Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Uông Tiểu Bình không thèm ăn điểm tâm sáng, Lương Kiến Lan ở bên tai càm ràm cô cả đêm, cô cũng đã nghe cả đêm, cô biết đây là vì mẹ muốn tốt cho cô, thế nhưng cô không cam lòng! Này phải làm sao đây? Cả ngày hôm qua ở trong đồn cảnh sát làm cô bị sợ hãi, cô nghĩ lần này mình chết chắc rồi, thế nhưng vì sao Lương Văn Long lại đến tiếp cô ra, dù sao thì cô cũng đã làm hại em gái của anh ta mà! Chẳng lẽ anh ta một chút cũng không ngại? Cô chính là nghĩ như vậy, lúc đó cũng đã hỏi ra rồi, đáng tiếc Lương Văn Long một chữ cũng không thèm nói với cô.

"Mẹ, con đi học, mẹ cứ ăn cơm trước đi." Lương Kiến Lan thấy con gái không ăn sáng cũng không có khẩu vị, bữa sáng liền như vậy mà bày trên bày, Uông Hạo Binh lại sẽ không bạc bãi bản thân, không ai ăn thì mình ông ta ăn cũng rất vui vẻ.

Uông Tiểu Bình mang đồ ra khỏi phòng, mắt nhìn Uông Hạo Binh đang ăn uống ngon lành, trong lòng liền nhịn không được dâng lên hận ý, tối hôm qua cô cũng đã biết rõ, mình được ra ngoài chính là kết quả do mẹ nhiều lần cầu xin ông ngoại. Còn chính bố ruột của bản thân thì ngay cả một nét mặt cũng không có chút biểu lộ, ngay cả sau khi mình về nhà, cũng không hề có một câu an ủi, thậm chí còn nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo như kẻ thù, Uông Tiểu Bình biết rõ, đây là ông ấy đã đem toàn bộ tội lỗi đánh mất công việc đổ lên đầu của cô rồi, hơn nữa lần này vì muốn mình được thả ra, mẹ đã đồng ý sẽ triệt để cắt đứt quan hệ với nhà ông ngoại, bố liền càng nhìn cô không vừa mắt, hôm nay coi như cô đã thấy rõ, mặc kệ trước kia bố cô đối đãi với mẹ và mình tốt như thế nào, thế nhưng một khi đã mất đi cây to là ông ngoại này, thì mẹ con cô ở trong mắt ông ấy liền không đáng một đồng.

Kinh Thành, trong Trường Trung Học Số 3, Uông Tiểu Bình đợi sau khi tiếng chuông reo lên mới vào lớp, mọi người trong lớp thấy cô đều vô cùng kinh ngạc, thỉnh thoảng còn sẽ có người khinh bỉ bĩu môi, trong lòng mọi người nhao nhao suy đoán: Cũng không biết là rốt cuộc cô đã làm ra việc gì mới có thể làm cho các sát đến bắt đi, hôm nay cô còn dám đến đi học. Vì vậy học sinh trong lớp liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận, hiện tại Uông Tiểu Bình đã mười phần mẫn cảm, lời xì xào bàn tán phía dưới lại thỉnh thoảng truyền vào trong tai cô, nhưng là cô lại không thể phản bác, trái lại còn phải làm bộ như không nghe thấy, bây giờ đối với cô thì thành tích học tập mới là quan trọng nhất, cô cũng không có thừa thời gian để lãng phí.

Tiết thứ nhất chính là giờ Toán của chủ nhiệm lớp, thầy Lưu khoan thai đến chậm, sau khi vào lớp thì nhìn quanh phòng một vòng, không ngờ lại phát hiện hôm nay Uông Tiểu Bình đã đến đi học, tuy rằng ông cũng biết là hôm thứ ba Tiểu Bình bị cảnh sát bắt mang đi, nhưng mà học sinh này để lại cho ông ấn tượng cũng không tệ lắm, dù sao thì bình thường thành tích rất tốt, lại chịu khó nỗ lực, học trò như vậy ở trong mắt giáo viên chính là học sinh tốt. Sau khi tan học, thầy Lưu gọi Uông Tiểu Bình vào văn phòng: "Chuyện của em đã giải quyết xong rồi sao?"

Uông Tiểu Bình nói: " "Đã không sao rồi ạ."

"Thầy không quan tâm là đến cùng đã xảy ra chuyện gì, hôm nay em đã đến đi học, vậy thì nên đặt toàn bộ tinh lực của mình lên việc học, còn không đến một tháng thì Kỳ thì Đại học sẽ bắt đầu, thành tích của em ở trong lớp cũng không tệ, thầy hy vọng em có thể cố gắng nỗ lực thật tốt, tranh thủ thi được một trường Đại học lý tưởng, em có thể làm được không?"

Uông Tiểu Bình không nghĩ tới lúc này cô lại có thể nhận được sự cỗ vũ từ thầy chủ nhiệm, nhớ lại buổi sáng bố nhìn cô bằng ánh mắt oán hận, cô đột nhiên cảm thấy ngoại trừ mẹ thì bên ngoài vẫn còn có người không vứt bỏ mình, cô lập tức trả lời: "Thầy Lưu, em có thể làm được, thầy yên tâm em nhất định sẽ cố gắng nỗ lực, tuyệt đối sẽ không để cho thầy phải thất vọng."

