Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Thấu Thị
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đại ca, ngài chậm lại chút đã.” Lúc này một tên đàn em nói, trên mặt đầy ần cần.

“Cút sang một bên, tao vẫn chưa say.” Tên thanh niên cởi trần này đẩy tên đàn em đang cố gắng giúp hắn sang một bên. Sau đó cười xấu xa đi đến trước mặt hai người Bối Vân Tuyết và Tử Sa.

“Hehe, hai cô gái xinh đẹp, không biết bao nhiêu tiền một đêm?” Đứng trước mặt Bối Vân Tuyết và Tử Sa, miệng tên thanh niên này đầy mùi rượu nói.

“Mời tránh ra chỗ khác, đừng làm phiền chúng tôi ăn cơm.” Bối Vân Tuyết nhìn tên thanh niên này một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ chán ghét, lạnh lùng nói.

“Gì cơ? Một đứa con gái làm nghề này mà cũng to gan như thế sao? Lẽ nào cô không biết tôi là Giang Bả Tử sao? Cô có tin rằng tôi hiện tại có thể gọi người đến bắt cô không?” Thanh niên này quát to, dọa đến những thực khách trong nhà hàng cũng bỏ đi hết, không dám ở lại nơi này.

“Anh Hồ, đây là tiền bảo kê tháng này của quán em, bọn họ chỉ là khách thôi, anh xem có phải đừng nên làm khó bọn họ không?” Lúc này ông chủ của quán này chạy đến vội vàng lấy tiền trong túi mình một vài tờ giấy đỏ rực, trên mặt cười ninh nọt nói.

“Cút.” Nhìn thấy ông chủ nhà hàng, tên anh Hồ này tát vào mặt ông chủ một cái khiến ông ta ngã lăn ra đất.

“Tao muốn làm gì còn phải được mày cho phép sao? Nếu không phải hôm nay tao đang vui thì cái quán chết tiệt này cũng đừng hòng tiếp tục mở.” Tên thanh niên này quát to, vô cùng phách lối.

“Vâng vâng vâng.” Tuy bị tên thanh niên tát một cái nhưng ông chủ này một chút tức giận cũng không dám để lộ ra. Không ngừng cười làm lành với tên anh Hồ này.

Đồng thời ông chủ này còn nháy mắt ra hiệu với bọn người Vương Phong mau chóng rời khỏi chỗ này.

“Cô gái xinh đẹp, mau nói bao nhiêu tiền một đêm. Anh không nhịn được muốn vui vẻ một chút.” Tên anh Hồ này nói, căn bản cũng không chú ý tới khuôn mặt Vương Phong lúc này càng ngày càng lạnh.

Ngay trước mặt hắn mà lại dám đùa giỡn với chị Tuyết như thế. Vương Phong cảm thấy trong lòng hắn không thể kiềm chế được muốn giết người.

Ngoại trừ cha mẹ quan trong nhất thì chị Tuyết là người phụ nữa quan trọng nhất trong cuộc đời hắn, Vương Phong không cho phép chị ấy phải chịu đựng một chút tổn thương nào.

Đây chính là “vẩy ngược” của hắn, bất cứ ai dám chạm vào đều phải trả một cái giá vô cùng đắt.

“Nhắc lại một lần nữa, đừng làm phiền chúng tôi dùng cơm bằng không tôi liền gọi cảnh sát đến bắt các người.” Bối Vân Tuyết nói, sắc mặt vô cùng lạnh lùng.

“Đúng vậy, tên lưu manh thối tha này mau cút sang một bên, cũng không biết nhìn xem bản thân là loại người gì. Nhìn thấy cậu tôi cũng ăn mất ngon.” Lúc này, Tử Sa cũng hét lên khiến ông chủ gian hàng này không ngừng than khổ.

Bà nhỏ của tôi ơi, cô thực sự không biết rằng người trước mắt này là ai sao, chọc hắn ta giận có thể còn cái để ăn sao?

Quả nhiên nghe thấy lời của Tử Sa nói, mắt tên thanh niên này trợn to, sau đó nói bằng một giọng gầm gừ: “Mày nói cái gì? Nói lại lần nữa tao nghe thử?”

