Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Với tuổi trẻ mà nói, đó thực sự là một cú shock đối với Vương Phong, vì vậy không chỉ có hắn mà dường như tất cả mọi người có ở đó đều mở vận tốc 100, lấy hết sức bình sinh để chạy.

Mặc đù không biết đã bao nhiêu phút trôi qua nhưng Vương Phong có thể cảm nhận được sự trôi mau của hời gian, đến bây giờ vẫn còn một tốp người, e là không đủ thời gian nữa rồi.

Vì vậy, hắn lại một lần nữa sử dụng tốc độ nhanh nhất của mình.

Hắn như chiếc bóng đen, trong phút chốc đã vượt lên đám người phía trước, có mấy người xuýt chút nữa cũng bị té ngã bởi sự nhanh như chớp của hắn.

“Nhanh quá.”

Khi bóng đen đó gần tới quảng trường, mấy ông sĩ quan cũng hết sức ngạc nhiên, trước đó họ chỉ mải nhìn mấy người ở phía trước mà không để ý rằng trong đám đông lại có người có thể di chuyển với tốc độ nhanh đến như vậy.

Tốc độ của Vương Phong thật sự quá nhanh, đến nỗi sự ma sát giữa vận tốc của hắn với không khí tạo ra một thứ âm thanh như tiếng pháo nổ bên tai vậy, thật khiến người ta kinh ngạc.

Vẫn còn nửa vòng sân nữa, Vương Phong nghiến một hơi, biết không còn đủ thời gian, hắn liền nhấp môi thì thầm: “Liều thôi.”

Lúc này, hắn dường như lấy hết sức bình sinh ra để di chuyển với tốc độ ánh sáng.

Tốc độ của hắn thực sự nhanh khủng khiếp, Vương Phong không biết bản thân đã chạy hết bao nhiêu thời gian, nói chung cho đến lúc hắn dừng lại, chỉ cảm thấy đôi chân như thể không còn là của mình nữa, hắn thở hồng hộc.

Hắn cảm giác bản thân dường như đã vượt quá cực hạn, nhưng có vẻ còn thiếu chút nữa, nếu như đột phá quá giới hạn, khả năng sau này hắn có thể không động đậy được nữa. Nếu như hắn không động đậy được nữa thì quỷ đã đến tìm đến hắn rồi, vì vậy không vượt quá giới hạn coi như cũng là một chuyện tốt.

Nhìn về phía sau, tên thứ hai đã bị hắn bỏ ra khá xa, bây giờ vẫn chưa chạy tới đích.

Dường như ánh mắt của tất cả các sĩ quan đều đổ dồn lên người Vương Phong với vẻ trầm trồ thán phục.

Người này di chuyển tốc độ rất nhanh, tưởng như là còn nhanh hơn tốc độ xe hơi nữa, rốt cuộc sao hắn có thể làm được?

Khoảng mười mấy giây sau, mấy người đằng sau mới lần lượt chạy tới đích, mệt muốn nằm bẹp trên đất, tình thế còn tệ hơn Vương Phong nữa.

Có lẽ tất cả sẽ bị loại, Vương Phong trong lòng cảm thấy chán nản.

Từng người từng người một, hai phút sau thì người cuối cùng đạt đến đích cuối, cuối cùng một trăm người cũng được coi là chạy xong.

Nhìn mọi người mệt thở không ra hơi, người thanh niên trên đài cao ho lên hai tiếng, sau đó mặt mày bình thản nói: “Lúc nãy tôi nhìn nhầm giờ rồi, đáng ra là mười phút.”

Vừa dứt lời, mấy người phía dưới tức phun máu, anh xem nhầm giờ thì có thể hại chết chúng tôi đấy, tý nữa thì mệt chết rồi.

“Được rồi, theo quy tắc, năm người cuối cùng bị loại, mọi người có thể về doanh trại của mình rồi, đợi năm sau thi tiếp.” Người thanh niên bắt đầu ra lệnh đào thải, không một chút lưu luyến.

Năm người bị đào thải tuy trên mặt không phục, nhưng họ cũng hiểu rằng do năng lực họ không đủ nên mới bị loại bỏ, vì vậy sắc mặt bọn họ dần dịu lại, sau đó lê tấm thân mệt mỏi rời khỏi đó.

Ngày đầu tiên, loại năm người, mười mấy ngày tiếp theo lại tiếp tục loại, hơn một trăm người, có bảy mươi lăm người đã trở thanh nhân viên bị sa thải rồi, đây chỉ mới là bắt đầu.

“Được rồi, tên mọi người đã được ghi tên trên bảng thành tích, mọi người cũng có thể nghỉ ngơi rồi, đợi đến bài kiểm tra ngày mai.” Nói xong, người thanh niên liền rời khỏi đó.

Đứng đầu đương nhiên thuộc về Vương Phong, hắn cách người về thứ hai hơn mười giây, tính theo tốc độ của bọn họ thì khoảng cách này cũng phải hơn hai ngàn mét, đây thực sự không phải là một khoảng cách nhỏ.

Kéo theo sự mệt mỏi, Vương Phong cũng chẳng đi xem bảng điểm nữa mà trực tiếp về chỗ ở của mình luôn.

Hôm nay, hắn mệt gần chết, chân gần như mỏi rời ra, vì vậy sau khi trở về liền nằm lên giường nghỉ ngơi, không đi đâu cả.

Ngày thứ hai, bọn họ từ rất sớm đã bị gọi dậy, tham gia kì thi thứ hai.

Còn về bảng thanh tích kia, Vương Phong vô tình lướt mắt qua, phát hiện tên mình nằm ở hàng đầu tiên, nhưng làm hắn có chút kinh ngạc là cô gái xinh đẹp Đông Phương Ngọc Nhi lại đứng thứ năm, quả nhiên sức mạnh của phụ nữ không thua kém gì đấng mày râu.

Ngày thứ hai, như lệ thường bọn họ sẽ thi bắn súng, là một người quân nhân, sức khỏe đương nhiên trọng yếu nhưng về kĩ năng sử dụng súng cũng không kém phần quan trọng.

Nếu như đến cây súng còn không biết bắn thì sớm muộn gì cũng mất mạng dưới đạn của kẻ khác.

Đây chính là loại vũ khí kinh điển xa xưa mà người quân nhân thường mang theo.

Đến trường bắn, ở đây có tổng cộng hơn mười cái bia để bọn họ bắn, hồng tâm mười điểm, ra ngoài không điểm, chẳng khác gì trên truyền hình TV cả.

Chỉ có điều, làm Vương Phong khóc thầm trong lòng cung chính là điều này, tuy đã từng thấy súng nhưng hắn lại chưa bao giờ thử qua, lần này nguy cơ bị đào thải là rất cao.

Hơn một trăm người, lần lượt dùng súng bắn bào bia, dựa vào điểm số mà sắp xếp.

Người thi đầu không phải là Vương Phong nên hắn có thể đứng một bên quan sát, không thể không nói rằng, những người quân nhân tinh anh này rất có bản lĩnh, bắn súng cũng rất có thần, đều trên chín mươi điểm, cực kì chính xác khiến Vương Phong trong lòng bái phục.

Sau đó lại tiếp tục tiến hành khảo sát, trừ một quân nhân thất thủ chỉ đạt chín mươi điểm trở xuống thì còn lại đều là hơn chín mươi điểm, thậm chí còn có người full điểm.

Có hai người full điểm, một người Vương Phong chẳng có chút ấn tượng gì, còn người kia là người đứng thứ hai hôm qua.

Hắn chính mắt thấy người này đạt đến đích cuối cùng, không ngờ bắn súng cũng lợi hại như vậy.

Nếu như thi bắn súng với hắn, Vương Phong chắc chắn sẽ thua.

Vương Phong được xếp thi vào đợt cuối cùng, mà người thi vào cùng đợt với hắn, đứng cạnh hắn lại là nữ thần trong quân đội - Đông Phương Ngọc Nhi, thực sự kiến hắn không lường trước được.

“Không ngờ cô ta trốn kỹ vậy.” Vương Phong buột miệng nói một câu, sau đó mới cầm lấy súng của mình, quay qua một bên, hỏi Đông Phương Ngọc Nhi: “Người đẹp, súng này dùng như thế nào nhỉ?”

“Anh không biết dùng à?” Nghe thấy câu hỏi của Vương Phong, Đông Phương Ngọc Nhi giật mình, một người quân nhân đến súng cũng không biết dùng, chẳng phải đang có ý bỡn cợt cô sao?

Vì vậy cô không những không có thiện cảm với Vương Phong mà còn trở nên lạnh lùng hơn, không ngờ lại dùng cách này để bắt chuyện, thật khiến người khác cảm thấy buồn nôn.

“Haiz… thật sự là không biết mà.” Vương Phong lắc đầu, sau đó nói: “Tôi nói đây là lần đầu tôi dùng súng, cô có tin không?”

“Không tin.” Đông Phương Ngọc Nhi lạnh lùng nói, sau đó không quan tâm đến Vương Phong nữa, bắt đầu ngắm bắn.

Vừa dứt mười tiếng súng, kết quả bắn súng của Đông Phương Ngọc Nhi vừa có, chín mươi chín điểm, chỉ còn thiếu một điểm nữa là full rồi, cũng coi như khiến người ta nể phục, dù sao cô ta cũng là con gái.

“Sao anh còn chưa bắn?” Bỏ súng xuống, Đông Phương Ngọc Nhi nhìn Vương Phong mặt mũi nhăn nhó đang đứng bên cạnh, nhíu mày hỏi.

“Không phải tôi không muốn bắn, mà là khẩu súng này bắn không được.” Vương Phong lên tiếng.

Súng của mấy người trên ti vi tự bắn được mà, bởi vậy mới nói bắn súng xưa nay đâu phải là chuyện dễ, hắn thật muốn mắng chết mấy người trên ti vi, thật biết troll người khác.

Haha!

Nghe Vương Phong nói, Đông Phương Ngọc Nhi cười khì khì, lúc này cô mới tin Vương Phong thật sự không biết dùng súng thật, vì giờ mọi người đều ngắm bắn xong hết rồi, chỉ còn mỗi mình hắn đang nằm trên đất ngắm bắn.

Vì vậy, ánh mắt mọi người lúc này đều đổ dồn lên người Vương Phong, nghi ngờ tại sao hắn vẫn chưa bắn.

“Anh vẫn chưa mở chốt an toàn mà, anh thử mở cái chốt an toàn ra coi.” Vừa nói Đông Phương Ngọc Nhi vừa lấy khẩu súng của mình khác làm mẫu cho Vương Phong.

“Cảm ơn người đẹp.” Từ từ đứng dậy, gương mặt Vương Phong lúc này có chút ngại ngùng, bởi ánh mắt của hầu hết mọi người đều đang chăm chú vào hắn.

“Để tôi thử xem.” Nói rồi hắn xoay người, ngắm bắn cái bia cách đó hơn hai trăm mét.

Nhưng hắn không nằm bắn mà cứ đứng như vậy rồi bóp cò.

Tiếng súng vang lên, mang theo âm thanh thê lương, Vương Phong không kịp phòng trước, chút nữa thì bị giật ngửa về phía sau.

Nhìn tấm bia mà mình vừa bắn vào, lúc này hắn mới phào nhẹ nhõm, may mà bắn trúng bia, nếu bắn lệch ra ngoài nữa thì thật mất mặt.

Phát súng này là Vương Phong bắn đại, may mà hên nên bắn trúng hồng tâm nên mới đạt mười điểm.

Trong lòng Vương Phong hồ hởi, còn mọi người xung quanh không nhịn được mà thốt lên kinh ngạc, nằm ngắm bắn là cách bắn có hiệu quả nhất, bởi như vậy có thể giảm nhiều nhất những lỗi khi bắn súng, đạt điểm số cao nhất.

Nhưng hắn đứng như vậy, bắn đại một phát cũng có thể trúng vào hồng tâm, đây là điều không phải ai cũng làm được.

Hơn nữa Vương Phong vì lực lúc bóp cò súng quá mạnh mà bị giật về phía sau, ngồi phịch lên đất, điều này có thể nhận thấy rằng hắn căn bản không biết dùng súng, một phát súng mười điểm, chỉ có thể nói rằng hên mà thôi.

“Vậy mà cũng trúng sao?” Nhìn thấy điểm trên bia, Đông Phương Ngọc Nhi trầm trồ về vận may của Vương Phong.

“Vậy phải làm như thế nào?” Vương Phong hỏi.

“Anh nên tĩnh tâm ngắm vào mục tiêu, không được nóng vội, sau đó mới bóp cò.”, Đông Phương Ngọc Nhi giải thích.

“Có phải như thế này không?” Nói rồi Vương Phong lại bóp cò nổ phát súng thứ hai.

“Lại là mười điểm?” Lúc này, mọi người không còn nghi rằng số hắn may mắn nữa, một lần mười điểm có thể nói là may mắn nhưng hai lần đều như vậy, ai dám nói mình hên như vậy chứ?

“Anh…” Thấy Vương Phong tùy tiện bóp cò, Đông Phương Ngọc Nhi tức muốn hộc máu, hóa ra lời nói của mình là vô ích.

Nhưng hắn cũng hên quá rồi, hai lần đều mười điểm.

“Còn tám lần bắn nữa.” Vương Phong nói, sau đó cứ như vậy bắn liên tục tám phát.

Tiếng súng vang xa, nhưng những người có mặt ở đó đều ngẩn người ra, vì nhìn có vẻ như Vương Phong tùy tiện bóp cò nhưng độ chính ác lại rất cao, không ngờ không có phát nào lệch bia cả, tất cả đều bắn vào hồng tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK