Mục lục
[Dịch]Mộng Đẹp Tuyền Cơ - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Để ta ở cửa chờ, ta còn phải khách sáo với ngươi cái gì? Đến, Vương Vũ, giới thiệu cho ngươi một chút, đây là tiểu muội thân thiết của ta, gọi là Tạ Tuyền Cơ!” Dịch Thanh Vân đắc ý nói.

Vương Vũ gật đầu coi như chào hỏi, đối với người muội muội gương mặt xấu xí lại không cùng họ bỗng dưng nhảy ra của Dịch Thanh Vân, cũng không hỏi nhiều, chỉ là đem bọn họ mời đến phòng trong nhiệt tình khoản đãi.

Đang lúc Dịch Thanh Vân hỏi tình huống thân thể huynh trưởng của Vương Vũ, Vương Vũ thở dài một tiếng nói: “Vẫn là bộ dáng cũ, xem ra ta phải bắt chước Triệu Thất Vương gia lên núi Vân Vụ tìm cỏ Tử Dương.”

Tuyền Cơ nghe xong trong lòng có hơi chấn động, thuận miệng hỏi: “Vương đại ca, cỏ Tử Dương là cái gì vậy?”

Dịch Thanh Vân cười nói: “Vấn đề cây cỏ, ngươi nên hỏi đại ca ta, cỏ Tử Dương là tiên thảo của nhân gian, theo truyền thuyết có thể trị bách bệnh, chỉ là sinh trưởng ở trong núi Vân Vụ tại Kỉ quốc, trên núi Vân Vụ chứa đầy độc trùng độc thảo, khí độc đầm lầy, người bình thường đi lên mười người chết chín. Vài năm trước Triệu Thất Vương gia từng đi lên, năm mươi cao thủ lên núi, cuối cùng đi xuống chỉ có một mình hắn. Lạc Dương sư đệ nói có thể phối thuốc chữa khỏi bệnh của Vương lão ca, nhưng là cần ít nhất nửa năm thời gian, hiện tại chỉ sợ Vương lão ca chờ không kịp a!”

Tuyền Cơ sửng sốt, Triệu Kiến Thận thật sự không giống người sẽ đích thân mạo hiểm, từ trước đến giờ nhìn hắn đều là bộ dáng bày mưu nghĩ kế, tính toán kỹ càng.

Vương Vũ cười khổ nói: “Ta tự nhận võ công so ra kém Triệu Thất Vương gia, chính là nhìn thấy đại ca mỗi ngày trải qua nỗi khổ ốm đau, thật sự là, thật sự là… Ai!”

Tuyền Cơ nghĩ nghĩ nói: “Nếu Triệu thất Vương gia đã từng lên núi Vân Vụ lấy được cỏ Tử Dương, Vương đại ca sao không hỏi thăm một chút có còn thừa hay không?”

Vương Vũ nói: “Ta cũng từng hỏi thăm qua, nghe nói phần còn lại đều tiến cung, ta chỉ là một người bình thường, muốn lấy được vật ngự dụng, cũng không khác gì với lên núi Vân Vụ rồi.”

Tuyền Cơ im lặng, sau khi ăn xong trở lại trong phòng, hướng Dịch Thanh Vân hỏi: “Người của Trầm Kiếm hiện tại có thể tiếp tục tìm huynh gây phiền toái không?”

Dịch Thanh Vân nói: “Có a, còn hạ lệnh tất cả thương hộ của Trầm thị không được mua đồ ăn phấn hoa hương liệu của Phồn Tinh cốc, cũng may công việc kinh doanh chủ yếu của đại ca muội không phải là dựa vào Trầm gia.”

Tuyền Cơ nghĩ nghĩ nói: “Đại ca còn nhớ cây sáo Tử Vân Kim đã cho muội không? Cái đồ này có lai lịch như thế nào, đại ca biết không?”

Dịch Thanh Vân nói: “Biết a, đó là lễ vật tròn một tuổi cha muội tặng ta, ta vẫn luôn mang ở trên người, nói là có thể trừ tà, ta huấn luyện thật lâu mới làm cho bồ câu thuần dưỡng có phản ứng đối với đồ vật này.”

Tuyền Cơ âm thầm trợn mắt xem thường nói: “Đại ca đừng nhắc đến bồ câu này, đều là để lộ bí mật cuồng, muội dùng nó ba lần, hết hai lần nó hại muội xui xẻo rồi.”

Dịch Thanh Vân ngượng ngùng nói: “Đó là đối thủ rất giảo hoạt, người thường ai sẽ mỗi ngày nhìn chằm chằm mấy con chim đâu.”

Tuyền Cơ nghĩ nghĩ nói: “Đại ca, nếu ta nói dùng sáo Tử Vân Kim có thể giải quyết những người đó của Trầm gia, nói không chừng còn có thể đổi đến cỏ Tử Dương, huynh có bằng lòng đem nó chuyển giao cho người khác hay không?”

Dịch Thanh Vân nói: “Có chuyện tốt như vậy? Những người Trầm gia đó trừ bỏ có điều phiền, cũng thương tổn không đến ta. Nhưng mà nếu có thể đổi đến cỏ Tử Dương, cứu Vương lão ca một mạng, vậy sẽ đưa đi. Dù sao bảo bối trong nhà cha muội nhiều lắm, cũng không để ý cái này.”

Tuyền Cơ nói: “Dù sao cũng là lễ vật một tuổi của huynh a, có giá trị kỷ niệm.”

Dịch Thanh Vân giễu cợt nói: “Thôi đi, đều là vật ngoại thân.”

Tuyền Cơ gật đầu, tự đi viết một phong thư, nhờ người đưa đến nhà của quản sự Trầm thị ở địa phương này.

Mấy ngày sau, Triệu Kiến Thận đang trên đường quay về kinh nhận được văn kiện mật Trương Kiều Dư gián tiếp đưa đến, nói Tuyền Cơ nghĩ muốn lấy một thần khí trao đổi hai thứ khác của hắn.

Triệu Kiến Thận cũng không hỏi phải đổi cái gì liền ngắn gọn trực tiếp trả lời một câu “Không đổi!”, cũng không để ý tới nữa.

Bên kia Tuyền Cơ thu được hồi âm của Trầm thị, buồn bực nửa ngày, chính mình ngay cả yêu cầu cụ thể cũng chưa nhắc đến, liền bị từ chối trực tiếp như vậy, Triệu Kiến Thận người này, thật là thích mang thù.

Nhưng là không có đạo lý a, hắn tuy rằng không cần thiết vô cùng khẩn trương tìm tứ đại thần khí, nhưng là mấy thứ này nếu có thể hết thảy tới tay, đối với “nghiệp lớn” của hắn có trợ giúp rất lớn, vì sao hắn lại quả quyết cự tuyệt như vậy chứ? Hay là hắn chắc chắn trên tay nàng không có “Động Địa Trụ”?

Quên đi quên đi, nếu đường này không thông, vậy thì đành vậy đi, nếu giờ phút này lại cùng Triệu Kiến Thận tiếp xúc, chỉ sợ hắn sẽ đối phó nàng giống như đối phó Bạch Chí Dao, chuẩn bị cái bẫy làm cho nàng chui vào, chẳng những thảo luận điều kiện không xong, nói không chừng ngay cả lợi thế cũng bị lừa đi.

Tuyền Cơ đối với sự phúc hắc của Triệu Kiến Thận nghĩ lại còn rùng mình, liền trực tiếp đem kế hoạch sớm định ra buông tha, đổi thành mỗi ngày không có việc gì làm đều bắt Dịch Thanh Vân nghiên cứu đặc điểm sinh trưởng của cỏ Tử Dương và tin tức núi Vân Vụ, hy vọng có thể thu thập đến một ít, làm cho hành động xông vào núi của Vương Vũ thêm một phần nắm chắc. Mặt khác cũng làm cho hai người Vương, Dịch thông qua các loại quan hệ tiếp xúc với quyền quý của Kỉ quốc, hy vọng có thể thông qua những người này, hướng trong cung cầu đến cỏ Tử Dương.

Triệu Kiến Thận một mình trở lại kinh thành, bên người không có Tuyền Cơ, làm cho trong Vương phủ cùng Trầm thị rất nhiều người giật mình, nhưng do Triệu Chính lén cảnh cáo, không có người dám mở miệng nhắc tới tên Tạ Tuyền Cơ, sau khi Triệu Tư Viễn cùng Phụ vương đại náo một hồi, thái độ khác thường mỗi ngày đến luyện võ trường luyện công phát tiết, trời chưa tối thì chưa quay lại phủ, hai đứa con của Trương mẫu cũng đã trở lại bên người, cũng cười không phải thật vui vẻ, một mình Khả Nhi canh giữ trong Thính Tùng cư trống rỗng thê lương, các quản sự cửa hàng bạc mỗi ngày ủ rũ, đại môn rộng mở cũng vắng như chùa bà đanh, duy nhất âm thầm cao hứng chính là các nữ nhân ở hậu viện, một đám tràn đầy chờ mong, chờ Vương gia một lần nữa đi vào ôn nhu hương của các nàng.

Trương Kiều Dư thờ ơ lạnh nhạt. Từ lần trước Vương gia cự tuyệt đề nghị trao đổi của Tuyền Cơ, bên phía Tuyền Cơ cũng không còn có tin tức nữa, Vương gia cái gì cũng chưa nói, nhưng Trương Kiều Dư lại âm thầm thở dài, vốn là một cái cơ hội tốt, nhưng Vương gia lại cứ làm kiêu, giờ thì tốt rồi, hiện tại tiểu cô nương người ta không mắc câu, xem ngươi làm sao bây giờ?

Vương gia vẫn luôn âm thầm chú ý đến tin tức của Tuyền Cơ, chỉ là cho dù đối mặt hắn là lão sư kiêm phụ tá quan trọng nhất trước giờ cũng không nhắc đến. Nếu không phải hắn vừa lúc gián tiếp biết được Tuyền Cơ bọn họ cần gấp cỏ Tử Dương, lại nghe nói Vương gia sau khi quay về kinh từng vào cung yêu cầu Hoàng thượng không được đem cỏ Tử Dương ban cho bất luận kẻ nào, chỉ sợ bây giờ còn tưởng rằng Vương gia thật sự đối với giao dịch theo như lời Tuyền Cơ thật sự không có hứng thú.

“Tiên sinh suy nghĩ cái gì?” Triệu Kiến Thận đột nhiên hỏi, Trương Kiều Dư vội vàng hoàn hồn, tâm tư vừa chuyển nói: “Lão phu nhớ đến một cái chuyện xưa lúc trước Tạ quản sự nói đến.”

Hiện tại chỉ có Trương Kiều Dư dám không xem sắc mặt Triệu Kiến Thận, ở trước mặt hắn ngông nghênh nhắc đến Tuyền Cơ.

Triệu Kiến Thận nhướng mi “Nga” một tiếng, ý bảo hắn tiếp tục nói.

“Nói rằng có một thương nhân mặc áo bông dài gấp rút lên đường, Gió bắc cùng Mặt trời nhìn thấy, liền dùng hắn để đánh đố, ai có thể làm cho người này đem y phục cởi ra, chính là người lợi hại nhất. Gió bắc bắt đầu trước, dồn sức thổi mạnh, muốn đem một thân quần áo của người này thổi xuống dưới, thương nhân cảm thấy lạnh, sống chết nắm chặt quần áo không buông, trái lại buộc chặt hơn chút, đến phiên Mặt trời lên sân khấu thì không ngừng chiếu nắng, thương nhân càng đi càng nóng, nhịn không được liền đem quần áo từng cái từng cái cởi ra. Haha, kỳ thật Gió bắc cùng Mặt trời cũng không có ai cao ai thấp, chính là người sau phương pháp thích hợp, tự nhiên có thể đạt thành mục đích.” Trương Kiều Dư lưu loát kể lại chuyện xưa, giương mắt nhìn về phía Triệu Kiến Thận.

Triệu Kiến Thận thản nhiên cười nói: “Tiên sinh cảm thấy bổn vương đối với Tuyền Cơ dùng phương pháp sai lầm rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK