Mục lục
[Dịch] Phi Kiếm Vấn Đạo - Sưu Tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vu Thạch Kỳ đối mặt với sự phẫn nộ của Ân Ly Hỏa, lại bị Càn Khôn hoàn vây khốn không nói tiếng nào, nhưng trong mắt hắn vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, giống như thế gian không có gì có thể làm cho hắn để ý nữa.

Ngay khi bị vây khốn, Vu Thạch Kỳ liền hiểu mình đã chết chắc rồi.

- Vu Thạch Kỳ!

Ân Ly Hỏa phẫn nộ quát:

- Huyền Vũ cung đối xử với ngươi không tệ, truyền cho ngươi pháp môn, chỉ điểm ngươi tu hành, ngươi mới có thể bước lên con đường tu hành. Khi ngươi gặp phiền phức, đồng môn sư huynh đệ đều đứng về phía ngươi! Cũng không có nghe nói ngươi ở Huyền Vũ cung phải chịu ủy khuất gì nhiều. Vậy mà, vì cái gì ngươi lại hạ độc thủ với đồng môn?

Huyền Vũ cung chính là hạ viện của Hỗn Nguyên tông, có thể xem như một bộ phận của Hỗn Nguyên tông. Hai bên hỗ tương với nhau như cây liền cành. Ân Ly Hỏa cùng Vu Thạch Kỳ, trước đây cũng là gọi nhau là huynh là đệ.

- Là ta không phải với Cận sư huynh cùng mọi người!

Vu Thạch Kỳ khẽ gật đầu:

- Đều là lỗi của ta!

Ân Ly Hỏa nóng nảy quát:

- Ngươi vì sao lại hạ độc thủ được? Rốt cuộc là vì cái gì? Còn nữa, pháp môn mạch Ma Thần này là ngươi học được từ đâu? Ngươi thân là đệ tử của Huyền Vũ cung, gần đây lại tu thành Tiên Thiên Kim Đan, chính là thời điểm vẻ vang nhất, vì sao lại đột nhiên dấn thân vào ma đạo? Còn hại chết đồng môn? Chúng ta đều nghĩ không thông!

Đây là điều mà rất nhiều đệ tử của Huyền Vũ cung, Hỗn Nguyên tông đều nghĩ không thông. Không có cừu không có oán, còn lại đang ở thời điểm vinh quang như thế, vì sao lại đột nhiên giết chóc đồng môn, tự tuyệt với môn phái?

Vu Thạch Kỳ thấp giọng đáp:

- Ngươi không cần hỏi nữa! Là ta có lỗi với Cận sư huynh cùng mọi người, có lỗi với sư môn!

Ân Ly Hỏa lại nói:

- Vậy ‘Thượng Cổ Huyết Phách’ đâu? Ngươi giết Cận sư đệ và mọi người, cướp đi ‘Thượng Cổ Huyết Phách’ do bọn họ phụ trách trông coi, vậy Thượng Cổ Huyết Phách đâu rồi? Ngươi hiến tặng cho Yêu Ma Cửu Mạch rồi sao?

Thượng Cổ Huyết Phách rất là thần kỳ, cũng là thứ giúp ích lợi rất lớn cho đệ tử của Huyền Vũ cung tu luyện pháp môn Nhục Thân Thành Thánh. Huyền Vũ cung ngày thường luôn an bài một vị trưởng lão ở mức Tiên Thiên Kim Đan cảnh cùng với hai vị Tiên Thiên Thực Đan cảnh trông coi. Nhưng Vu Thạch Kỳ lại lén giết hại đồng môn, cướp đi Thượng Cổ Huyết Phách, len lén thoát khỏi Huyền Vũ cung.

Vu Thạch Kỳ lắc đầu:

- Thượng Cổ Huyết Phách?

- Đã dùng, không còn rồi!

Ân Ly Hỏa gặng hỏi:

- Dùng? Dùng như thế nào?

Vu Thạch Kỳ trầm mặc. Mà bình ngọc trong ngực hắn kia thì lại thầm cười nhạo:

“Hắc hắc hắc... Đương nhiên là bị ta dùng rồi. Đây chính là tinh huyết của một vị Vực Ngoại Ma Thần sau khi chết ngưng tụ thành! So với máu trong tim của những đồng nam đồng nữ kia thật là tốt hơn rất nhiều. Mượn lực lượng cực lớn của nó cũng có thể tiêu ma một bộ phận của phong cấm, giúp ta ra ngoài trước thời hạn a!”

...

Ân Ly Hỏa lại hỏi tiếp:

- Ngươi tu hành pháp môn mạch Ma Thần đến cảnh giới cao như vậy, sợ là đã tu với thời gian không ngắn rồi. Vậy từ khi nào thì bắt đầu dấn thân vào ma đạo? Hay là, trước khi ngươi bái nhập vào Huyền Vũ cung, đã là đệ tử của yêu ma rồi?

Vu Thạch Kỳ không nói gì thêm.

Tần Vân lên tiếng:

- Được rồi! Ân đạo hữu, hỏi hắn xem Tây Môn Phong ở đâu đi?

Ân Ly Hỏa hỏi:

- Đúng, Tây Môn sư đệ đâu?

Vu Thạch Kỳ ánh mắt sáng lên, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh:

- Tây Môn Phong? Các ngươi muốn gặp Tây Môn Phong à? Đúng, hắn còn chưa chết, bị ta nhốt ở một nơi!

Tần Vân hỏi:

- Nhốt ở đâu?

Vu Thạch Kỳ khẽ cười đáp:

- Ta có thể dẫn các ngươi đi!

Lòng Tần Vân chợt động, nhắc tới Tây Môn Phong, tên Vu Thạch Kỳ này sao lại dễ nói chuyện như vậy, còn chủ động dẫn đường nữa?

...

“Vù...”

Ba người Tần Vân, Ân Ly Hỏa, Vu Thạch Kỳ cưỡi mây rời khỏi Dương Lai quận thành, dưới chỉ dẫn của Vu Thạch Kỳ, bay hơn 200 dặm, đi vào trong bụng một ngọn núi cao.

Xung quanh núi này có trận pháp che đậy, nhờ có Vu Thạch Kỳ dẫn đường, nên rất dễ dàng đi vào bên trong.

“Phù.”

Trong lòng núi vô cùng nóng bức.

Ba người Tần Vân đi vào bên trong, rất nhanh liền thấy hai cái giá hình phạt. Trên một giá hình phạt trói một trung niên, trên cái giá khác trói một phụ nữ. Hai người bị hành hạ đến mức toàn thân đều đầy vết thương. Hơn nữa hai cái giá hình phạt này đều có trận pháp bao phủ, thỉnh thoảng có ngọn lửa loé lên hành hạ hai người.

Lúc này hai người bị trói trên giá hình phạt dường như đều đã phát giác gì đó, khẽ ngẩng đầu nhìn lên:

- Vu Thạch Kỳ!

Người trung niên bị trói vừa nhìn thấy Vu Thạch Kỳ liền giận dữ hét lên. Thanh âm của hắn khàn khàn, tràn đầy sự phẫn nộ và hận ý. Tuy nhiên, khi hắn nhìn thấy Tần Vân, Ân Ly Hỏa, đặc biệt là nhìn thấy Vu Thạch Kỳ bị vòng tròn màu đen bao bọc, hắn không khỏi kích động:

- Ha ha ha! Vu Thạch Kỳ ngươi cũng có ngày hôm nay? Thật là trời cao có mắt mà, thiện ác cuối cùng cũng có báo ứng mà!

Người phụ nữ kia vốn đang hơi thở thoi thóp, thời khắc này lại không nhịn được sự kích động:

- Bị bắt giữ rồi? Tốt! Tên điên này cuối cùng cũng bị bắt! Tốt, tốt!

- Tây Môn sư đệ, Kỳ sư muội?

Ân Ly Hỏa liếc mắt liền nhận ra, lập tức định chạy tới.

Vu Thạch Kỳ cười nhạo nói:- Đừng động! Chỉ cần ngươi lại gần hai người bọn họ mười trượng, trận pháp bố trí xung quanh sẽ lập tức phát động, hai người bọn họ sẽ nhanh chóng hóa thành tro bụi!

Ân Ly Hỏa biến sắc liền dừng lại.

Lĩnh vực Kiếm ý của Tần Vân bao phủ xuống, thậm chí đều thẩm thấu vào trong cơ thể hai người bị trói chặt kia, mặt không khỏi biến sắc:

- Ân đạo hữu! Đích xác nơi này Vu Thạch Kỳ có bố trí trận pháp, thậm chí hai bên trong cơ thể Tây Môn Phong đều có trận pháp phong cấm. Hơi động chạm vào, phong cấm bùng phát, hai người sẽ lập tức bị mất mạng. Đúng rồi, hai người bọn họ đều bị phế đi đan điền rồi!

- Bị phế rồi?

Ân Ly Hỏa vừa nghe nói, không khỏi nổi giận.

Tây Môn Phong trước kia cũng là Tiên Thiên Kim Đan. Kỳ sư muội cũng là Tiên Thiên Thực Đan cảnh... Không ngờ lại bị phế rồi?

Tây Môn Phong kêu cứu thanh âm khàn khàn.

- Ân sư huynh, mau cứu chúng tôi!

Phụ nhân kia cũng kêu:

- Ân sư huynh!

Vu Thạch Kỳ lại cười nhạo nói:

- Ai cũng không cứu được các ngươi! Trong cơ thể các ngươi ta đều bị lưu lại phong cấm, chỉ cần động chạm nhẹ, đầu óc trái tim các ngươi đều sẽ trực tiếp nổ tung!

Tây Môn Phong ánh mắt đỏ bừng, quát lên:

- Vu Thạch Kỳ! Ngươi là tên điên mà! Ta thật hối hận năm đó nhân từ nương tay không diệt trừ ngươi, để lại mối họa để ngươi gây hại cho đồng môn, gây hại cho chúng ta như thế này!

Vu Thạch Kỳ lập tức lộ gương mặt dữ tợn:

- Nhân từ nương tay ư? Ngươi lại còn mặt mũi nói là ngươi nhân từ nương tay cho ta? Lúc trước ngươi thân là đệ tử thiên tài của Hỗn Nguyên tông, có thèm nhìn ai đâu! Thời điểm ta tới Huyền Vũ cung tu hành, trong đoạn thời gian đó, ta đối xử với ngươi như huynh đệ, thậm chí cho ngươi ở chung với ta, mỗi ngày ta và ngươi luận đạo... Nhưng ngươi thì sao? Lưng bám theo ta, nhưng lại dụ dỗ vợ của ta!

Tây Môn Phong quát:

- Cái gì gọi là dụ dỗ chứ? Ngươi và Kỳ sư muội đích thật là đạo lữ, nhưng nếu ở với nhau không tình không nghĩa, đáng tan thì tan đi. Kỳ sư muội là cam tâm tình nguyện đi tới với ta!

- Cam tâm tình nguyện? Nàng và ta là có hôn ước từ trong bụng mẹ, thật sự sớm đã thành thân, đến Huyền Vũ cung cùng với ta, ở với nhau cũng gần trăm... năm!

Vu Thạch Kỳ vẻ mặt dữ tợn, nhìn về phía phụ nhân bên kia:

- Tình cảm gần trăm năm đấy! Kỳ Thanh Thủy! Lòng dạ của ngươi cũng thật là độc ác. Chẳng qua là cảm thấy Tây Môn Phong ấy có tiền đồ nhiều hơn so với ta, liền ôm đầu nhảy vào sao?

Phụ nhân kia nói giọng khàn khàn:

- Ta và ngươi đều là người tu hành, hết tụ thì lại tan thôi! Ai ngờ tên điên ngươi một mực ghi nhớ thù hận này, hành hạ ta thật khổ!

- Ha ha ha...

Vu Thạch Kỳ cười lên một tràng điên cuồng:

- Ta nên sớm nhìn thấu ngươi. Ngươi và ta là hôn ước từ trong bụng mẹ, gia cảnh nhà ta sa sút ngươi liền không xem trọng ta. Sau đó sư tôn thu ta làm đồ đệ, ngươi lập tức quấn lấy ta, còn dựa vào ta để tiến vào Huyền Vũ cung. Chỉ hận lúc đó ta còn trẻ, một mực mê say ngươi đến cuồng dại... Chỉ có điều là sống chung gần trăm năm rồi, làm sao ngươi lại có thể có quyết tâm ngoan độc như vậy chứ?

Về vấn đề đạo lữ, người tu hành còn thoải mái hơn so với vợ chồng phàm tục, cũng có không ít người rời nhau khi cảm thấy không hợp, khi cảm thấy không thể đi chung đường.

- Còn ngươi nữa, Tây Môn Phong!

Vu Thạch Kỳ quát:

- Ta xem ngươi là huynh đệ, ngươi lại dụ dỗ thê tử của ta, trở mặt mà còn khiển trách ta! Lúc đó thực lực ta không bằng ngươi, còn bị ngươi chỉ dạy... Ha ha, tiện nhân này còn hoàn toàn đứng về phía ngươi. Vô cùng nhục nhã! Vô cùng nhục nhã!!! Vu Thạch Kỳ ta đã sớm thề, nhất định phải khiến cho hai ngươi không chết tử tế được!

- Chỉ có điều so sánh vẻ thực lực, ngươi mạnh hơn ta rất nhiều. Chờ lâu như vậy, mới chờ được cơ hội này, nếu không đúng thật là ta phải chịu uất ức cả đời!

Vu Thạch Kỳ nói với vẻ mặt dữ tợn. Tần Vân, Ân Ly Hỏa ở một bên lại không hé răng.

Giữa đạo lữ với nhau sinh ra sự trở ngại, chia cách như vậy, nữ nhân đi yêu thương người khác, lại còn là chuyện cam tâm tình nguyện... Trước tình cảnh này, những đồng môn khác cũng khó mà nói chen vào được.

Lúc đó cũng có đồng môn nói:

“Tây Môn Phong làm như vậy, không khỏi quá độc ác!”

Cũng có đồng môn nói:

“Kỳ sư muội tự nguyện đi theo Tây Môn sư huynh như vậy, nếu trách, chỉ trách Vu sư đệ vô năng...”

Lúc đó đích xác cũng có không ít người đồng tình với Vu Thạch Kỳ, nhưng càng có nhiều người đồng tình, thì Vu Thạch Kỳ càng cảm thấy đau khổ hơn.

- A!

Tây Môn Phong cùng phụ nhân kia bỗng nhiên phát ra tiếng hét thảm, toàn thân bắt đầu phát ra ngọn lửa.

- Cái gì?

Tần Vân cùng Ân Ly Hỏa kinh hãi.

Đã không còn kịp nữa rồi! Lĩnh vực Kiếm ý của Tần Vân đều cảm ứng được, trái tim, đầu óc... những điểm yếu hại của Tây Môn Phong cùng phụ nhân kia đều đang bị thiêu đốt, ngay lúc hai người hét thảm đã hồn lìa khỏi xác rồi.

- Thời điểm ta dẫn bọn ngươi thông qua trận pháp đi vào lòng núi, trận pháp cũng đã dẫn động. Thật ra bất kể người nào đi vào, trừ phi ta khống chế trận pháp, nếu không trận pháp sẽ tự động kích phát!

Vu Thạch Kỳ nhìn hai đám lửa kia nói:

- Cố ý chừa lại thời gian nói mấy câu, để cho ta nói cho thống khoái mà thôi! Nói xong, bọn họ phải chết! Nhìn tận mắt bọn họ chết, ta mới thống khoái, thật sự thống khoái!

Trong mắt Vu Thạch Kỳ hiện đầy vẻ điên cuồng. Tiếp theo, Vu Thạch Kỳ nhìn về phía Tần Vân và Ân Ly Hỏa.

- Ân sư huynh! Ta đích xác có lỗi với Cận sư huynh cùng mọi người, nhưng vì để tăng lên thực lực, vì báo thù, ta đã bất chấp tất cả!

Vu Thạch Kỳ nói:

- Ta biết ta vướng nghiệp chướng nặng nề, tuy nhiên cũng đành vậy, hết thảy đều đã làm rồi, ta cũng không hối hận, thậm chí còn rất thống khoái... Trước khi chết, Tần kiếm tiên, ta có một chuyện phải nói cho ngươi biết.

Tần Vân, Ân Ly Hỏa đều kinh ngạc.

Tần Vân nghi hoặc lặp lại lời này:

- Nói cho ta biết?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK