Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau ngày Lương Nhất Nhất gặp chuyện không may, Uông Tiểu Bình đã không liên lạc được Hầu Kiệt rồi, Uông Tiểu Bình cho là hắn bị bắt, lại sợ bị liên lụy đến mình, vì vậy một đoạn thời gian trước mới không dám qua nhà Lương Nhất Nhất, về sau nghe nói chuyện này chỉ là ẩu đả bình thường, mới yên tâm.

Đáng tiếc ngày đó đến phòng Lương Nhất Nhất, còn chưa lấy được thứ tốt đã bị đẩy ra ngoài, trong nội tâm Uông Tiểu Bình liền kìm nắn bực bội, lại nghĩ đến Lương Nhất Nhất ngày ngày đều sống tốt, còn Hầu Kiệt lại không biết đã trốn đi nơi nào rồi, lửa giận trong lòng ngày càng lên cao, kết quả liền làm ra chuyện ngu xuẩn kia.

Bây giờ nghĩ đến ngày mai còn phải vì chuyện này mà xin lỗi, Uông Tiểu Bình liền vô cùng không cam lòng, tại sao nàng lại không phải là Lương Nhất Nhất? Có một ông nội sủng ái, có một người cha làm Thượng Tướng che chở, còn có nhị ca kinh doanh một cái công ty lớn, tiền đều có thể tùy tiện tiêu, nếu như tất cả đều là của nàng thì tốt rồi.

Uông Tiểu Bình tâm tư nghìn chuyển, trắng đêm khó ngủ, thế nhưng Lương Nhất Nhất vẫn như cũ dậy rất sớm, cùng đám bạn của mình rèn luyện. Đến hôm nay, phụ trọng trên người Lương Nhất Nhất đã sớm tăng lên 15kg, từ khi trên người nàng có nội lực, sức lực càng đột nhiên tăng mạnh, khiến cho nàng chạy từ hiện tại đến hai giờ chiều cũng không có cảm giác gì, đây là nói trong trạng thái mang theo 70kg phụ trọng. Vì vậy, hiện tại nàng rèn luyện buổi sáng chẳng qua cũng chỉ là muốn ở cùng với đám bạn này, hơn nữa những thứ Lương Văn Long dạy cũng chưa có dạy xong, nên bản thân mới có thể đúng giờ đi ra rèn luyện như vậy.

Hôm nay là thứ bảy nên đám người Lưu Văn Lượng đều không cần phải đi học, buổi sáng sau khi rèn luyện xong, lại ở một chỗ cùng Lương Nhất Nhất nói chuyện một chút về việc học, cuối cùng mới tách ra.

Tám giờ sáng, hôm nay mọi người đều ở trong nhà, ngay cả Lương Văn Long sau khi ăn xong cũng không có đi ra ngoài, chiều hôm qua Lương Nhất Nhất cố ý nhắn tin nói cho hắn biết hôm nay là sinh nhật mẹ, dù thế nào cũng không được quên, trong trí nhớ của nguyên chủ, Lương Văn Long rất ít khi ở nhà, lần này vừa vặn có thể bắt kịp sinh nhật mẹ cũng đã là may mắn rồi. Minh Huệ Tâm hôm nay cũng thật cao hứng, nhiều năm sinh nhật như vậy nhưng cũng chỉ có lần này là đông đủ mọi người.

Người trong nhà đang ở trong phòng khách nói chuyện náo nhiệt, liền nhận được điện thoại của binh sĩ canh gác ngoài cửa lớn gọi tới, nói là một nhà Uông Hạo Binh tới chơi, có để cho họ vào hay không, lão gia tử nghe xong liền tức giận, chuyện lần trước còn chưa có tính sổ với bọn họ, hôm nay lại còn dám chạy đến tận cửa, quả thật là tự mình đưa tới tìm đánh. Còn có một chuyện, mấy ngày nay không có cách nào chỉnh đốn bọn họ, chờ hai ngày nay, hôm nay nhất định phải cho bọn chúng ăn "quả ngon" .Từ sau lần trước nổi trận lôi đình, lão gia tử liền cố ý truyền nói nếu có khách đến phải gọi điện thông báo, phải được cho phép mới có thể tiến vào. Mà nhà Lương Kiến Lan chính là đối tượng trọng điểm cần chú ý.

Lương Kiến Nghị nhìn ra ý của lão gia tử, vội vàng ngăn lại : "Cha, Uông Hạo Binh tới đây khẳng định là vì chuyện hắn bị tạm thời cách chức điều tra, hiện tại chúng ta cũng không cần phải để ý đến hắn, chờ hai ngày nửa, chúng ta lại cùng hắn tính nợ mới lẫn nợ cũ, con gái của con cũng không phải là người có thể bị thiệt thòi."

Lão gia tử nghĩ cũng đúng, vừa vặn hôm nay là sinh nhật của vợ con cả, nếu như để cho bọn họ đến đây, chẳng phải liền ngột ngạt sao? Liền phân phó cháu trai lớn nói với binh sĩ canh gác, không cho người vào.

Cửa lớn, một nhà Lương Kiến Lan lúng túng không thôi, nơi đây có rất nhiều người nhận thức nàng, thấy một nhà các nàng đều đứng ở cửa ra vào, mọi người ra vào trong đại viện đều rất khó hiểu, một nhà con gái của Lương lão gia tử sao lại bị ngăn cản? Lương Kiến Lan bị những người này nhìn làm cả người đều mất tự nhiên, có cảm giác như những người này đều đang chê cười mình, nàng cảm thấy hôm nay mặt mũi của mình đều bị mất hết.

Thật không nghĩ tới đợi cả buổi, lại đợi đến một câu "Không cho vào" của lão gia tử, mùi vị chua chát trong lòng liền không cần phải nói, nếu không phải bởi vì công việc của Uông Hạo Binh, thì nàng đã sớm phất tay áo rời đi rồi. Uông Tiểu Bình càng là phẫn nộ, trực tiếp quát binh sĩ gác cổng: "Ngươi có nói là nhà chúng ta đến để mừng sinh nhật cho mợ cả chưa? Nhất định là do ngươi không biết nói nói sai rồi, bằng không thì ngoại công làm sao lại không để cho chúng ta vào? Ngươi mau nhanh gọi điện hỏi lại một lần nửa cho ta."

Uông Hạo Binh nhìn vợ cùng con gái đều có chút không khống chế được, vội vươn tay lôi kéo hai người: "Đừng làm ồn, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Đi thôi, lên xe rồi hẳng nói." Nói xong liền đi trước đến chỗ xe mình.

Trên ghế lái, Uông Hạo Binh buồn bực đốt điếu thuốc, nhìn qua cửa ra vào đại viện, trong mắt chợt lóe lên âm tàn, thế nhưng hắn hiểu được, hiện tại hắn không thể làm cái gì, lão gia tử rõ ràng là giận cả nhà bọn họ, đây chính là có ý định muốn triệt để phân rõ giới tuyến rồi.

Nghĩ đến đầu sỏ gây nên chuyện này, hắn liền hận không thể lập tức một cước đem Uông Tiểu Bình đạp xuống dưới xe, hắn sủng ái nàng nhiều năm như vậy cũng chỉ là muốn nàng ở trước mặt lão gia tử làm dáng một chút, hơn nửa hắn xác thực là muốn nhìn một chút, rốt cuộc lão gia tử đối với họ là thái độ gì.

Nguyên bản mỗi lần thấy Uông Tiểu Bình khi dễ Lương Nhất Nhất cũng không có việc gì, còn tưởng rằng lão gia tử vẫn có chút cảm giác đối với Tiểu Bình, hiện tại xem ra...Cuối cùng là tự mình nghĩ sai rồi. Đáng tiếc, Uông Hạo Binh cũng không biết sở dĩ hôm nay bị nhốt ở bên ngoài, không chỉ đơn giản là vì lần trước Uông Tiểu Bình muốn giội canh gà nóng vào Lương Nhất Nhất, hiện tại nhà người ta không có thu thập hắn, chẳng qua là bây giờ không thể gây thêm chuyện phức tạp, bằng không thì làm sao có thể chỉ đơn giản cản bọn họ ở ngoài như vậy.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên hắn nhìn thấy Lương Nhất Nhất mặc một bộ váy dài quá gối màu lam nhạt in hoa đang từ trong đại viện chạy ra, hắn tưởng rằng lão gia tử đã đổi ý, để Lương Nhất Nhất ra gọi nhà mình vào, vừa muốn xuống xe, thì thấy Lương Nhất Nhất chạy đến bên cạnh một chiếc xe đang ngừng ở một bên cửa lớn, chỉ thấy người trên xe hỏi hai câu sau đó đưa cho Lương Nhất Nhất một cái túi lớn, Lương Nhất Nhất nhận đồ xong liền quay người trở vào đại viện.

Hắn còn đang suy nghĩ có nên để Tiểu Bình xin lỗi Nhất Nhất ngay tại đây hay không, coi như là vào không được, ít nhất còn có thể hòa hoãn quan hệ một chút.

Ai biết còn chưa kịp nghĩ xong, đã thấy Uông Tiểu Bình hô gọi Lương Nhất Nhất, đáng tiếc, cách làm của Uông Tiểu Bình lập tức làm cho hắn đen mặt: "Lương Nhất Nhất, ngươi đứng lại đó cho ta, ngươi nói có phải hay không là ngươi ở trước mặt ông ngoại nói bậy, nên ông ngoại mới không muốn cho chúng ta đi vào?"

Vừa rồi Uông Tiểu Bình bị mất mặt ở cửa, hiện tại chính là một bụng tức giận không có chỗ xả! Vừa hay nhìn thấy Lương Nhất Nhất từ trong đại viện chạy ra, lúc đầu nàng cũng cho rằng là Lương Nhất Nhất đến đón nhà mình đi vào, ai biết nàng cầm đồ xong liền quay người rời đi, không đem nhà mình để vào mắt.

Điều này làm sao nàng có thể chịu đựng? Quả thực là tức không kìm được, lửa giận trong lòng rốt cuộc cũng không khống chế nổi, lập tức liền chạy đến chất vấn Lương Nhất Nhất.

Lương Nhất Nhất quay đầu nhìn Uông Tiểu Bình đang gọi mình, vẻ mặt bình tĩnh nói: "Biểu tỷ gọi ta có chuyện gì sao?"

Uông Tiểu Bình vẻ mặt phẫn nộ nói: "Ngươi ở trước mặt ta giả bộ cái gì, ngươi không nghe được lời của ta nói sao? Nói, có phải hay không là ngươi ở trước mặt ông ngoại châm ngòi ly gián? Bằng không thì ông ngoại làm sao có thể đối xử với chúng ta như vậy, mẹ của ta thế nhưng chính là con gái duy nhất của ông ấy, cho dù tức giận thế nào thì nhất định cũng sẽ không không muốn thấy chúng ta."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK