa thoải mái lắm.”
Lily hỏi: "Vẫn đau lắm à?"
Dư Khê đáp: "Rất đau, nhưng em mà xoa giúp anh thì sẽ không đau nữa.”
Lily lập tức đỏ bừng mặt, còn Dư Khê thì đắc ý cười.
Bạch Hoa hung hăng trừng mắt nhìn hắn, Dư Khê sợ hãi ngậm ngay miệng lại.
"Anh ấy còn chưa tỉnh à?" Trác Vân nhìn nam sinh đầu quấn đầy băng vải cau mày hỏi.
"Ờ!" Dư Khê gật đầu thở dài, "Vừa rồi bác sĩ nói não bộ hắn hơi chấn động, cần quan sát một thời gian nữa.”
Lily nhìn nam sinh kia lẩm bẩm nói: "Anh ấy đúng là một người dũng cảm.”
Dư Khê gật đầu: “Ờ, đúng vậy. Anh cũng cảm thấy thế, nếu như hắn không đỡ cho anh thì sợ rằng hôm qua anh đã xui xẻo rồi.”
Vừa nhắc tới hai chữ xui xẻo Bạch Hoa lập tức nhìn về phía Trác Vân nói: "Người đẹp vẫn lợi hại nhất!"
Lily nói: "Đương nhiên đương nhiên, chị Vân chính là cao thủ kiếm đạo nằm trong top 3 thành phố C mà. Đối phó mấy thằng nhóc con như hôm qua đương nhiên phải nhẹ nhàng rồi.”
Bạch Hoa lập tức kinh ngạc: "Oa, không phải chứ. Lợi hại vậy sao? Thảo nào hai hôm nay ngay cả Lục Nguyệt Hinh ở Ủy ban kỷ luật của trường cũng tìm em khắp nơi.”
Trác Vân nói: "Tìm tôi làm gì?"
Bạch Hoa cười khổ nói: "Người đứng đầu Ủy ban kỷ luật muốn tìm em chắc chắn là vì chuyện hôm qua, chú họ cô ta là phó hiệu trưởng đại học C.”
Trác Vân hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào chút quan hệ ấy còn chưa đủ tư cách để gây khó dễ cho tôi đâu.”
Bạch Hoa nói: "Nghe nói ả Lục Nguyệt Hinh kia cũng là cao thủ kiếm đạo, nói không chừng cô ta muốn tìm em tỷ thí ấy chứ!"
Vừa nghe tới cái tên Lục Nguyệt Hinh Dư Khê lập tức giật mình.
Lục Nguyệt Hinh, đây là cái tên hầu như mọi nam sinh học đại học ở thành phố C đều biết, không chỉ vì cô ta là Chủ tịch Ủy ban kỉ luật đại học C mà quan trọng hơn Lục Nguyệt Hinh chính là nữ thần mà mọi nam sinh đại học C đều mơ ước. Sắc đẹp của cô ta nổi tiếng toàn trường, số người theo đuổi cô ta không tới một ngàn cũng phải tám trăm, nhưng không có ai đạt được mục đích. Có người nói cô ta có bạn trai, cũng có người nói cô ta quá kiêu ngạo, lại có người nói cô ta dự định cả đời không kết hôn, tất cả đều chỉ là tin đồn. Tuy nhiên có một sự thật về Lục Nguyệt Hinh mà mọi người đều công nhận, đó là hậu thuẫn gia đình của Lục Nguyệt Hinh lớn kinh người, còn lớn đến đâu thì người ngoài không thể biết được. Không nói cái khác, chỉ riêng thân phận cậu họ Lục Chính Nghĩa của cô đã đủ để cho mấy chục ngàn sinh viên đại học C chùn bước.
Muốn tiếp tục lăn lộn dưới mái trường đại học nổi tiếng cả nước này thì tốt nhất không được đắc tội cô ta.
Có một lần Dư Khê nhìn thấy Lục Nguyệt Hinh dưới tòa nhà giảng đường, từ khi nhìn thấy cô ta hắn đã hồn xiêu phách lạc, cả ngày không thèm ăn uống. May mà hắn cũng coi như là một người lý trí, hắn hiểu rõ một điều, khoảng cách giữa loại nữ sinh như Lục Nguyệt Hinh và mình vĩnh viễn xa như chân trời góc biển, không bao giờ có thể gần lại.
Cho nên Dư Khê chỉ nghĩ rằng, có thể nhìn thấy nụ cười xinh tươi, ấm áp của Lục Nguyệt Hinh từ xa xa là đủ thỏa mãn rồi.
Đây là bí mật lớn nhất của hắn, ngay cả Bạch Hoa cũng không biết bí mật này. Bây giờ Bạch Hoa vừa nhắc tới trong lòng Dư Khê liền cảm thấy ấm áp.
Tình đầu luôn làm người ta vừa ngọt ngào vừa đắng chát.
"Trác Vân!" Dư Khê gian nan ngồi dậy.
Trác Vân lạnh lùng nhìn hắn: "Gì thế? Nằm yên đi đừng lộn xộn.”
Dư Khê cười cười: "Cảm ơn em, hôm qua nếu như không có em..."
Trác Vân lập tức ngắt lời hắn: "Có gì mà cảm ơn.”
Tuy nói như vậy nhưng kỳ thực trong lòng cô cũng hơi xấu hổ.
Hôm qua cô đã chứng kiến câu chuyện từ đầu, có lẽ cô không biết khi đó tâm trạng của mình và Dư Khê là hoàn toàn giống nhau, chỉ hơi khác là trong đầu cô vang lên lời dạy bảo của sư phụ: "Vân à! Người học võ chúng ta luôn chú ý đến tu vi của mình với mục đích cường thân kiện thể, trừ bạo giúp kẻ yếu chứ không phải học thành một thân bản lãnh để thỏa mãn hư vinh, được chăng hay chớ.”
Cho nên khi nhìn thấy thảm trạng của hai người cô đã lập tức đứng dậy.
Bạch Hoa bên cạnh nghiến răng nghiến lợi nói: "Nghe nói mấy thằng cặn bã đó học khoa thương mại, nếu hôm qua em ở đó thì bọn nó không bị lột một lớp da mới là lạ.”
Lily nói: "Anh cũng học kiếm à?"
Bạch Hoa lập tức đỏ mặt: "Ơ, cái món chơi kiếm, à không, chơi gậy này anh cũng không tốt lắm.”
Dư Khê nói: "Cây gậy đó là anh lấy từ trong phòng bếp ra.”
Nói câu này Dư Khê lại nhìn Trác Vân lần nữa. Cây gậy đó to đến mức chính mình cũng thấy nặng nề, quả thực hắn rất khó tưởng tượng một thục nữ mảnh dẻ như Trác Vân làm sao có thể múa cây gậy đó không khác gì một cành cây như vậy.
Cô gái này thật không đơn giản.
Đúng lúc đó một âm thanh như nói mê bên cạnh vang lên.
Mấy người đồng thời quay lại nhìn, nam sinh đang nằm lại bắt đầu nói mê.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau.
"4S, đặt bom bên dưới bục rồi ra canh cửa A.”
"Chó con và anh Phong ra đường nhỏ ke súng.”
"AWP ngắm khu B, nếu như CT từ đường nhỏ tới trợ giúp thì không cần giao chiến mà vừa bắn vừa lùi.”
...
Nam sinh mơ mơ màng màng nói, tuy là trong mơ nhưng vẻ mặt nghiêm túc với hai hàng lông mày nhíu chặt vẫn làm bốn người bên cạnh giật mình.
Bạch Hoa vui vẻ: "Không nhìn ra hắn cũng là một người mê CS, nằm mơ cũng nghĩ đến CS.”
Lily đột nhiên lẩm bẩm nói: "4S, 4S, cái tên này nghe quen thật.”
"A, là 4S của chiến đội MDK xếp hạng ba chung kết WCG năm nay.” Dư Khê kinh ngạc kêu lên.
Bạch Hoa cười: "Hê hê, hóa ra hắn là fan của MDK, ai da, MDK có gì hay chứ, OPK vẫn lợi hại hơn nhiều.”
Dư Khê vùng dậy cả giận nói: "Mày hiểu quái gì chứ, theo thống kê kỹ thuật chính thống của WCG lần này thì điểm kỹ thuật của MDK cao nhất giải, có điều trận cuối cùng đó họ không phát huy tốt.”
"A, đại ca, anh đừng tức giận, nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi đi.” Bạch Hoa vội đỡ lấy Dư Khê, "Đừng có mỗi lần nhắc đến CS lại kích động như vậy nữa.”
Lập tức hai người lại bắt đầu tranh cãi.
Trác Vân sững sờ một chút, cô thật sự không ngờ lại có nhiều người thích MDK như vậy.
Mà vừa nhắc đến MDK trong lòng cô lại hơi nhói đau, cô nhớ lại trận bán kết kia, nhớ tới bóng lưng tang thương kia...
Trong lúc Dư Khê và Bạch Hoa đang cãi nhau tối mắt tối mũi thì nam sinh nọ đột nhiên tỉnh lại.
"Hai người đừng ầm ĩ nữa, anh ấy tỉnh lại rồi.” Lily vui mừng reo lên.
Nam sinh mở mắt kinh ngạc nhìn quanh, nhất thời hắn còn chưa quen với môi trường này. Trí nhớ của hắn đang dừng lại tại thời điểm đánh nhau ngoài phòng ăn.
"Đây là đâu?" Hắn hỏi cộc lốc.
Lily lập tức đi tới dịu dàng nói: "Cả người anh đều bị thương, anh đừng cử động vội, cứ yên tâm ở đây dưỡng thương đi. Đây là Bệnh viện Nhân Dân.”
"Bệnh viện?" Nam sinh bất ngờ trợn mắt, ánh mắt tỏ vẻ chán ghét và sợ hãi.
Lily gật đầu: "Ờ, nơi này là bệnh viện.”
Nam sinh đột nhiên từ trên giường bò dậy.
Hành động này khiến mọi người cảm nhận được sự đau đớn của hắn. Khi hắn bị người khác đánh ngã cũng không tỏ ra xúc động và sợ hãi như bây giờ.
Vừa nghe thấy hai chữ "bệnh viện" hắn giống như bị tấn công rất mạnh.
"A, đừng cử động, vết thương còn nặng lắm!” Mọi người kêu lên.
Ai ngờ hắn nhanh chóng nhảy xuống giường, khập khiễng đi thẳng ra cửa phòng bệnh như muốn chạy trốn.
"Ơ, anh đi đâu đấy?" Lily kêu lên.
Lời còn chưa dứt đã nghe thấy huỵch một tiếng, nam sinh lại ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Mọi người sợ hãi kêu lên chạy tới.
Lúc tỉnh lại Lâm Nhất nhìn thấy trần nhà màu da cam, quay lại nhìn bốn phía, xung quanh là đồ nội thất tinh xảo. Một chiếc bàn trà thủy tinh trong suốt, trên bàn là một lọ hoa thủy tinh cắm một bó cẩm chướng, đây rõ ràng là một gian phòng khách. Cúi xuống nhìn thì thấy mình đang nằm trên một chiếc sofa giữa phòng khách, trên người còn đắp một tấm thảm có in hoa văn sặc sỡ.
"Cuối cùng anh cũng tỉnh lại”. Lily từ phòng ngủ đi ra vui vẻ kêu lên: "Chị Vân, anh ấy tỉnh rồi.”
Trác Vân lập tức từ trong phòng đi ra.
"Đây là đâu?" Lâm Nhất lại hỏi.
Lily nói: "Anh yên tâm, đây không phải bệnh viện, đây là nhà em.”
"Nhà cô?" Lâm Nhất trợn mắt.
Lily nói: "Đúng vậy! Sao hả anh?"
Lâm Nhất lập tức đứng lên, xem tình hình thì hắn lại chuẩn bị bỏ đi.
"Ngồi xuống, đừng lộn xộn, không cho phép anh đi đâu cả.” Hai tay Trác Vân đột nhiên đè lên bả vai Lâm Nhất, mà hắn lại không thể cử động được.
"Là cô?" Lâm Nhất hoảng sợ nhìn nữ sinh trước mặt, đây chính là cô gái hôm đó đã quật cho hắn một quả be bét máu mũi.
Trác Vân lạnh lùng nói: "Ngồi xuống, nghe lời tôi. Anh đã hôn mê năm ngày năm đêm rồi. Bác sĩ nói cơ thể anh còn rất yếu, bây giờ tốt nhất không được đi đâu, vết thương trên người anh còn rất nghiêm trọng.”
Lâm Nhất chán nản ngồi xuống lẩm bẩm nói: "Năm ngày, năm ngày, chắc chắn ông Yamada đuổi việc mình rồi.”
Lily và Trác Vân nhìn nhau không biết hắn đang nói gì.
Trác Vân nói: "Bây giờ anh đừng cử động, cứ ngoan ngoãn nằm yên ở đây, có chuyện gì đợi khỏi hẳn rồi nói tiếp.”
Trác Vân nói rất nhẹ nhàng nhưng trong lời nói lại mang theo một sự uy nghiêm không thể thương lượng.
Rất lâu sau Lâm Nhất mới nhìn Trác Vân: "Cô đưa tôi về đây à?"
Trác Vân gật đầu.
Lâm Nhất nằm xuống, mắt nhìn trần nhà chằm chằm.
Đến bây giờ trong đầu hắn vẫn ong ong, tư duy vẫn hỗn loạn.
Hắn chỉ nhớ rõ lúc cuối cùng hắn đã phi thân húc đầu vào bụng thằng cha cầm gậy đánh Dư Khê kia.
Hắn cũng không biết vì sao khi đó mình lại giận dữ như vậy, người khác đánh mình hắn có thể không để ý nhưng người khác đánh Dư Khê hắn lại không chịu đựng được.
Mình với Dư Khê không thân chẳng quen, thậm chí còn không biết nhau, nhưng Lâm Nhất lại rất cảm kích. Hắn cảm kích vì trong thời khắc đó Dư Khê dám đơn độc đứng ra, hắn cảm kích dũng khí của Dư Khê làm cho hắn cảm thấy trong thế giới mình đang sống này vẫn còn có ánh sáng và hi vọng.
Mà hi vọng chính là lý do để loài người tiếp tục sinh tồn.
Không biết TV được bật lên từ lúc nào, Lâm Nhất ngơ ngác nhìn hình ảnh trong chương trình thể thao trên màn hình TV.
"Mọi người chú ý xem hình ảnh này, Rain và đội trưởng K của OPK ẩn nấp trên bục khu A. Hai vị trí ẩn nấp này có thể nói là mọi người đều biết, cũng là vị trí tất cả các đội viên đội U căn bản không nghĩ tới. Có lẽ nằm mơ họ cũng không ngờ được toàn bộ năm người bọn họ sẽ bị giết gọn ở đây..." Bình luận viên xúc động nói.
Quả nhiên trên màn hình TV xuất hiện hình ảnh bục đặt bom khu A trong bản đồ de_dust2 quá quen thuộc đối với Lâm Nhất. Hai CT mặc trang phục GIGN chính là OPK|K và OPK|Rain, họ cầm trong tay là một khẩu AUG và một khẩu AWP hỏa lực mạnh mẽ.
Cả đám cướp từ đường nhỏ xông lên, chỉ thấy nòng súng của hai người này giận dữ phun lửa, năm tên cướp đổ gục cùng tiếng súng. Quá trình này diễn ra chỉ trong vài giây rồi chấm dứt.
...
"Đây là hình ảnh trận chung kết WCG tại Bắc Kinh một tháng trước.” Không biết từ bao giờ Trác Vân đã đi tới phía sau Lâm Nhất.
Lâm Nhất giật mình nói: "Một tháng trước? Ý cô là WCG đã kết thúc rồi?"
Trác Vân gật đầu: "Ờ.”
Lâm Nhất nói: "Vậy OPK có giành chức vô địch không?"
Trác Vân lạnh lùng nói: "OPK là á quân, U là quán quân.”
Lâm Nhất lập tức hiểu ý Trác Vân, hắn hơi cảm thấy tiếc nuối. OPK đã làm rất tốt, có thể tới được vị trí hôm nay là một việc không hề đơn giản.
Trác Vân lại nói: "WCG Seoul Hàn Quốc lần này SK của Thuỵ Điển vô địch, 3D của Mỹ đứng thứ hai, Team9 của Thuỵ Điển đứng thứ ba. Tôi thấy anh có vẻ rất hứng thú với CS mà, tại sao tin tức lớn như vậy mà anh cũng không biết?"
Lâm Nhất lắc đầu thở dài nói: "OPK là á quân trong nước là được rồi.”
Trác Vân lẩm bẩm nói: "Nếu như MDK thắng thì có lẽ Trung Quốc đã đi xa hơn.”
Lâm Nhất bất ngờ ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra một ngọn lửa nóng cháy.
Trác Vân nhìn sắc mặt hắn rồi hỏi: "Anh biết MDK à?"
Lâm Nhất nói: "Biết, tôi cũng là fan của họ, thật tiếc cho họ.”
Trác Vân không nói gì nữa chỉ lẳng lặng nhìn màn hình TV, dường như bóng lưng kia bây giờ đang ở trước mắt cô, bóng lưng cô đơn và đau đớn.
Yên lặng một hồi lâu Lâm Nhất đột nhiên mở miệng nói: "Tôi sắp khỏi rồi.”
Trác Vân nói: "Sao cơ?"
Lâm Nhất nói: "Ở lại trong phòng một nữ sinh dù sao cũng không phải một chuyện hay ho gì!"
Trác Vân nói: "Anh quyết định phải về?"
Lâm Nhất nói: "Đúng vậy, nhưng trước khi đi tôi vẫn phải cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp tôi.”
Trác Vân vẫn không thể hiện gì: "Không cần cám ơn tôi, giữa chúng ta coi như hòa. Hôm trước tôi đã quật anh dưới lầu này, bây giờ coi như không ai nợ ai nhé!"
Cô yên lặng, lần trước sau khi vật ngã Lâm Nhất ở cổng tiểu khu trong lòng cô đã cảm thấy áy náy, mặc dù Lâm Nhất ngồi dưới đất nhìn lên đã nhìn thấy chỗ không nên nhìn thấy nhưng đó quả thật cũng là vô tình. Hơn nữa sau đó nhìn thấy Lâm Nhất trong nhà ăn giống như một người trói gà không chặt cô lại cảm thấy hối hận, thỉnh thoảng lại nhớ tới dặn dò của sự phụ. Nghĩ tới nghĩ lui, chuyện này quả thật mình đã hơi quá đáng, cho nên cô mới mang hắn về phòng mình chăm sóc. Như vậy bây giờ giữa hai người không còn ân oán gì nữa.
Ánh mắt Lâm Nhất tỏ ra chần chừ rồi rốt cục vẫn mở miệng nói: "Dù thế nào tôi vẫn phải cảm ơn cô, hi vọng sau này tôi có thể giúp cô.”
Nói xong hắn cố gắng đứng lên, lại khập khiễng đi ra phía cửa.
Trác Vân giật mình, tính khí người này thật sự bướng bỉnh, thật không khác gì mình.
"Nhà anh ở đâu? Tôi đưa anh đi một đoạn.” Trác Vân mở miệng nói.
Lâm Nhất không quay đầu lại nói: "Không cần đâu, nhà tôi ở tiểu khu Ánh Nắng, rất gần trường học.”
Trác Vân thoáng giật mình: "Nơi này chính là tiểu khu Ánh Nắng.”
Lâm Nhất chần chừ nói: "Tôi ở phòng 1 tầng 18 nhà C.”
Trác Vân lập tức sững sờ tại chỗ.
Phòng của cô và Lily chính là số 2 tầng 17 nhà C tiểu khu Ánh Nắng, còn số 1 là nhà Dư Khê và Bạch Hoa.
Theo lời Lâm Nhất thì anh ta ở tầng trên, bọn họ ở tầng dưới.
Có nghĩa, anh ta chính là hàng xóm tầng trên của mình.
- Có vấn đề có vấn đề, tại sao thằng bé Lâm Nhất này nghe thấy bệnh viện là tái hết cả mặt thế?
- Cái này là bí mật, và tất cả mọi bí mật đều sẽ được bật mí.
- Mà nó bị đánh cho dẹp lép như con tép, dũng cảm cái nỗi gì cơ chứ?
- Tôi cũng thấy thế, thằng này đang đơ sau cú sốc trước đây mà, vừa ngẩn ngơ vừa ngất ngờ, dũng với chả cảm.
- Cú sốc gì vậy?
- Ờ, sốc, shock, ở đây được hiểu theo nghĩa Acute stress reaction, một hội chứng phản vệ của tâm lí: http://en.wikipedia.org/wiki/Acute_stress_reaction, còn tại sao nó lại sốc, sốc như thế nào thì phải đọc tiếp mới biết được. Phật dạy thiên cơ bất khả lậu, không thể nói, không nói được.
- Ghét cái thái độ, bực cái hành vi. See ya!