Thầy Lưu có vẻ vô cùng hài lòng với phản ứng của cô, gật đầu "Ừ" một tiếng, sau đó lại dặn dò cô một ít chuyện học hành, mắt thấy tiết thứ hai liền sắp bắt đầu, mới để cho Uông Tiểu Bình trở về lớp.

Từ văn phòng trở về, Uông Tiểu Bình bước đi rất nhanh, cô đã nhận được sự cỗ vũ của thầy Lưu, dường như mọi lo lắng trong lòng đều đã bị quét sạch, cô phát hiện bây giờ cô không còn để ý đến những người đang chỉ chỉ trỏ trỏ bản thân, cô muốn có thể lập tức trở về nỗ lực học tập, sau đó thi ra một cái thành tích thật tốt để cho những người chỉ chỏ đó xem, Uông Tiểu Bình cô - không có dễ dàng bị đánh sụp như vậy.

Buổi sáng thứ sáu, người nhà muốn đưa Lương Văn Long đến sân bay, Lương Văn Long chết sống không cho, cuối cùng cũng quần không lại đại biểu Lương Nhất Nhất của cả nhà. Ly biệt là nhất định phải có, nhưng bây giờ lại không phải là lúc để bốc đồng, nam nhi chí tại bốn phương, đối với Lương Văn Long mà nói, thì trong bộ đội mới là nơi để anh phát triển, chỉ có người nhà luôn ủng hộ, thì anh mới có thể chuyên tâm không bị xao lãng. Lão gia tử đối với việc cháu trai rời đi cũng không có thể hiện quá nhiều tâm tình, nhưng là nhìn đôi tay đang cầm chặt tay Lương Văn Long kia, thì có thể thấy được, trong lòng của ông không hề bình tĩnh như vẻ ngoài như vậy. Trong sảnh chờ ở sân bay, anh em hai người lại dặn dò lẫn nhau một phen, thời gian vừa đến, Lương Nhất Nhất đưa mắt nhìn theo bóng lưng Lương Văn Long lên máy bay.

Sau khi tiễn xong Lương Văn Long, sinh hoạt của Lương Nhất Nhất liền tiến vào trạng thái nhàn nhã, buổi tối tu luyện, buổi sáng rèn luyện, ban ngày ngủ đã rồi lại tỉnh, lấy sách vở ra nhìn xem, làm tiếp hai bộ bài tập, dù sao thì cô cũng đã hứa với bố mẹ là sẽ không để thành tích bị trượt, nói được thì phải làm được. Thỉnh thoảng lại chơi hai ván cờ với lão gia tử, thời gian tùy ý trôi qua, ngẫu nhiên còn có thể nghe được một ít về tiến triển của chuyện gián điệp, đương nhiên những chuyện này không thể nào có trên TV được, chỉ có thể nghe được đôi lời trong lúc mấy người lão gia tử nói chuyện phiếm, bất quá Lương Nhất Nhất cũng không quá để ý đến những thứ này, dù sao thì cô cũng biết rõ những người kia không một ai sẽ có kết cục tốt! Nhất là hai người Lương Điền Tín Nhị và Trương Kính Nghiệp kia, đoán chừng bọn họ không thể thoát khỏi hình phạt cái chết.

Trong trụ sở huấn luyện nào đó giấu ở núi lớn.

Vũ Chính Lương vừa kết thúc nhiệm vụ tiêu diệt một đội buôn ma túy ở biên cảnh, ước chừng đám người kia có hơn bốn mươi người. Cầm đầu là một quân nhân Anh quốc đã xuất ngũ, tên là Eisen Hall, bởi vì lúc ở trong quân đội không cẩn thận đả thương người nên bị ép xuất ngũ, về sau hắn đã thu phục được một tên lính đánh thuê, hơn nữa đã tuyển thêm không ít đám người cùng hung cực ác nhập bọn, bắt đầu sinh ý với thuốc phiện. Lòng dạ những người này vô cùng độc ác, nguyên nhân bởi vì trong đó có không ít quân nhân xuất ngũ và lính đánh thuê, nên năng lực trinh sát của bọn chúng đặc biệt mạnh mẽ, không những ở tỉnh Y biên giới nước ta buôn bán thuốc phiện, mà còn cướp bắt, giết hại cư dân địa phương. Sau khi cảnh sát tỉnh Y tra ra chuyện, liền trước sau mấy lần tiến hành truy bắt bọn này, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì. Hơn nữa tại trong quá trình truy bắt, có bốn người cảnh sát đã bị giết hại. Vì vậy tình huống ở đây liền được nhanh chóng phản ánh lại với lãnh đạo, cuối cùng liền giao cho Kỳ Lân, bản thân bộ đội đặc chủng Kỳ Lân có tính đặc thù nhất định, họ cũng không phụ thuộc bất kỳ quân khu nào, mà là do người phụ trách trực tiếp của bọn họ sai bảo, Vũ Chính Lương cùng mười đội viên ẩn núp ở sơn thôn M tỉnh Y đến tám, chín ngày trời, điều tra hết thảy tình huống của đám người này, sau đó trải qua một lần nữa bố trí cẩn thận mới có thể xóa sạch đội buôn lậu hơn bốn mươi người này, thế nhưng không được hoàn mỹ chính là, tại một giờ trước khi hành động, đầu lĩnh ma túy Eisen Hall lại đột nhiên mang theo hai cận vệ ngồi phi cơ trực thăng rời đi, để lại cho nhiệm vụ lần này một tai họa ngầm thật lớn. Vì vậy hai ngày nay trở về, tâm trạng của Vũ Chính Lương cũng không được tốt lắm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK