Lúc này, bên ngoài có tiếng đập cửa gấp gáp, Trương mẫu mở cửa ra xem, thấy một nam nhân cao to nửa người đầm đìa máu, sắc mặt tái xanh đứng ngoài cửa, bà ta hoảng hốt kêu lên: “Lý thị vệ.”
Nam nhân gọi là Lý thị vệ kia một tay chống lên cạnh cửa, hơi thở hồng hộc nặng nề, đứt quãng:
“Địch nhân… đã tấn công tới thành Nam… chúng tôi được phái đi tìm cứu viện… những huynh đệ cùng đi… đều bị giết…”
Ông ta vừa dứt lời, thân không trụ được nữa, cả người đổ ập về phía trước, may có một nam nhân khác đứng phía sau chụp ông ta lại kịp thời.
Những nữ nhân kia cả đời chưa từng thấy nhiều máu như vậy, có người hét lớn lên, nhưng ngay lập tức bị những người khác xúm lại bịt miệng.
Dù có ngu dốt lắm cũng biết, hiện thời Vương phi đang rất tức giận, la hét lớn tiếng như vậy, ác tặc còn chưa đến giết, Vương phi đã giết tươi bọn họ rồi.
Vương phi bây giờ đã không để ý tới lễ nghĩa nam nữ khác biệt, hạ lệnh tóm những người không phận sự quẳng vào một góc, mặt khác bảo người gọi thống lĩnh thị vệ tới nghị sự.
Vân Ca đứng cạnh cửa, nhìn người thị vệ được dìu đi ngang qua, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn lắm, nàng lẳng lặng lùi lại vài bước, ngồi cách xa người thị vệ kia hơn.
Thống lĩnh thị vệ đi tới bên cạnh Vương phi, nhìn bên ngoài ông ta là một người mạnh mẽ, độ khoảng trên dưới năm mươi tuổi, cao to vạm vỡ, làm cho người ta có cảm giác là một người rất lợi hại.
Ông ta thì thầm thảo luận với Vương phi một vài câu, chỗ Vân Ca đứng không cách xa bọn họ lắm, có thể nghe được loáng thoáng như là “buổi tối, leo tường” và đại khái những câu tương tự. Nhìn theo cảnh trời hiện tại, đoán là bọn họ đang lo lắng khi mặt trời lặn, tặc nhân sẽ thừa dịp trời tối tấn công lần nữa, có thể sẽ dùng vũ khí để leo tường vào, lúc đó trời tối sợ không biệt được ai là địch ai là người mình, tình hình sẽ càng thêm loạn. Trong lòng nàng không nhịn được thầm than khổ, thật đúng là trời giáng tai họa mà.
Tiếp theo Vương phi cùng thống lĩnh thị vệ không bàn được cái gì nữa, tiếng la hét chém giết càng lúc càng ồn ào, chỉ đành ra lệnh cho bọn họ tập trung nhân lực cố thủ tiểu viện.
Thống lĩnh thị vệ kia do dự nhìn tới đám nữ nhân bên này, Vương phi hiểu được ý của ông ta, cười khinh bỉ một tiếng nói:
“Đám nữ nhân chân yếu tay mềm này, làm sao tổn hại được đến bổn cung.”
Thống lĩnh thị vệ trầm ngâm một thoáng, rồi dẫn những nam tử cường tráng đi bố trí ở những nơi có phòng thủ yếu, đề phòng tặc nhân đánh lén những nơi đó.
Ông ta nghiêng người nói nhỏ vài câu với hai thị vệ đang đứng bên cạnh, sau đó quay người thỉnh lệnh Vương phi, rồi cũng rời đi hiệp trợ phòng thủ.
Vương phi đi tới đi lui vài bước, rồi có vẻ như đã quyết định sẽ làm những gì, ngoắc một tên thái giám đến, thì thầm vài câu.
Người này khào khào trả lời: “Lão nô biết.”
Vân Ca giật mình, ngay lập tức hiểu được người này không đơn giản chỉ là một thái giám bình thường, hèn gì thấy tác phong bọn họ có chút kỳ quái.
Tên thái giám này bước nhanh ra khỏi đại sảnh, chỉ một lát đã trở lại, trên tay cầm một cái khay, trên khay đựng khoảng hơn hai mươi ly rượu nhỏ, hương rượu ngọt ngào cay nồng lan tỏa ra.
Vân Ca còn đang tự hỏi nó dùng để làm gì, đã nhìn thấy những nữ nhân đứng bên cạnh biến sắc, bộ dạng kinh hoàng nhìn chằm chằm những ly rượu kia, có vẻ như là sợ những ly sành kia sẽ bất ngờ xông ra một con rắn độc cắn bọn họ một phát vậy.
Thái giám đặt cái khay lên một cái bàn hình vuông giữa đại sảnh, hướng tới Vương phi hành lễ một cái, rồi lui xuống đứng cạnh một thái giám đang đứng thủ ở cửa.
Vương phi quan sát bầu trời càng lúc càng trở nên tối dần, những âm thanh chém giết ồn ào vẫn còn vang tới, cũng không có thị vệ chạy tới thông báo tin tức, trong mắt đã ánh lên vẻ kiên quyết, xoay người đi tới bên bàn, lạnh lùng nói:
“Hôm nay ác tặc chiếm thế thượng phong, có lẽ sẽ không bao lâu nữa, bọn họ sẽ tấn công vào đây, để bảo vệ thanh danh của Vương gia và sự trinh liệt của các ngươi, nếu thật phải đến thời điểm đó, ta muốn các ngươi hãy tự mình uống ly rượu kia, chớ ham sống mà chịu ô nhục, kiếp sau đầu thai làm người sẽ được vinh hoa phú quý.”
Các nữ nhân bị một trận thất kinh hồn vía, Vân Ca cũng cảm thấy lạnh cả ruột gan phèo phổi, chẳng lẽ tự dưng cả lũ phải ôm nhau chết chùm một cách lãng nhách như thế này.
Lúc này đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng quát của thống lĩnh thị vệ:
“Các huynh đệ, trấn thủ tiền viện, liều chết cũng phải bảo vệ những người bên trong.”
Tiếp sau đó, một tràng cười gàn dở vang lên: “Ha ha ha, sớm đã nghe nói Vương gia cất giấu trong đại viện không ít giai nhân tuyệt sắc, gọi bọn họ ra đây cho ta mở mang thêm kiến thức đi, Vương gia không có đủ khí lực để chìu chuộng các nàng, nhưng ta thì có thừa, bảo đảm sẽ làm cho bọn họ hài lòng, thỏa mãn.”
Rồi tiếp theo đó nhiều tràng cười phá lên phụ họa, có ai đó hét lớn:
“Bọn thị vệ các ngươi xuống âm phủ trước mà chờ đợi đi, khi bọn ta hưởng thụ đủ, nhất định gởi các mỹ nhân kia xuống dưới làm bạn đồng hành với các ngươi.” Âm thanh khào khào nghe thật khó ưa.
Vân Ca nghe thấy, nhịn không được nắm chặt bàn tay, xem ra hy vọng duy nhất cũng đã tan thành mây khói, dù Vương phi không bức các nàng tự vẫn, những tên ác tặc này cũng không để cho các nàng sống sót.
Nàng đã không tiên đoán được chuyện này, hoàn toàn không dự liệu những điều tặc nhân vừa nói ra, xem ra, Vân Ca sẽ phải suy tính một kế hoạch khác.
Vương phi đã giận đến đen thui cả mặt, bà ta bước tới cửa sổ như muốn xem xét tình hình bên ngòai.
Ngay đúng lúc này, tên thị vệ họ Lý bị thương hồi nãy đang đứng gần bên cửa bỗng nhảy chồm tới, tay cầm đao chém về phía Vương phi, mọi người kinh hoàng gào lên. Muốn cứu cũng không kịp.
Khi mọi người đã cầm chắc Vương phi sẽ không tránh được kiếp nạn, bỗng nhiên một tiếng “BỐP” khô khốc vang lên, rồi tên Lý thị vệ kia ngã xuống, cùng với những mảnh ghế bể nằm lăn lóc.
Không cần phải đoán, người chọi cái ghế xếp[1] vào đầu tên Lý thị vệ không ai khác hơn ngoài Vân Ca.
[1] 折凳: Ghế xếp
Hai người thái giám vội vã lao tới phía trước, một người đứng che chắn bảo vệ cho Vương phi, còn người kia bước tới kiểm tra hơi thở của Lý thị vệ, rồi thấp giọng nói: “Hắn còn thở.”
Lúc này Vương phi đã kịp định thần lại, hạ lệnh: “Trói hắn lại.”
Sau đó Vương phi dùng ánh mắt thâm trầm liếc qua Vân Ca một cái, gã thái giám kia đã lùi lại đứng bên cạnh chỗ bà ta ngồi.
Còn chưa kịp nói tiếp điều gì, đã nghe thấy giọng thống lĩnh thị vệ reo lên mừng rỡ: “Vương gia! Các huynh đệ! Là Vương gia mang binh tới cứu viện.”
Nghe thấy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vui mừng khôn xiết.
Vân Ca cũng nhẹ nhõm thở phào một cái, tốt quá, xem ra số kiếp của nàng vẫn chưa tận, trong cái xui có cái hên.
Tặc nhân bên ngoài nhìn thấy tình thế đảo ngược, rất thất vọng, cái giọng gàn dở khó ưa hồi nãy lại vang lên:
“Lý Khải, ta cho ngươi cơ hội báo thù cho anh ngươi, ngươi đang làm cái quái gì trong đó chứ?”
Thống lĩnh thị vệ kinh hoàng, cái gì, tên nội gián Lý Khải đang ở trong đại sảnh? Vậy thì Vương phi… Suy nghĩ còn chưa dứt, cánh cửa chính của tiểu viện đột ngột mở ra, tên Lý thị vệ bị ném thẳng ra ngoài như một con chó chết.
Hộ vệ Vương phủ thấy thế, phấn chấn hẳn lên, tinh thần chiến đấu dâng cao. Tên cầm đầu thấy tình hình hoàn toàn bất lợi, nhanh chóng quay người bỏ trốn.
Hắn vừa mới chạy tới trước cửa đại viện, trước mắt đột ngột lóe lên ánh bạc, một cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt, theo trực giác lập tức nghiêng người tránh qua bên trái, nhưng đã quá muộn, bên vai phải nhói lên đau khủng khiếp, cả cánh tay phải đã bị chém đứt rời, máu tuôn ra xối xả. Hắn ta hét rống lên đau đớn, ngã vật xuống đất ngất lịm đi.
Phía trước cửa viện đứng sừng sững dáng một nam nhân, chiếc áo choàng tím mà hắn đang mặc phất phơ tung bay theo gió, nếu không phải bàn tay kia cầm thanh đao đẫm máu, thì không ai có thể tưởng tượng một vị công tử có ánh mắt hiền lành và nụ cười ấm áp kia, lại có thể lạnh lùng chém người một cách tàn nhẫn như vậy.
Bọn tặc nhân thấy tên cầm đầu đã bị hạ, thì như rắn mất đầu, không còn tinh thần chiến đấu gì nữa, chưa tới một giờ cả bọn đã bị quân binh của Vương gia hoàn toàn khống chế.
Vị công tử kia tiện tay đưa thanh đao cho người thị vệ bên cạnh, rồi đi thẳng một mạch tới trước cửa viện, cất cao giọng:
“Nhi thần đến trễ, thỉnh mẫu phi thứ tội!”