“Nói thì nói, mày còn nghĩ rằng chị mày sợ mày à? Mày cái thằng lưu manh thối tha này, biến thái muốn chết. Nhanh nhanh cút đi, nhìn mày làm tao cảm thấy ghê tởm.” Tử Sa đứng dậy chỉ vào mặt tên thanh niên này mắng to.

Mặc dù Tử Sa vô cùng nghe lời Vương Phong, thậm chí cũng không dám chọc hắn tức giận nhưng đối với loại người này, cô cũng không dễ chịu như vậy.

Thân là một con gái trong một gia đình giàu có, tính khí con nhà giàu cũng không phải chuyện giỡn, ngay lúc này tính tình của cô đang bộc phát căn bản không sợ tên đàn ông này.

“Con điếm này, hôm nay tao không thể không đánh chết mày.” Thanh niên mắng to rồi giơ bàn tay lên.

Chẳng qua tay hắn ta căn bản chưa chạm tới được Tử Sa thì khuôn mặt hắn ta đã hiện lên vẻ đau đớn, la to: “Mau buông tay tao ra.”

Lúc này người ra tay đương nhiên chính là Vương Phong, tên thanh niên này ăn nói vô cùng mất dạy thì thôi đi, hiện tại còn muốn đánh người khác đúng là không xem ai ra gì.

“Muốn tao buông tay ra cũng được, mày quỳ trên mặt đất xin lỗi đi.” Vương Phong bình tĩnh nói.

“Khốn kiếp, mày có biết tao là…”

Rắc rắc!

Tên thanh niên còn chưa nói xong thì bỗng nhiên có tiếng xương gãy vang lên, cánh tay của hắn ta bị Vương Phong bẻ thành một vòng cung gãy vụn.

Bụp!

Điều này vẫn không tính là gì, bẻ gãy cổ tay hắn ta, thêm một chai bia hung hăng đập xuống đầu hắn. Máu tươi từ trên đầu hắn chảy xuống thành dòng.

“Xin lỗi.” Giọng của Vương Phong vẫn bình tĩnh, tuy nhiên trong giọng nói vô cùng lạnh lùng, làm cho nhiệt độ xung quanh thật sự hạ xuống đi mấy độ.

“Đánh nó cho tao.” Nghe được lời nói của Vương Phong, tên thanh niên này không những không xin lỗi mà ngược lại vẫn lớn tiếng kêu đàn em của hắn ta ra tay.

“Lên.” Đại ca bị người khác đánh cho nên mất tên đàn em giờ phút này cũng không do dự toàn bộ đều xông lên.

Nhưng mà bọn chúng chỉ là một lũ lưu manh côn đồ bình thường, sao có thể là đối thủ của Vương Phong.

Tuy hiện tại Vương Phong vô cùng yếu nhưng nhưng hắn vẫn tiếp tục tu luyện ngoại kình đến giai đoạn cuối, hắn muốn đối phó với mấy tên côn đồ nhỏ bé này là chuyện quá dễ dàng.

Có rất nhiều tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên bờ sông, những tên côn đồ hiện tại bị Vương Phong đánh đều nằm bò lăn không đứng dậy được, không phải gãy tay thì cũng là gãy chân. Bọn chúng nằm trên mặt đất liên tục rên rỉ.

“Xin lỗi.” Vương Phong lại nói một lần nữa vô cùng bình tĩnh.

“Khốn kiếp.” Tên thanh niên kêu to, lúc nãy còn say sưa nay đã hoàn toàn tỉnh lại, giơ tay còn lại lên muốn đánh Vương Phong.

Rắc rắc!

Đối với loại đánh lén này Vương Phong nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp dùng một quyền đánh vào tay hắn đến trật khớp.

“Tao nói lại một lần cuối cùng, xin lỗi.” Giọng Vương Phong vô cùng lạnh lẽo thấu xương tủy.

“Tao có chết cũng sẽ không xin lỗi.” Tên thanh niên hét to nhất định không chịu quỳ xuống.

“Mày đã muốn chết thì tao sẽ đáp ứng mày.” Thấy tên thanh niên này thật sự đang muốn tìm cái chết, Vương Phong cũng không quá nhiều lời với hắn ta, trực tiếp ném hắn ta xuống đất, tiếp theo sau hắn cúi xuống nhặt lên một mảnh vỡ của chai bia.

“Cầu xin cậu đừng giết người ở đây.” Nhìn thấy Vương Phong có vẻ như là muốn giết người thật, ông chủ gian hàng bị dọa đến nỗi trực tiếp quỳ trên đất chặn Vương Phong lại, không để cho hắn nhặt mảnh vỡ của chai bia kia.

“Vương Phong, thôi đi anh, dù sao cũng đã dạy cho hắn ta một bài học rồi.” Lúc này Bối Vân Tuyết cũng nói, không muốn nhìn thấy Vương Phong giết người nên giữ chặt lấy hắn.

“Đúng thế, mong cậu mở lòng từ bi mà tha cho nó đi.” Ông chủ gian hàng giờ phút này cũng đang cầu xin, hy vọng Vương Phong dừng tay lại.

Nếu có người chết ở chỗ này, sau này cảnh sát điều tra ông khẳng định sẽ bắt ông nhận trách nhiệm. Ông chẳng qua chỉ là một ông chủ một gian hàng nhỏ, sao có thể bồi thường nổi?

Mặc dù ông cũng vô cùng căm giận tên ngu ngốc đáng chết này nhưng hiên tại ông lại không thể không ngăn cản Vương Phong giết thằng ngu này.

“Thôi vậy.” Nhìn thấy hai người bọn họ đều cầu xin hắn, Vương Phong cũng lười tự mình ra tay giết chết thằng nhóc này. Hắn ta chẳng qua chỉ là một tên côn đồ mà thôi, hơn nữa còn là loại người ít có ảnh hưởng nhất, giết những loại người như thế này chỉ thêm bẩn tay hắn.

Vứt mảnh vỡ chai bia trên mặt đất, Vương Phong lấy tiền từ trong túi ra một cọc tiền lớn đặt trên bàn rồi nói: “Ông chủ, số tiền này là tôi bồi thường đồ đạc bị hư hại, ông lấy dọn dẹp chỗ này một chút đi.”

“Được được được.” Thấy Vương Phong không ra tay, ông chủ này cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.

“Chị Tuyết, hai người lên xe trước đi, em đi gọi điện thoại để cho người đến xử lý một chút.” Nói xong Vương Phong trực tiếp đi ra phía bên kia của bờ sông gọi điện thoại cho Hà Thiên.

Điện thoại vẫn như cũ rất nhanh liền có thể kết nối, Hà Thiên không có đang tu luyện.

“Em trai, có chuyện gì không?” Giọng nói Hà Thiên hơi nghi ngờ vang lên.

“Cũng không có chuyện gì nhiều, chỉ là muốn anh giúp em một chuyện nhỏ.” Vương Phong từ tốn nói.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tôi nhất định sẽ cậu chú xử lý.”

“Em có xử lý một vài tên ở bờ sông, bọn chúng hạ nhục chị Tuyết, anh cho người đến xử lý tụi nó một chút, em không muốn nhìn thấy bọn chúng thêm lần nào nữa.” Nói xong Vương Phong đọc địa chỉ nơi này, hắn biết rằng dù sao người của Hà Thiên cũng sẽ tìm đến nơi này.

“Chuyện nhỏ thôi mà, tôi lập tức liền cho đàn em đi giải quyết.” Hà Thiên nói, hiểu lời nói của Vương Phong có ý nghĩa gì.

Nếu không muốn nhìn thấy bọn chúng nữa vậy liền để bọn chúng biến mất khỏi thế giới này, chẳng qua là chết mấy tên lưu manh thôi, không có ảnh hưởng gì to lớn.

“Vậy anh tiếp tục tu luyện đi, em không làm phiền anh nữa.” Nói xong, Vương Phong trực tiếp ngắt điện thoại, nở nụ cười trên mặt rồi đi về phía của hai người Bối Vân Tuyết.

“Đi thôi, chúng ta có thể quay trở về rồi.” Vương Phong nói, sau đó ngồi vào trong xe.

“Anh gọi điện cho ai vậy?” Bối Vân Tuyết bỗng nhiên dò hỏi.

“Anh gọi điện cho đại ca, những tên này đều là người dưới quyền của anh ấy, anh đương nhiên muốn anh ấy xử lý rồi.” Vương Phong cười rồi khởi động máy xe.

Về phần đám người vẫn còn ở lại gian hàng đồ ăn đó thì Vương Phong đã không còn gặp lại bọn họ nữa. Bởi vì hắn biết chắc những tên này không có khả năng lại nhìn thấy được ánh sáng mặt trời ngày mai nữa.

Trêu chọc hắn, hắn có thể nhịn nhưng mà hạ nhục chị Tuyết thì giống như dùng dao đâm vào ngực hắn vậy, hắn có thể buông tha cho bọn chúng mới là lạ.

Dù sao đây cũng là do bọn chúng lựa chọn được chết, không thể trách người khác được.

Về đến nhà, thời gian cũng đã gần hai giờ sáng cho nên Vương Phong nhanh chóng tắm rửa một chút rồi trở về phòng của mình, yên lặng tu luyện.

Hôm nay đấu một trận, tuy hắn bị thương rất nặng nhưng ngược lại cũng thu hoạch được không ít. Ngay từ lúc vừa mới hắn đã mắc phải một sai lầm vô cùng to lớn chính là dùng toàn bộ sức lực của bản thân.

Mặc dù trận này hắn chiến thắng Cổ Tu nhưng sau trận này hắn suýt chút nữa bị phế toàn bộ. Nếu như không phải may mắn đột phá được cảnh giới, hắn chỉ sợ không còn cách nào có thể đánh bại Phương Thành.

Mà trận chiến này cũng giúp hắn trau dồi nhiều kiến thức phong phú hơn, biết được kinh nghiệm chiến đấu của bản thân là một điểm yếu. Nếu không phải hắn tu luyện Hình Ý Quyền, hôm nay có khả năng ngay cả Cổ Tu hắn cũng không đánh nổi.

Một đêm vô cùng yên tĩnh, sát thủ Thiên Võng đã được hắn giải quyết rồi. Hiện tại cảnh sát của toàn bộ thành phố Trúc Hải cũng đang được điều động để quan sát bọn họ. Muốn bọn họ trong một khoảng thời gian ngắn không được có hành động kỳ lạ nào.

Rạng sáng ngày thứ hai, Vương Phong thức dậy sớm mua bữa sáng về cho bọn họ, bản thân hắn ăn một chút liền đi ra ngoài làm việc.

Hắn đưa Từ Hải Giang từ quận Thanh đến nơi này, cũng không có quên lúc đó đã hứa hẹn với cậu ta. Hắn phải rời khỏi nơi này giải quyết chuyện của cậu ta mới được.

Để cậu ta mua tiếp cửa hàng khác kế tiếp không biết cần bao nhiêu tiền nhưng lúc trước cũng đã lỡ miệng nói nên Vương Phong cũng sẽ không đổi ý.

Mặc dù có thể tiết kiệm tiền nhưng chỉ cần nhà vẫn còn thì hắn cũng không bị thua lỗ bao nhiêu, thậm chí Từ Hải Giang không có năng lực để điều hành cửa hàng kia thì cũng xem như đây là Vương Phong báo đáp cậu ta lúc trước đã có ơn cho hắn một chỗ trốn.

Có một câu nói rất hay, cho đi một giọt nước trả lại cả dòng sông. Vương Phong chính là loại người này.

Chứa chấp tội phạm là tội lớn mà cậu ta lại còn chứa chấp hắn vì thế cậu ta đáng giá để Vương Phong chi tiền ra.

Từ Hải Giang được Hà Thiên bố trí cho một vị trí trong một khách sạn năm sao nhưng lúc Vương Phong tới khách sạn này thì Từ Hải Giang vẫn còn ngủ chưa dậy.

Làm cho cậu ta tỉnh lại, Vương Phong chầm chậm nói: “Không phải cậu muốn tôi mua cho cậu một cửa hàng sao? Mau tỉnh dậy.”

“Vương Phong?” Nhìn thấy Vương Phong, Từ Hải Giang dụi mắt một chút, nghi ngờ bản thân có phải lại nằm mơ hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK